Chạy Lúc Hoàng Hôn - Chương 2
7
Cố Thanh Yến về đến nhà.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Hắn khẽ nhíu mày, cất giọng kêu: “Yểu Yểu?”
Không ai trả lời.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy tim đập có chút nhanh.
Bước chân nhanh hơn, tìm kiếm từng phòng từng phòng.
Nhưng Hứa Thanh Yểu không có ở đây.
Hắn lấy điện thoại di động ra gọi, vẫn cố gắng duy trì lý trí.
“Dì Trần, dì có biết Yểu Yểu đi đâu không?”
Dì Trần ở đầu dây bên kia trả lời: “Cô ấy nói với tôi là đi du lịch.”
“Cụ thể là chỗ nào?”
Dì Trần xin lỗi nói: “Dì không biết.”
Cố Thanh Yến hít sâu, giọng nói hơi căng thẳng.
“Vậy trước khi cô ấy đi, có chỗ nào không ổn không?”
Dì Trần hồi tưởng một lát.
“Không có, cô ấy còn cười vẫy tay với tôi.”
“Chỉ là mắt có chút sưng đỏ.”
Cố Thanh Yến nói cảm ơn xong cúp điện thoại.
Trước mắt hắn hiện ra bộ dáng khóc lóc của cô tối hôm qua.
Trái tim bỗng chua xót.
Hắn nghĩ, Yểu Yểu chắc rất đau lòng.
Đi ra ngoài giải sầu cũng tốt.
Chỉ là trong nhà không có Yểu Yểu, có chút trống vắng.
Cố Thanh Yến nhéo mi tâm đi vào thư phòng, định tiếp tục làm việc.
Hắn hiếm khi làm việc ở nhà.
Trước kia, Hứa Thanh Yểu sẽ ầm ĩ bảo hắn đi cùng cô.
Hắn kiên quyết bỏ thói quen làm việc ở đâu cũng được.
Lần thứ ba thẫn thờ.
Cố Thanh Yến mặt không chút thay đổi tắt máy tính.
Thân thể dựa vào lưng ghế mềm mại.
Nhìn chằm chằm nơi nào đó, bắt đầu ngẩn ngơ.
Hắn nghĩ, quả nhiên hắn không quen làm việc ở nhà.
Không lâu sau, tờ giấy kẹp trong sách thu hút sự chú ý của Cố Thanh Yến.
Hắn tiện tay rút ra, phát hiện là một bản thiết kế nhẫn.
Trên đó để lại chữ ký của tôi.
Nó được thiết kế cho chúng tôi.
Chỉ là tờ giấy bị xé đôi, còn có dấu vết nước đọng.
Cố Thanh Yến tưởng tượng cảnh Yểu Yểu hạnh phúc phác thảo bản thiết kế.
Thế nhưng cô nhìn thấy tin tức đám cưới của hắn.
Thảo nào cô buồn như vậy.
Cố Thanh Yến đi tới bên cửa sổ, châm một điếu thuốc.
Gió đêm mát mẻ thổi tới.
Pháo hoa chợt sáng chợt tắt.
Hắn nghĩ nên bù đắp cho Yểu Yểu.
Hắn đã từng nghe tôi nói muốn đi một nơi.
Ồ.
Florence.
Chờ cô trở về, hắn sẽ đi cùng cô.
8
Trời sáng.
Cả người tôi mệt mỏi nằm trên giường.
Văn Phong ôm tôi vào trong ngực, tư thế thân mật.
Phát hiện tôi đã tỉnh lại, hắn cọ cọ cổ tôi.
“Chúng ta là bạn trai bạn gái sao?”
Thanh âm còn mang theo sự khàn khàn.
Trầm thấp lại đặc biệt mê người.
Tôi lơ đễnh, thuận miệng nói: “Anh nói phải thì là phải.”
Văn Phong hưng phấn mà ôm tôi.
Giống như một con chó lớn dính người.
Hắn hôn lên cằm tôi, không ngừng nỉ non: “Bạn gái.”
Tôi có chút bật cười.
Xem ra, hắn rất coi trọng trải nghiệm này.
Tôi cũng không cảm thấy hắn sẽ để ý đến tôi.
Nhất kiến chung tình đối với tôi mà nói có chút buồn cười.
Tôi càng tin tưởng đây chỉ là háo sắc mà thôi.
Tôi định coi đoạn tình cảm này là –
Trải nghiệm mới mẻ ở nước ngoài đi.
Chỉ thế thôi.
Văn Phong nhanh chóng ở chung với tôi.
Hắn thường đưa tôi đi chơi khi rảnh rỗi.
Hôm nay chúng tôi đi xem triển lãm tranh.
Văn Phong hiển nhiên đối với chuyện này vô cùng nhiệt tình.
Mỗi một bức tranh ở đây hắn đều thuộc như lòng bàn tay.
“Bức tranh này được sinh ra vào thời Phục hưng…”
Đôi mắt hắn sáng ngời.
Tôi vô thức bị cuốn hút và lắng nghe.
Cùng hắn tiến vào thế giới cổ điển kia.
Hắn là một người hướng dẫn tuyệt vời.
Cho dù tôi không biết gì về tranh vẽ, cũng bị hấp dẫn.
Đột nhiên, hắn nhìn đồng hồ đeo tay, lại kéo tôi chạy về phía trước.
“Đi đâu vậy?”
Thiếu niên quay đầu lại cười: “Đi ngắm mặt trời lặn.”
“Không ai đến Florence mà không ngắm mặt trời lặn.”
Nhưng Văn Phong sống ở đây vài năm, sớm đã mất đi cảm giác mới mẻ.
Như lần đầu chúng tôi gặp nhau.
Hắn nói Florence quá nhỏ, hắn mệt mỏi khi nhìn thấy nó.
Cho nên mới xuất hiện ở vùng ngoại ô tương đối yên tĩnh, cùng tôi gặp nhau.
Tôi cười hỏi ngược lại: “Không phải là anh xem chán rồi sao?”
Văn Phong nắm chặt tay tôi.
Lòng bàn tay nóng bỏng.
“Bởi vì cùng em thì lại không giống nhau.”
Sự nhiệt tình của hắn từ trước đến nay luôn thẳng thắn.
Đó là trải nghiệm mà tôi chưa từng trải qua.
9
Chạy một lúc.
Gió thổi qua vai chúng tôi.
Xung quanh là tiếng cười nói vui vẻ, cực kỳ náo nhiệt.
Thế nhưng những thứ này hình như đều bị làm mờ.
Cả thế giới chỉ còn lại chúng tôi.
Một hồi lâu, Văn Phong dừng bước.
“Trèo lên ngọn núi này, chúng ta sẽ đến nơi.”
“Quảng trường Michelangelo gần ngay trước mắt.”
Tôi nhìn lên.
Trong lòng cũng kích động.
Có lẽ là mặt trời lặn quá mức lãng mạn.
Tôi kéo Văn Phong đi lên.
Cuối cùng chúng tôi đến quảng trường.
Nghệ sĩ đường phố đang chơi nhạc rất vui vẻ.
Có người hát, có người nhảy.
Tôi nhắm mắt lại và cảm nhận.
Ngay cả gió cũng tùy ý tự do.
Chúng tôi ngồi trên bậc thang, lẳng lặng chờ đợi hoàng hôn buông xuống.
Tất cả mọi người đều đang chờ mong.
Dần dần, chân trời bắt đầu nhuộm đỏ.
Màu vàng cam phủ khắp Florence.
Xa xa sông Nin chậm rãi chảy xuôi.
Nhà thờ Đức Mẹ trang nghiêm.
Tất cả đều đẹp như một bức tranh sơn dầu.
“Đẹp quá.” Tôi không khỏi thất thần.
Văn Phong nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt chuyên chú lại chân thành.
“Đúng vậy, đẹp quá.”
Hắn nhẹ giọng phụ họa.
“Sono affascinato da te.”
“Hả?” Tôi nhìn về phía Văn Phong.
Hắn lại mỉm cười không nói lời nào.
“Nói tiếng Trung.” Tôi nhéo tay hắn.
Văn Phong ở trong ánh mắt của tôi lại đỏ lỗ tai.
Dưới ánh chiều tà, mặt hắn đỏ lên.
Hắn bịt mắt tôi bằng hai tay.
Rồi sau đó kề sát bên tai tôi, lưu luyến lặp lại: “Anh bị em mê hoặc rồi.”
Khoảnh khắc đó.
Lời tỏ tình bất thình lình khiến trong lòng tôi ấm lên một chút.
Tôi nhìn đi chỗ khác, bối rối.
Mới phát hiện có một đôi tình nhân đang cầu hôn.
Hai người tự nhiên hôn nhau.
Mọi người hoan hô vỗ tay, đều vui lòng chúc phúc.
Tôi có chút sững sờ, lại có chút hâm mộ.
Không đúng lúc nhớ tới Cố Thanh Yến.
Tôi từng mong chờ nhất là được ôm hôn hắn trong tiếng hoan hô của mọi người.
Nhưng mà hắn nói chúng tôi chỉ có thể ở trong bóng tối.
10
Trong lòng Cố Thanh Yến nóng nảy khó có thể diễn tả bằng lời.
Trong hội nghị.
Quản lý cấp cao đều nghiêm túc báo cáo công tác.
Đột nhiên, chuông điện thoại di động vang lên.
Cố Thanh Yến nhíu mày, giọng nói có chút nghiêm khắc.
“Ai họp mà không tắt điện thoại?”
Thư ký bên cạnh cẩn thận nhắc nhở: “Cố tổng, là của anh.”
Cố Thanh Yến sửng sốt.
Nhớ tới cái gì, mặt mày đang lạnh lùng liền hòa hoãn lại.
Hắn lấy điện thoại ra, khóe miệng còn gợi lên một độ cong nhỏ.
Thế nhưng, rất nhanh hắn lại cất di động vào.
“Tiếp tục họp.”
Giọng nói của hắn rất lạnh, như là cố gắng đè nén lửa giận.
Khí tức cả người trở nên càng thêm đáng sợ.
Cuộc họp kết thúc.
Các quản lý cấp cao nhao nhao nhỏ giọng thảo luận.
“Gần đây tâm tình Cố tổng không tốt lắm.”
“Như một con sư tử nóng nảy.”
Rất hiếm.
Trên mặt Cố Thanh Yến luôn duy trì vẻ tỉnh táo.
Mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn.
Thì ra hắn cũng sẽ có lúc tâm tình khác thường.
Lúc mọi người bàn luận thì Cố Thanh Yến đang ngồi trong phòng làm việc.
Cầm điện thoại mà không làm gì cả.
Điện thoại di động im lặng.
Ánh mắt của hắn tối tăm thâm trầm.
Hồi lâu, hắn nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ: “Hứa Thanh Yểu, em được lắm.”
Một lần đi chính là bảy ngày.
Trong lúc đó không có một tin nhắn, một cuộc điện thoại.
Tức giận cũng phải có mức độ chứ.
Cô thật sự to gan.
Bây giờ hắn cũng tức giận.
Hắn sẽ không liên lạc với cô.
Hắn muốn chờ cô chủ động xin làm hòa.
Cố Thanh Yến đặt điện thoại di động lên bàn, một lần nữa tập trung vào công việc.
Chỉ có bản thân hắn ta mới biết năng suất làm việc của mình thấp đến mức nào.
……..
Món ăn ở nước ngoài rất khó ăn.
Văn Phong nói làm cơm Trung Quốc cho tôi.
Hắn trêu chọc nói tay nghề của hắn rất tốt, là nhờ được rèn luyện ở đây.
“Nếu anh đã chán ăn cơm Ý lâu rồi, sao lại ở đây hai năm?”
Ánh mắt hắn sáng ngời như sao: “Vì theo đuổi giấc mơ.”
Tôi lại một lần nữa nhớ tới Cố Thanh Yến.
Có lẽ là nhìn ra biểu cảm của tôi có chút miễn cưỡng, không muốn nhiều lời.
Văn Phong chợt nói sang chuyện khác.
Không khí lại trở nên thoải mái.
Trong phòng bếp, Văn Phong đeo tạp dề đang bận rộn.
Tôi ngồi ở trước bàn chống má nhìn hắn.
Hắn thật sự là một đối tượng vô cùng đủ tư cách.
Nhiệt tình săn sóc, mang theo cảm giác rất chuẩn mực.
Rất biết chăm sóc người khác.
Hơn nữa lại có bộ dạng đẹp trai.
Sức mạnh thể chất cũng rất tốt.
Hắn ôm lấy tôi, đi về phía giường.
Toàn bộ không khí đều nóng lên.
Mồ hôi theo hàm dưới của Văn Phong chảy tới xương đòn của tôi.
Tôi bị bỏng đến co rúm lại, nức nở thành tiếng.
Ngay tại thời điểm mấu chốt, không biết chuông điện thoại của ai vang lên.
Chúng tôi không muốn phản ứng.
Nhưng đối phương không ngại phiền toái mà gọi liên tục.
Tôi đẩy vai Văn Phong: “Đi nghe điện thoại đi.”
Văn Phong đành phải đi tìm điện thoại di động.
Tiện tay ấn một cái, lại ném vào trong đống quần áo.
Hắn cúi người lại hôn tôi, giọng nói uất ức.
“Yểu Yểu, anh sắp hỏng rồi.”
Tiếng hôn môi càng lúc càng rõ ràng.
Mắt thoáng nhìn điện thoại di động trong góc tản ra ánh sáng yếu ớt.
“Điện thoại không cúp mà.” Tôi lại đẩy hắn ra.
Hắn chỉ có thể đứng dậy lần nữa, dứt khoát tắt máy.
Rồi sau đó tiếp tục nhiệt tình.
Cố Thanh Yến gần đây có chút gian nan.
Tôi đã đi được một tháng.
Hắn cảm thấy cuộc sống không có vị gì cả.