Chạy Lúc Hoàng Hôn - Chương 1
1
Năm thứ ba ở cùng Cố Thanh Yến.
Tôi tự thiết kế một đôi nhẫn.
Sau hơn một tháng, tôi rất hài lòng với bản thiết kế đó.
Đang định gửi bản thảo cho tiệm nhẫn cưới, tôi vô tình nhìn thấy một tin tức.
[Đám cưới hào môn! Tổng giám đốc Cố Thanh Yến công khai với Thiên kim Vinh Hân.]
Tôi bấm vào xem.
Chỉ thấy Cố Thanh Yến mặc âu phục cùng Vinh Hân sóng vai nhau đứng nhận phỏng vấn.
Hai người đúng là trai tài gái sắc, rất là xứng đôi.
Phóng viên giơ mic đặt câu hỏi.
Cố Thanh Yến ga lăng che chở cho Vinh Hân, mỉm cười trả lời: “Hôn lễ đã định vào đầu xuân sang năm.”
Tôi chớp mắt.
Đôi mắt chua xót khó chịu.
Tôi đã xem video nhiều lần trước khi tôi tin rằng đó là sự thật.
Nhưng mà, rõ ràng tôi và Cố Thanh Yến mới là người yêu.
Mặc dù mối quan hệ này không được công khai.
Cố Thanh Yến sao lại đột nhiên công bố tin kết hôn với người khác chứ?
Tôi giật mình.
Nước mắt không biết từ lúc nào đã ướt đẫm hai má.
Tôi nhìn bản vẽ tỉ mỉ trên bàn, cảm thấy cực kỳ hoang đường.
2
Cố Thanh Yến đêm khuya mới trở về.
Từ khi biết được tin tức, tôi vẫn ngồi trên sô pha chờ hắn.
Hắn vào cửa thay giày, cũng không ngẩng đầu lên gọi tôi một tiếng.
“Yểu Yểu.”
Ngữ khí là sự thân mật quen thuộc.
Tôi có chút hoảng hốt.
Nếu không phải tôi thật sự xem được tin tức, tôi vẫn sẽ ngu ngốc như mọi khi mà tự ảo tưởng hắn yêu tôi.
Có lẽ là phát hiện tôi không nhào tới như thường ngày, Cố Thanh Yến cau mày ngẩng đầu.
Tôi khàn giọng hỏi hắn: “Anh sắp kết hôn rồi, phải không?”
Thân thể Cố Thanh Yến cứng lại.
Phản ứng của hắn giống như một cái gai đâm vào tim tôi.
Tôi cắn môi gần như trắng bệch.
“Em nghe anh nói đã.” Ngữ khí hắn lạnh nhạt, thong dong đi về phía tôi.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh: “Ừ, anh nói đi.”
“Đó chỉ là liên hôn thương mại.” Hắn nói hời hợt: “Anh và Vinh Hân đã kí kết hiệp nghị, mỗi người một việc không can thiệp vào chuyện của nhau.”
Tôi bật cười.
Cười đến nước mắt cũng trào ra.
“Cho nên chuyện kết hôn là thật.”
Cố Thanh Yến im lặng, một lát sau mới mở miệng: “Đúng vậy.”
Hắn muốn giữ chặt tay tôi, lại bị tôi hất ra.
“Đừng chạm vào tôi!”
Tôi lùi mạnh về phía sau, không cẩn thận va vào ngăn tủ phía sau.
Một cái bình hoa bị tôi đụng phải rơi xuống đất.
Tiếng vỡ vụn truyền vào tai.
Giống như trái tim tôi cũng tan nát theo.
Sắc mặt Cố Thanh Yến dần dần lạnh xuống.
“Hứa Thanh Yểu.” Trong giọng nói của hắn ẩn chứa sự cảnh cáo: “Bình tĩnh một chút.”
Những lời này hoàn toàn đốt cháy lý trí của tôi.
Tôi đập vỡ cái bình.
Trên mặt đất đều là mảnh vỡ sắc bén.
Cố Thanh Yến lui về phía sau vài bước, tựa vào tường.
Hai mắt tôi đỏ bừng chất vấn: “Tôi phải bình tĩnh như thế nào?”
“Tôi có nên cười trong đám cưới của anh không?”
“Sau đó lúc được phỏng vấn, khen ngợi rằng anh rất xứng đôi với cô ấy?”
Cố Thanh Yến trầm tĩnh nhìn tôi.
Đây giống như một vở kịch độc diễn của một mình tôi.
Bất luận như thế nào, tôi cũng không kích thích nổi một chút cảm xúc của hắn.
Tôi chán nản dừng động tác.
Lúc này Cố Thanh Yến mới không nhẹ không nặng nhắc nhở: “Yểu Yểu, anh là một thương nhân.”
Đúng vậy.
Thương nhân hám lợi.
Dùng hôn nhân để trao đổi là chuyện thường thấy nhất trong giới.
Chỉ là tôi cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới Cố Thanh Yến cũng vậy.
“Đám cưới đối với quan hệ của chúng ta không có ảnh hưởng gì hết.” Hắn ấn ấn mi tâm, như là có chút mệt mỏi.
Tôi nhếch môi mỉm cười.
“Cho nên chúng ta không thể ở bên nhau cả đời sao?”
Cố Thanh Yến than nhẹ: “Yểu Yểu, chúng ta vốn không thể lộ ra ánh sáng được.”
Tôi kinh ngạc đứng tại chỗ.
Hồi lâu, tôi mở miệng nói: “Tôi hiểu rồi.”
Giọng nói tối nghĩa lại khàn khàn.
Cố Thanh Yến sờ sờ đầu tôi, giọng nói dịu dàng.
“Ngoan.”
3
Tỉnh lại, Cố Thanh Yến đã sớm rời đi.
Tối hôm qua nằm trong chăn khóc một đêm, không biết lúc nào mới ngủ đi.
Tôi mang dép lê ỉu xìu xuống lầu.
Dì Trần nhìn thấy tôi, vội vàng gọi: “Tỉnh rồi sao, tới ăn sáng nào.”
Bà ấy mang thức ăn lên bàn.
Tôi trầm mặc không nói gì ngồi xuống, ăn một miếng.
Mắt liếc qua chỗ cãi vã tối hôm qua.
Đã sớm được dì Trần dọn dẹp sạch sẽ, không thấy một chút dấu vết nào.
Ngay cả bình hoa cũng được thay mới.
Dì Trần nhìn tôi một lúc, thử hỏi: “Lại cãi nhau với anh trai sao?”
Tôi dừng lại “Vâng” một tiếng.
Tôi và Cố Thanh Yến là anh em khác cha khác mẹ.
Không ai liên tưởng chúng tôi với những người yêu nhau.
Mối quan hệ này là cố ý che giấu, ngay cả dì thường xuyên lui tới cũng không biết.
Dì Trần đi vào phòng bếp, lại bưng ra một đĩa.
“Sáng sớm Thanh Yến đã dặn dò dì làm món tráng miệng con thích.”
“Con nếm thử xem nó có thể khiến con vui vẻ thêm một chút không.”
Tôi giật mình nhìn bánh ngọt trong đĩa.
Hồi lâu, tôi dời tầm mắt: “Con không muốn ăn.”
Cố Thanh Yến luôn như vậy.
Khi phát sinh mâu thuẫn, hắn sẽ không dỗ dành người khác, rất ít khi nói lời nhẹ nhàng.
Luôn bình tĩnh quan sát cảm xúc của tôi.
Cho đến khi tôi bình tĩnh lại.
Vào ngày hôm sau, tôi nhận được vài món đồ.
Một bó hoa, một món tráng miệng, một sợi dây chuyền……
Những thứ này đều không có gì kỳ lạ cả.
Nhưng đây là Cố Thanh Yến tặng.
Nó đặc biệt có ý nghĩa với tôi.
Tôi dựa vào những chuyện nhỏ nhặt này, thích Cố Thanh Yến thật lâu thật lâu.
Nhưng đêm qua, tôi nhận ra rằng tôi không thể thích hắn nữa.
Tôi lấy hành lý đã sớm thu dọn xong.
Dì Trần sửng sốt.
Tôi giải thích: “Con đi du lịch, dì không cần nấu cơm cho con nữa.”
Dì ấy cười đồng ý.
4
Vé máy bay đi Florence đã sớm được đặt.
Khi đó, tôi muốn đi hẹn hò với Cố Thanh Yến.
Đến một nơi không ai biết.
Làm những việc mà các cặp đôi có thể làm.
Thế nhưng Cố Thanh Yến nghe xong, trầm tư một lát.
“Mấy ngày đó anh có công việc.”
Tôi có chút thất vọng: “Không thể dời lại sao?”
Công việc của hắn gần như không có ngày nghỉ trong suốt cả năm.
Cố Thanh Yến nhìn tôi một cái, giọng điệu hơi trầm xuống.
“Yểu Yểu, đừng làm loạn.”
Giống như trong mắt hắn, tôi luôn cố tình gây sự.
Cuối cùng tôi vẫn không hủy vé máy bay.
Ôm một loại ảo tưởng gần như ngây thơ.
Có lẽ hắn đột nhiên đồng ý thì sao?
Sự thật chứng minh, tôi quả nhiên rất ngây thơ.
Mặt tôi không chút thay đổi thu hồi suy nghĩ, hủy vé máy bay của hắn ta.
Sau đó một mình đi Florence.
5
Ngày gặp gỡ Văn Phong là một ngày nắng.
Tôi ngại trung tâm thành phố quá nhiều người, lái xe đi dạo ở vùng ngoại ô.
Nhưng không may xe thuê giữa đường bị hỏng.
Tôi chỉ có thể mở cửa, xuống xe gọi điện thoại nhờ người hỗ trợ.
Trong thời gian chờ đợi.
Tôi ngồi ở ven đường, nghịch cỏ dại tiện tay cầm lên.
Thời tiết rất đẹp.
Cho dù gặp phải chút trục trặc, tâm tình của tôi cũng không bị ảnh hưởng.
Ngược lại có chút thích thú.
Văn Phong chính là vào lúc này xuất hiện trong tầm mắt của tôi.
Cái bóng của hắn bao phủ lấy tôi, che khuất một phần ánh sáng.
Tôi nhìn lên.
Chỉ thấy hắn ngũ quan anh tuấn.
Cười lộ ra một hàm răng trắng như tuyết: “Cần giúp không?”
Hắn nói tiếng Trung lưu loát.
Tôi sửng sốt một chút, theo bản năng gật đầu.
Cứ như vậy, Văn Phong bắt đầu giúp tôi kiểm tra xe.
Vẻ mặt hắn nghiêm túc.
Tôi cũng ghé sát vào quan sát.
Trong lúc đó thỉnh thoảng trao đổi hai câu.
Không khí rất hòa hợp.
Hắn nghiêng đầu muốn nói gì đó với tôi, môi lại không cẩn thận sượt qua gò má tôi.
Hai chúng tôi đều đứng hình trong nháy mắt.
Sau đó có chút xấu hổ kéo dài khoảng cách.
Bên tai Văn Phong đỏ bừng.
Ánh mắt hắn lóe lên, lại cố ra vẻ bình tĩnh giải thích nguyên nhân chết máy.
Sau đó nói vấn đề này hắn không giải quyết được.
Tôi gật đầu: “Không sao, nhân viên bộ phận kỹ thuật rất nhanh sẽ đến.”
Không khí im lặng vài giây.
Hắn đột nhiên đưa ra lời mời: “Cô có muốn cùng tôi đi dạo ở Florence không?”
Đôi mắt hắn sáng ngời và trong suốt.
Với một mối quan hệ tự nhiên.
Tôi mỉm cười: “Được.”
Sau đó, tôi mới biết được hắn tên là Văn Phong.
Học ở viện Mỹ thuật Florence.
6
Buổi tối, Văn Phong đề nghị đưa tôi về nhà.
“Quá muộn rồi, một mình cô đi không an toàn.”
Hắn gãi đầu, không dám nhìn tôi.
Vành tai lại đỏ lên.
Chàng trai trẻ quả nhiên giống như một tờ giấy trắng.
Tất cả cảm xúc đều được viết rõ ràng trên mặt.
Sao tôi lại không nhìn ra tình ý bừng lên trong đôi mắt kia.
Hắn rất có hứng thú với tôi.
Rất rõ ràng.
Nhưng tôi không từ chối.
Hắn đưa tôi tới căn hộ, có vẻ rất là hưng phấn.
“Nơi này cách trường học của tôi rất gần.” Hắn chỉ vào một phía: “Cô xem, ở ngay đó.”
Tôi nhìn theo, cười nói: “Thật trùng hợp.”
Văn Phong lại gãi gãi đầu, lỗ tai đỏ lên.
Hắn không có ý lập tức rời đi.
Gió đêm từ từ thổi qua.
Tôi hỏi: “Muốn lên uống một ly nước không?”
Có lẽ là uống chút rượu, tôi có chút mê man.
Lời nói gần như bất ngờ thốt ra.
Lấy lại tinh thần, tôi thầm trách mình thật sự là điên rồi.
Từ một đoạn tình cảm dị dạng bước vào một đoạn tình cảm dị dạng khác.
Sao không tính là điên chứ?
Tôi muốn quên Cố Thanh Yến.
Cửa vừa đóng chúng tôi liền không thể khống chế mà ôm hôn nhau.
Có lẽ tôi là người bắt đầu trước.
Thân thể Văn Phong gắt gao dán vào tôi, cả người như lửa nóng.
Kích động lại bất an.
“Nóng quá.” Hắn thất thần thì thào, bất lực kéo cổ áo.
Tôi bật cười trong lòng.
Hắn còn quá ngây thơ.
Cũng không biết có phải giả vờ hay không.
Người nước ngoài nóng bỏng táo bạo, tôi không tin hắn ta không có kinh nghiệm.
Nhưng tôi không quan tâm những thứ này.
Tôi chỉ muốn được nuông chiều.
Hãy để trái tim đang chìm nổi tìm thấy một điểm tựa trong thời gian ngắn.
“Còn có cái nóng hơn.”
Tôi hôn lên môi hắn, kéo hắn vào sâu bên trong.
Ánh sáng của bóng đèn trên đầu xoay tròn trước mắt tôi.
Trái tim đập loạn nhịp.
Trong khoảnh khắc đó, đầu óc tôi trống rỗng.
Không còn nhớ ai nữa.