Chạy Đâu Cho Thoát - Chương 4
8.
[Đúng là đàn ông!]
[Chi tiết hơn đi, là ai?]
[Sao mình biết được?]
[Thoải mái không?]
[Đối phương đã thu hồi một tin nhắn.]
[Đối phương đã thu hồi một tin nhắn.]
[Đối phương đã thu hồi một tin nhắn.]
[Tại sao không trả lời tin nhắn của mình, tình cảm phai nhạt rồi chứ gì?]
[Tối nay họp lớp, cậu tiêu rồi.]
[Ha, phụ nữ.]
[Tốt nhất cậu nên nghĩ xong lí do để giải thích với mình.]
Xong, đã nghĩ ra cảnh tượng tối nay bị Trần Dịch Văn đè ra đất hỏi thăm rồi.
Đi cùng với Tần Phong, kết cục chắc chắn rất thê thảm.
Tôi sửa soạn xong lái xe đến khách sạn đã đặt trước.
Có rất nhiều bạn học cấp ba từ khi tốt nghiệp đến giờ chưa từng gặp qua.
Tôi dựa vào kí ức chắp vá năm đó, từ từ tìm lại tên của họ.
“Đường Hi, bên này.”
Trần Dịch Văn đến sớm, ngồi trên sofa vẫy tay với tôi.
Vừa đi đến nơi tôi đã bị cô ấy dùng di động nâng cằm: “Mau khai nhanh, là ai!”
“Còn có thể là ai được? Tần Phong.”
“Mình biết ngay là cậu ta mà, lúc trước nhờ cậu đưa thư tình, cậu ta lập tức gửi QQ nói với mình đã có người mình thích rồi. Lúc đó mình nghĩ mãi, người thân thiết với cậu ta cũng chỉ có cậu.”
“Tốt thật đó, khi nào hai người cưới?”
“Vẫn còn sớm mà.”
Tần Phong cũng đến, xung quanh anh có rất nhiều người, phần lớn đều đang nói đến chuyện hợp tác dự án nào đó.
Trần Dịch Văn đột nhiên xích lại gần tôi, nhìn chằm chằm môi tôi rồi lại nhìn Tần Phong trong đám đông.
“Tối qua hay người abcxyz.”
Nói đến đây là tôi lại tức giận: “Nhờ công của nam Bồ Tát cậu gửi đấy.”
“Kể xem nào.”
Ánh mắt cô ấy đầy sự trêu chọc, không có chút ý định xin lỗi nào.
Trần Dịch Văn nhìn Tần Phong đang đi đến: “Ui chao, bạn học Tần bây giờ ghê gớm thật đó, lừa cả cô gái nhỏ nhà tôi vào tay.”
“Lúc nào cũng là nhà tôi, sao lại thành nhà cậu rồi?”
Trần Dịch Văn nghe xong liếc mắt: “Không thể ở đây được nữa rồi.”
Lớp trưởng cầm ly rượu đến gần: “Cái gì? Hai người ở bên nhau!”
“Ừm.”
Họp lớp kết thúc, lời tôi nghe được lại biến thành “Đường Hi mang thai, bố đứa bé là Tần Phong”.
Tôi ạ luôn đấy, đúng là một đồn mười, mười đồn một trăm.
Rửa mặt xong ra ngoài, tôi thấy Tần Phong nhìn mình không chớp mắt, bên cạnh là một chồng giấy trắng dày cộp.
Tôi nghiêm mặt đi qua: “Sao vậy?”
Anh trải từng tờ một ra: “Tính sổ chút đi nhóc nghịch ngợm. Những người được công khai trên vòng bạn bè cũng có đến 15 người, em được đó.”
Không ổn, quên không hạn chế Tần Phong.
Không đúng, lúc trước tôi cố ý muốn anh xem nên mới đăng lên vòng bạn bè mà.
Tôi sắp chết đến nơi vẫn không quên mạnh miệng: “Vậy thì sao? Em cũng không tin anh chưa từng yêu đương.”
Anh cúi đầu, hơi uất ức: “Ừm, không có.”
Ha, tôi gãi cằm anh: “Ngoan nào, chưa nắm tay bao giờ đâu.”
“Ừm, anh biết, anh có WeChat của bạn cùng phòng em.”
“Hả???”
“Anh còn đi qua mấy lần nữa, lần nào em thi biện luận anh cũng xem.”
Tần Phong, rốt cuộc nhà ngươi còn bao nhiêu bất ngờ mà trẫm không biết vậy.
Ngoại truyện: Góc nhìn của Tần Phong
1.
Hôm nay Đường Hi hơi kỳ lạ, vậy mà lại không quấn lấy đòi tôi đưa cô ấy về nhà như thường ngày.
Buổi tối, lúc kéo khóa cặp, một bức thư màu hồng phấn trượt ra.
Bây giờ tôi mới hiểu tại sao hôm nay cô ấy lại luôn tránh ánh mắt của tôi, hóa ra là thẹn thùng.
Nữ sinh thường tỏ tình bằng cách viết thư cho nho nhã, nhưng cách làm này không giống như chuyện Đường Hi sẽ làm, tôi đoán là cô ấy đi chép ở đâu rồi.
Lúc nhìn tên người viết là Trần Dịch Văn, tôi thiếu chút nữa tức đến hộc máu.
Đứa nhóc nghịch ngợm này, vậy mà lại đi gửi thư tình hộ người khác.
Ngày hôm sau tôi đưa lại cho cô, cảnh cáo cô không được phép nhét đồ của người khác cho tôi nữa.
Cô ấy cười đồng ý.
Tôi thở dài một hơi, đồ ngốc không tim không phổi Đường Hi kia lại quay về rồi.
2.
Con nhóc kia hỏi tôi có muốn ở lại thành phố Bắc với tôi không, tôi đồng ý không chút suy nghĩ.
Cô ấy ở đâu, tôi ở đó.
Nhưng Đường Hi nói nếu thành tích của tôi như vậy thì căn bản không qua được điểm chuẩn của đại học thành phố Bắc.
Sợ ghê, làm gì có chuyện Tần Phong tôi không làm được, không phải chỉ là học hành thôi sao.
Đêm hôm đó, tôi đổi màn hình điện thoại và máy tính thành ảnh của Đường Hi.
Hiệu quả không tệ chút nào, mỗi lần muốn nghỉ ngơi chơi game là có thể ngừng tay.
Chỉ là… tuổi thọ của thiết bị điện tử hơi ngắn.
Đêm đó tan giờ tự học, Đường Hi muốn lấy điện thoại của tôi học từ mới.
May mà tôi nhanh tay nhanh mắt, bằng một đường cung hoàn mỹ, ném nó thẳng vào đài phun nước trong sân trường.
Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa bị phát hiện.
Tốc độ tay của anh đây không phải là nói suông đâu!
3.
Đứa ngốc này hôm nay lén hôn tôi, có phải cô ấy cũng hơi thích tôi không?
Không đúng, thích tôi thì sẽ không lén đến đại học A học.
Hôm nay dựa vào cửa sổ ngủ gật, tôi mơ thấy con nhóc xấu xa kia mấy lần, lần nào cũng dụi mắt nhìn lại cho rõ.
Tôi thấy hơi đau lòng nhưng như vậy cũng không được, rõ ràng là cô ấy lừa tôi trước.
Tôi thi đậu đại học thành Bắc, kế hoạch đi du học lúc đầu cũng gác sang một bên.
Bố mẹ đều rất vui, nhưng tôi không vui, vì nơi đó không có Đường Hi.
4.
Cô ấy lại đổi bạn trai khác, nhưng tôi biết kiểu gì cũng chia tay, vì không ai có thể cố gắng được quá hai ngày.
Nhóc nghịch ngợm không gửi tin nhắn cho tôi, tôi cũng không gửi cho cô ấy.
Nào, thi xem ai bướng hơn ai!
Tần Phong tôi tuyệt đối không cúi đầu trước.
Nghỉ đông năm đó, dì Vương nói Đường Hi không về, cô ấy muốn ở lại trường học với bạn cùng phòng.
Cô ấy đúng là vô tâm, ăn tết cũng không về, không về thăm bố mẹ, và tôi.
Tôi rất nhớ cô ấy.
Tôi nhịn không được mà gửi một tin nhắn chúc mừng năm mới cho cô ấy, cô ấy lại chỉ trả lời tôi +1.
Có phải cô ấy không cần tôi nữa không a a a?
Đợi cô ấy về thành phố Bắc rồi kiểu gì tôi cũng phải trói cô ấy lại mới được.
5.
Tốt rồi!
Theo tin tình báo đáng tin cậy của cô gái họ Khương kia, ngày mai Đường Hi sẽ phải về thành phố Bắc.
Mai mặc gì được nhỉ?
Âu phục có phải là hơi lố không?
Vậy…
Áo somi hoa thì dở hơi quá thì phải.
Sao cô ấy lại không gọi điện thoại cho tôi?
Ngoài tôi ra, ai cũng nhận được điện thoại của cô ấy.
…
Trở về hơn một tuần rồi mà vẫn không liên lạc cho tôi, thật đáng ghét.
Hôm nay liên lạc với chú Đường, tôi nói với chú ấy mình muốn theo đuổi Đường Hi, có thể nhờ chú ấy đẩy nhóc nghịch ngợm này vào công ty tôi không.
Theo lời của chú ấy thì chính là: “Chú và dì Vương của con đồng ý bốn tay bốn chân, con mau chóng hốt nó về hộ chú. Nhanh lên!”
Chú Đường là người đàn ông tôi yêu nhất, không có người nào sánh bằng.
Bốn năm qua nhóc nghịch ngợm thay đổi thật nhiều, thật xinh đẹp, thật muốn giấu vào nhà không cho ai thấy.
Cô ấy vẫn như ngày trước, thích uống sữa bò nóng.
Ôi, thật muốn ôm cô ấy, thật muốn hôn cô ấy, không chịu nổi nữa rồi.
6.
Có phải cô ấy mới trêu chọc tôi không?
Ôi ôi ôi, còn gọi tôi là anh nữa, thật đáng yêu, thật cute, thật thích quá đi.
Thiếu chút nữa… Thiếu chút nữa là không nhịn được rồi.
…
Đàn chị cùng trường ngày trước đến thành phố Bắc, chị ấy chuẩn bị kết hôn.
Tôi thật sự không chịu được kiểu như gần như xa của nhóc nghịch ngợm nữa rồi, sau khi nhờ đàn chị chỉ dạy, tôi được chị ấy chỉ cho không ít chiêu!
Tôi nhất định sẽ dùng vào tối nay!
Thật vui, nhóc nghịch ngợm đến thật, mấy cách này đỉnh đấy!
He he he, ăn vào rồi, lần này em chạy không thoát đâu!
[Hết]