Chạy Lúc Hoàng Hôn - Chương 3
Căn nhà ban đêm yên tĩnh đến kỳ lạ.
Hắn cũng không ngủ ngon lắm.
Hóa ra trong vài ngày, hắn đều ngủ trong phòng Hứa Thanh Yểu.
Sau đó, bởi vì tức giận, hắn dọn ra khỏi phòng Hứa Thanh Yểu.
Không biết được bao nhiêu đêm.
Hắn đều lăn qua lộn lại, mở to mắt cho đến bình minh.
Hắn thậm chí còn có cảm giác, cô sẽ không trở lại nữa.
Thế nhưng rất nhanh hắn lại phủ nhận ý nghĩ này.
Cô rất yêu hắn.
Rất yêu rất yêu.
Trước đó cũng không phải chưa từng xảy ra mâu thuẫn.
Vì cái gì?
Cố Thanh Yến nhớ lại thật lâu, mới nhớ ra.
Bởi vì hắn tham gia bữa tiệc mang theo bạn nữ, cử chỉ thân mật một chút.
Hắn vừa về nhà, Hứa Thanh Yểu liền cãi nhau với hắn một trận.
Ngày hôm đó, cô cũng đập vỡ một bình hoa.
Khóc đến đáng thương.
Nhưng Cố Thanh Yến luôn bình tĩnh nhìn.
Bởi vì hắn rất chắc chắn, Hứa Thanh Yểu yêu hắn.
Bằng không cũng sẽ không để ý những thứ này.
Chỉ là hắn cảm thấy Hứa Thanh Yểu có chút chuyện bé lại xé ra to.
Hắn cũng yêu cô.
Những người khác chỉ là có dịp thì chơi mà thôi.
Hứa Thanh Yểu sao lại không hiểu chứ?
Cố Thanh Yến phiền não xoa xoa mi tâm.
Hắn ta là một thương nhân.
Xã giao rất nhiều.
Khó tránh khỏi có chuyện như vậy.
Hôn nhân thương mại cũng hết sức bình thường.
Cô nên thông cảm cho hắn.
Như mọi khi.
Cho dù tức giận chạy ra ngoài, cũng sẽ rất nhanh trở về.
Sau đó kéo tay hắn mềm giọng nói: “Quên đi, em không giận nữa.”
Hắn xoa xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Ngoan.”
Nhưng lần này, Hứa Thanh Yểu thật sự đã đi quá lâu.
Lâu đến nỗi hắn có chút không chịu nổi.
Hôm nay xã giao hắn uống nhiều quá.
Cũng không biết có phải cố ý uống nhiều hay không.
Tám giờ tối.
Hắn đứng ở ban công phòng Hứa Thanh Yểu, bấm số điện thoại của cô.
Tiếng bíp bận rộn.
Hứa Thanh Yểu không nhận.
Hắn không ngại phiền mà gọi tiếp.
Cuối cùng cuộc gọi đã được nhận.
Hắn còn chưa nói chuyện, liền nghe thấy điện thoại di động bị ném xuống đất.
Cố Thanh Yến sửng sốt một chút.
Sau đó, hắn nghe được giọng nói của một người đàn ông xa lạ.
“Yểu Yểu, anh sắp hỏng rồi.”
Cả người hắn cứng đờ.
Người đàn ông kia trong giọng nói có thứ tình dục rất rõ ràng.
Thật dễ dàng để nghĩ về những gì họ đang làm.
Hắn cứ như vậy cứng ngắc nghe trong chốc lát.
Trái tim như bị khoét một chỗ.
Gió thổi vào trong.
Lạnh đến mức toàn thân hắn đau nhức.
Điện thoại không cúp máy.
Hắn nghe thấy giọng nói yểu điệu mềm mại, có chút tức giận.
Người đàn ông kia thở dài nặng nề.
Sau đó điện thoại bị tắt.
Cố Thanh Yến đứng một lúc lâu.
Mới ý thức được điện thoại ngay từ đầu đã không phải là cô nhận.
Hắn phải đi tìm cô, hắn nghĩ vậy.
13
Lịch sử cuộc gọi gần đây là một trái tim.
Đó là ghi chú đặc biệt mà tôi dành cho Cố Thanh Yến.
Điện thoại vừa rồi là hắn gọi tới.
Hơn nữa còn kết nối được một thời gian.
Tay tôi cầm điện thoại di động có chút căng thẳng.
Sau đó tôi kéo môi mỉm cười.
Hắn sắp kết hôn rồi.
Tại sao tôi phải quan tâm đến hắn ta?
Cũng không thể để tôi và hắn luôn phải che giấu mối quan hệ này cả đời được?
Giống như một người tình không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Tôi mặt không chút thay đổi sửa lại ghi chú.
Mặc kệ hắn.
Văn Phong hâm nóng đồ ăn xong, gọi tôi ra ăn cơm.
Tôi đặt di động xuống, cười đáp: “Tới đây.”
Ngoài cửa sổ không biết lúc nào trời bắt đầu đổ mưa.
Rất thoải mái.
Tôi làm ổ ở nhà vẽ bản thảo.
Khi trưởng thành tôi đã có một tiệm trang sức của riêng mình.
Bây giờ hoạt động rất tốt.
Văn Phong cũng đang vẽ.
Tôi để ý thấy hắn đã vẽ nó một lúc rồi.
Gần tối, Văn Phong lấy tranh của hắn ra cho tôi xem.
Một bức tranh sơn dầu.
Phía trên ráng đỏ nhuộm đầy trời, mà tôi đang chăm chú thưởng thức không dời mắt được.
Sống động như thật.
Ngay cả sợi tóc bị gió lay động của tôi cũng cực kỳ linh động.
Rõ ràng là mặt trời lặn hôm đó ở quảng trường Michelangelo.
Tôi cảm thấy đẹp đến nghẹt thở, giống như đang hiện ra ngay tại bây giờ.
Ánh mắt Văn Phong ôn nhu nhìn tác phẩm của mình.
“Đôi mắt có thể quên, nhưng bức tranh có thể tồn tại mãi mãi.”
Tôi đột nhiên bị chạm vào.
Không tự chủ được kiễng mũi chân, hôn lên má hắn.
“Cảm ơn anh, em thật sự rất thích.”
14
Ngày hôm sau, Văn Phong dẫn tôi đến trường học của hắn.
Gặp gỡ bạn bè của hắn.
Tôi có chút kinh ngạc.
Hắn lại thản nhiên công khai tôi như vậy.
Bạn bè của hắn đều nhao nhao trêu đùa, khó trách Văn Phong gần đây mặt mày rạng rỡ.
Họ đều khen ngợi một cách chân thành.
Lời nói không mang theo bất kỳ ác ý nào.
Văn Phong dắt tôi đi từng bước đi qua.
Thỉnh thoảng lại nói những chuyện thú vị của hắn.
Bộ dạng này giống như là mời tôi tiến vào thế giới của hắn.
Đưa tôi đến gần cuộc sống thực của hắn.
Tôi không hiểu sao lại lo sợ bất an.
Hắn dường như có chút nghiêm túc.
Tôi nghĩ chúng tôi là mối quan hệ có thể kết thúc bất cứ lúc nào.
Thực ra tôi cũng không nghĩ sai.
Hôm nay chúng tôi chơi đến khuya.
Bạn bè của hắn rất nhiệt tình.
Tôi và Văn Phong đều uống chút rượu.
Trời đổ mưa.
Hạt mưa dày đặc.
Chúng tôi chậm rãi đi về.
Khi sắp về đến nhà, tôi xoa đầu nỉ non.
“Sắp ngất rồi.”
Văn Phong ôm lấy tôi, cười ra tiếng.
Tôi cảm thấy hắn đang cười nhạo tôi, không cam lòng bổ sung: “Em không say.”
Văn Phong thuận theo gật đầu.
“Đúng đúng đúng, em không say.”
Tôi vừa mới hài lòng một chút, lại nghe thấy hắn mỉm cười gọi tôi: “Tiểu Quỷ.”
Tôi tức giận, đùa giỡn với hắn.
Như là một loại tình thú.
Sau đó, chúng tôi hôn nhau dưới mái nhà.
Ánh sáng của đèn đường chiếu vào chúng tôi trong cơn mưa.
Không khí yên tĩnh lại yên bình.
“Yểu Yểu.”
Một lời nói ngăn cản nụ hôn của chúng tôi.
Giọng nói này quá quen thuộc.
Quen thuộc đến mức tôi không cần suy nghĩ cũng biết là ai.
Cố Thanh Yến.
Tôi giương mắt nhìn lại.
Cố Thanh Yến mặc âu phục đen, che dù đen, đứng trong mưa.
Như là hòa làm một thể với đêm tối.
Cũng không biết hắn rốt cuộc đứng ở nơi đó bao lâu.
Lại nhìn bao lâu.
Thần kinh bị rượu kích thích của tôi đột nhiên tỉnh táo.
Cố Thanh Yến đứng cách đó không xa.
Con ngươi đen nhánh nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào.
Nhưng tôi nhận ra hắn ta đang tức giận.
Chỉ là cực lực đè nén cơn giận của mình.
Hắn bước hai ba tới, ánh mắt xẹt qua trên mặt tôi, dừng ở trên người Văn Phong.
“Yểu Yểu, hắn là ai?”
Văn Phong theo bản năng chắn tôi ở phía sau, ánh mắt mang theo cảnh giác.
“Tôi là bạn trai của Yểu Yểu.”
Cố Thanh Yến từ trên cao nhìn xuống Văn Phong.
Hắn bỗng nhiên cười nhạo: “Bạn trai?”
Vẻ mặt tràn đầy khinh miệt.
Tôi nắm chặt tay Văn Phong, mỉm cười tán thành: “Anh, đây là bạn trai em.”
Văn Phong trừng mắt nhìn.
Đại loại cho rằng Cố Thanh Yến giống như anh trai bình thường.
Chỉ là không chịu được em gái cùng người đàn ông khác thân mật.
Cho nên hắn ngoan ngoãn mở miệng: “Chào anh trai, vừa rồi ngại quá.”
Sắc mặt Cố Thanh Yến trở nên đen kịt như mực.
“Ai cho phép anh gọi tôi là anh trai?”
Hắn nhẫn nhịn cảm xúc, ánh mắt nhìn qua tôi.
“Anh ta là bạn trai em, vậy anh là ai?”
“Có cần anh giới thiệu với anh ta không?”
Văn Phong lúc này mới ý thức được có điều không thích hợp.
Hắn ta nắm lấy tay tôi một cách khó chịu.
Không đợi tôi trả lời, Cố Thanh Yến tự mình nói với Văn Phong: “Gần đây chúng tôi có chút mâu thuẫn.”
“Cô ấy ở bên anh chỉ để chọc giận tôi.”
“Hiểu chưa?”
Văn Phong sững sờ tại chỗ.
Cố Thanh Yến lúc này mới hài lòng nhìn về phía tôi, ngữ khí không cho phép tôi xen vào.
“Yểu Yểu, theo anh về nhà.”
Hắn rất chắc chắn.
Không cần hỏi tôi cũng biết tôi đang giận dỗi.
Sức mạnh của hắn đơn giản là tình yêu của tôi.
Thế nhưng, tôi không yêu hắn nữa.
Đó là quyết tâm và cũng là hành động.
Nên tôi nói: “Tôi sẽ không quay lại.”
Cố Thanh Yến nhíu mày, cảnh cáo tôi như trước.
“Đừng làm loạn nữa.”
Tôi bình tĩnh nói: “Tôi không làm loạn.”
Cố Thanh Yến cười cười.
Sau đó liền thu lại.
“Anh cho em thời gian ba ngày.”
“Em không về nhà thì sau đừng về nữa.”
Giọng nói của hắn nặng nề như vậy, vẫn tự tin như vậy.