Chạy Lúc Hoàng Hôn - Chương 5
21
Cố Thanh Yến không biết tại sao sự tình lại biến thành như vậy.
Rõ ràng hắn vừa hạ quyết tâm đi tìm Yểu Yểu làm hòa.
Như thế nào vừa chớp mắt thì cái tên đáng ghét kia liền xuất hiện.
Trong khoảng thời gian này hắn cũng rất lo lắng.
Hắn biết khí thế của mình đều là cố gắng thể hiện.
Khi nghe được tin mập mờ của bọn họ, bình tĩnh và lý trí theo thói quen liền sụp đổ.
Đường phố nước ngoài.
Hắn đứng trong bóng tối nhìn Yểu Yểu cùng người nọ hôn nhau.
Khóe mắt hắn như muốn nứt ra.
Hắn muốn xông lên kéo người đàn ông kia ra, sau đó hung hăng cho hắn một đấm.
Nhưng hắn không có làm như vậy.
Hắn tự nhủ phải giữ bình tĩnh.
Cô chỉ giận thôi.
Cô muốn kích thích hắn, và cô đã thành công.
Hắn trầm lặng đi tới, cắt ngang bọn họ.
Yểu Yểu vẫn đang giận hắn, cùng người kia tỏ vẻ thân mật.
Cô ấy không chịu quay lại.
Cố Thanh Yến kiềm chế khủng hoảng trong lòng.
Một lời đe dọa phô trương thanh thế: “Nếu em không về nhà thì sau này đừng về nữa.”
Khi hắn xoay người rời đi, tay đang run rẩy.
Hắn thật sự sợ Yểu Yểu sẽ không trở lại nữa.
Cũng may, cô vẫn trở về.
Thời khắc nhìn thấy cô, thần kinh căng thẳng đã lâu của Cố Thanh Yến rốt cuộc được thả lỏng.
Hắn nghĩ Yểu Yểu quả nhiên là vì chọc giận hắn.
Nhưng lần này thật sự quá đáng.
Nhưng hắn có thể tha thứ.
Không nghĩ tới chính là Yểu Yểu vừa trở về liền muốn dọn ra ngoài.
Nhìn thấy công ty chuyển nhà chuyển tất cả đồ đạc đi.
Nỗi sợ hãi không thể khống chế lại bắt đầu.
Hắn nghe thấy Yểu Yểu bình tĩnh gọi hắn là anh trai, thậm chí gọi cô gái khác là chị dâu.
Hắn rốt cuộc ý thức được, Yểu Yểu thật sự không thèm để ý nữa.
Lý trí vốn lung lay hoàn toàn sụp đổ.
Hắn nói ra những lời không thể thu lại.
Sau đó bị Yểu Yểu cho một cái tát.
Một cái tát kia khiến hắn mơ hồ.
Hắn đứng tại chỗ, nhớ lại ánh mắt vô cùng thất vọng của Yểu Yểu.
Bỗng nhiên ngồi xổm xuống khóc.
Giống như một đứa trẻ cầu mà không được.
Sau khi chia tay, Cố Thanh Yến lúc nào cũng chú ý tin tức của Yểu Yểu.
Biết rằng cô ấy không ở với người đó.
Hắn vui muốn chết.
Hắn mất một chút thời gian thuyết phục chính mình.
Cúi đầu, dỗ dành cô thật tốt.
Yểu Yểu vẫn để ý đến hắn.
Dỗ một chút, sẽ quay trở lại.
Thế nhưng, sự tình sao lại biến thành như vậy.
Sao có thể có người cướp cô đi?
22
Văn Phong về nước sớm.
Hắn lầm bầm nói: “May mà anh nhớ kỹ nhãn hiệu trang sức của em.”
“Không thì anh chạy về cũng không biết em ở nơi nào.”
Hắn vuốt ve ngực.
“May mà anh thông minh, cũng đủ dũng cảm.” Hắn phóng đại lên nỗi sợ của mình, “Em biết không? Anh sợ chậm một bước nữa Ásẽ bỏ lỡ em.”
Tôi bật cười xoa đầu hắn.
Hắn ôm lấy tôi, giọng nói vội vàng.
“Anh có thể theo đuổi em không?”
“Em có thể mở cửa sau cho anh không?”
“Anh muốn đứng ở đầu danh sách.”
“Chỉ cần em muốn yêu đương, thì tới tìm anh.”
Giống như con chó nhỏ điên cuồng vẫy đuôi chờ chủ nhân yêu thương.
Tôi cười hỏi: “Anh đã ôm em rồi, nói những chuyện này có phải hơi muộn không?”
Hắn lui người ra.
Trên mặt từng chút từng chút đỏ bừng.
“Anh xin lỗi.”
Tôi vươn tay về phía hắn: “Thử xem.”
Ánh mắt Văn Phong chợt đầy ánh sáng.
Hắn khiếp sợ mở miệng, chất phác hỏi: “Là ý mà anh nghĩ sao?”
Tôi cảm thấy thật thú vị, giả vờ lắc đầu.
Ánh mắt Văn Phong lại ảm đạm.
Sau đó, tôi mới lớn tiếng nói: “Đúng!”
Văn Phong lại nhào tới, ôm chặt tôi không ngừng hỏi: “Là ý anh nghĩ sao?”
“Dạ dạ dạ!”
Văn Phong cười như một đứa ngốc: “Anh thật giỏi!”
Hắn tự khen mình: “Theo đuổi được bạn gái rồi! Haha!”
Ngày hắn phải đi.
Hắn lưu luyến không rời vẫy tay.
“Chờ anh một chút, anh lập tức tới ngay.”
Việc trao đổi cũng mất một chút thời gian.
Văn Phong từ trước đến nay sẽ không để cho tôi chờ lâu.
Hắn nhanh chóng kéo vali chạy tới.
“Bạn gái, anh tới đây!”
23
Hot search nổ tung.
Tổng giám đốc tập đoàn Cố thị lại tuyên bố hủy bỏ hôn ước.
Tin tức vừa phát ra, cổ phiếu của hai nhà đều giảm.
Và khi chuyện này đang ở ngay trước mặt tôi.
Hắn đã cầu hôn tôi với một chiếc nhẫn.
Trên ngón áp út của hắn đeo một chiếc nhẫn.
Tôi chợt nhận ra đây là chiếc nhẫn tôi từng thiết kế.
Đây là thành quả sau một tháng nỗ lực thiết kế của tôi.
Cố Thanh Yến có thể nhìn thấy, sau đó làm ra.
Tức cảnh sinh tình.
Tôi khó tránh khỏi nhớ tới lúc tôi thiết kế thường xuyên ảo tưởng sẽ cùng hắn bước vào lễ đường.
Thế nhưng, nhẫn thiết kế hoàn thành, hắn lại công khai với người khác.
“Anh đã hủy bỏ hôn ước rồi.”
“Em trở về bên cạnh anh được không?”
Hắn cẩn thận từng li từng tí lại hèn mọn.
Hoàn toàn không giống Cố Thanh Yến mà tôi biết.
“Không được.” Tôi thở dài từ chối.
Cố Thanh Yến mặt lộ vẻ đau khổ: “Lẽ nào em là bởi vì anh ta nên mới không cần anh sao?”
Tôi thừa nhận: “Phải.”
“Nhưng…”
“Cố Thanh Yến, chúng ta không quay lại được.”
Mẹ và chú tôi từ nước ngoài về nghe tin.
Vừa vào cửa, chú liền hung hăng tát hắn một cái.
“Đồ hỗn xược! Cậu muốn làm gì?”
Cố Thanh Yến bị đánh tới khóe môi chảy ra vết máu.
Hắn quát: “Cháu không muốn liên hôn!”
Chú tôi không thể nhịn tức giận và tát hắn ta lần nữa.
“Liên hôn lại là trò đùa của cậu sao!”
“Cậu đồng ý rồi lại đổi ý, để cho người khác thấy thì nghĩ thế nào?”
Mẹ tôi tiến lên khuyên can, có chút lo lắng: “Thanh Yến từ nhỏ đã có chủ kiến, nghe suy nghĩ của nó trước đi.”
Chú tôi ổn định cảm xúc, chuẩn bị nghe Cố Thanh Yến giải thích.
Nhưng Cố Thanh Yến lau máu bên môi, ánh mắt nhìn tôi điên cuồng.
“Cháu thích em ấy, cháu muốn kết hôn với em ấy!”
Tất cả bọn họ đều ngây ngẩn cả người.
Chú lại đánh Cố Thanh Yến.
“Đồ khốn! Ngay cả em gái mình cũng nghĩ như vậy!”
Cố Thanh Yến cười khổ lui về phía sau, vừa cười vừa lắc đầu.
Sau đó, bọn họ rốt cuộc biết toàn bộ sự tình.
Mẹ tôi ngồi ở đầu giường tôi, thở dài.
“Chuyện tình cảm không khống chế được, mẹ hiểu các con.”
“Sao con không nói sớm với mẹ?”
“Nói không chừng mẹ còn có thể giúp các con nghĩ cách.”
Đã quá muộn để nói những điều đó.
Tôi ngắt lời: “Mẹ, đều đã qua rồi.”
“Con đã có bạn trai rồi.”
“Chuyện này cứ như vậy bỏ qua đi.”
Chú tiếp nhận công ty, điều Cố Thanh Yến ra nước ngoài.
Thời gian sẽ cuốn trôi tất cả.
24
Ba năm sau, tôi kết hôn với Văn Phong.
Cả mẹ và chú tôi đều rất hài lòng với anh ấy.
Tôi mặc áo cưới trắng như tuyết, chậm rãi đi về phía chú rể.
Anh ấy khó có thể kiềm chế sự kích động.
Khuôn mặt lộ ra vẻ hồi hộp.
Những ngón tay run rẩy khi nắm lấy tay tôi.
“Anh không đeo nhẫn vào được sao?” Tôi nhỏ giọng giễu cợt.
Văn Phong đỏ mặt phản bác: “Không phải.”
Sau đó nói thêm: “Anh đã thực hành nó hàng triệu lần, hãy tin anh đi.”
Ánh mắt anh kiên định, thành kính đẩy chiếc nhẫn vào.
Tôi đột nhiên rơi nước mắt.
Đôi nhẫn này cũng là tôi hao hết tâm sức mà thiết kế.
Bây giờ, người tôi yêu thích cuối cùng đã đeo thứ mà tôi hài lòng nhất.
Trong tiếng hoan hô của mọi người, tôi cùng Văn Phong hôn môi.
Dưới ánh mặt trời, chúng tôi nhận được sự chúc phúc từ tất cả mọi người.
25
Xuất ngoại ba năm, Cố Thanh Yến trở về tham gia hôn lễ của em gái.
Phóng viên phỏng vấn: “Cảm giác của anh thế nào?”
Hốc mắt Cố Thanh Yến phiếm hồng.
Phóng viên chỉ cho rằng hắn rất dễ kích động.
“Họ rất xứng đôi, chúc phúc cho em gái của tôi.” Cố Thanh Yến có chút nghẹn ngào.
Cuộc phỏng vấn kết thúc.
Cố Thanh Yến trở nên chán nản.
Câu nói đó dường như đã dùng hết sức lực của hắn.
Hắn tự ngược đãi mình nhớ lại hôn lễ này.
Cho tới bây giờ Cố Thanh Yến mới chính thức hiểu được.
Vì sao biết được tin tức đám cưới của hắn, Yểu Yểu lại sụp đổ như thế.
Bởi vì cô chỉ cần nghĩ đến việc cô chỉ có thể tham dự đám cưới của hắn với tư cách là em gái.
Còn phải cười khen ngợi anh trai và chị dâu xứng đôi.
Cô liền đau thấu tâm can.
Cố Thanh Yến đã trải qua những gì mà Yểu Yểu đã trải qua trong ảo tưởng.
Hắn chỉ có thể làm anh trai, nhìn Yểu Yểu gả cho người khác.
Trên mặt còn phải tỏ ra vui vẻ.
Cảm giác đó thật kinh khủng.
Khi họ trao nhẫn.
Cố Thanh Yến vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình.
Tôi đã từng thiết kế nó cho hắn.
Nhưng giờ đây, tôi đã có một chiếc nhẫn mới.
Mà hắn chỉ có thể cầm cái nhẫn cũ này đứng tại chỗ.
Và mãi mãi mất đi chủ nhân của chiếc nhẫn kia.
(Hết)