Chạy Đâu Cho Thoát - Chương 3
5.
Tần Phong như lắp camera trong phòng, tôi còn chưa xuống giường đã gọi điện thoại cho tôi: “Tỉnh rồi sao, tối qua là anh không biết tiết chế, lần sau sẽ không như vậy nữa.”
Hả, lần sao? Tin anh mới bị điên đấy.
“Anh sắp đến nhà rồi, mang cả đồ ăn của nhà hàng em thích nữa…”
Tôi căn bản không có tâm trạng nghe xem anh đang nói gì, não đã nhão thành một đống hồ dán.
Từ ngữ đã soạn xong trong đầu lúc nói ra lại thành: “Anh thích em sao? Tần Phong.”
Bên kia không trả lời, một lúc lâu sau mới nói: “Em cảm thấy thế nào?”
“Thôi, lái xe không thể nói điện thoại, cúp máy đây.”
Tay cầm điện thoại của tôi run nhẹ, tôi biết đây là đang né tránh.
Là thích sao?
Tôi không biết biểu đạt tâm trạng lúc này như thế nào, giống như bong bóng không ngừng xuất hiện trên mặt nước, càng ngày càng nhiều.
Thích Tần Phong là chuyện tôi đã ý thức được từ khi cấp hai.
Không biết từ khi nào, trong từng trang nhật kí của thiếu nữ kiểu gì cũng xuất hiện một người, ánh mắt của cô ấy cũng sẽ dõi theo từng bước chân người đó đi.
Tôi không có dũng khí tỏ tình với anh, sợ ngay cả bạn cũng không làm được.
Thi đại học xong, tôi lừa anh, một thân một mình rời nhà đến thành phố A cách đó rất xa, anh vẫn theo lời hứa ban đầu, ở lại thành phố Bắc.
Sau khi biết bị tôi lừa, tôi gọi điện thoại anh không nghe, cũng từ chối gặp mặt.
Trong bốn năm đại học, tôi thử yêu đương với rất nhiều nam sinh.
Nhưng đều không có ngoại lệ, họ không chịu được sự yếu ớt của tôi, lần nào cũng chưa nắm tay đã chia tay.
Thế là sau khi tốt nghiệp, tôi lại xám xịt quay về thành phố Bắc.
Đang chuẩn bị ngồi xuống mới phát hiện phần hông và đùi bị siết đến mức đỏ lại, nhìn vô cùng thê thảm.
Tần Phong đúng là khốn nạn, ra tay nặng đến mức này.
Tôi đứng thôi cũng đã run rẩy.
Đúng vậy, chị đây lại hậm hực nằm xuống.
Mặt vùi vào trong gối, quanh mũi đều là mùi sữa tắm của Tần Phong.
Sau khi yên tĩnh, bên tai tôi như vang lên giọng nói khàn khàn tối qua của anh: “Hi Hi, là do em trêu anh trước.”
Ảnh trên đầu giường bị lệch, có lẽ do tối qua không cẩn thận đụng vào.
Tôi không chút suy nghĩ, đưa tay dựng nó lên.
Lại là ảnh chụp chung của Tần Phong và Phùng Lệ, địa điểm là đại học ngày trước chúng tôi đã hứa sẽ học chung ở thành phố Bắc.
Hai bọn họ đúng là trai tài gái sắc, rất xứng đôi.
Tôi lại úp xuống.
Nước mắt cuối cùng vẫn rơi xuống ướt đẫm gối.
Tôi khó khăn nhặt áo somi nhàu nát dưới sàn lên mặc vào rồi về nhà trước khi Tần Phong quay lại.
Đường Hi, mày là đồ hèn, tôi tự phỉ nhổ bản thân.
“Hi Hi, con…”
“Mẹ, con buồn ngủ quá, con muốn ngủ.”
Chắc Tần Phong đã đến nhà, lúc tôi lái xe về nhà có nhận được mấy cuộc điện thoại của anh nhưng đều không nghe.
Không ngờ anh đến nhanh như vậy.
Tôi vừa rửa mặt xong đã nghe thấy tiếng động cơ xe ngoài cửa sổ.
“Tiểu Tần, đến rồi sao?”
“Chào dì Vương, Hi Hi đâu ạ?”
“Hi Hi nói không thoải mái nên lên tầng ngủ rồi, con lên thẳng trên đó là được.”
Cửa bị đẩy ra, Tần Phong đi vào, ngồi xuống trước mặt tôi.
Tôi xoay người tránh ánh mắt của anh.
Sau đó lại vùi vào chăn không nhìn anh.
Anh dùng ngón tay chọc chọc vai tôi: “Nhóc nghịch ngợm, em lại ồn ào khó chịu gì thế?”
“Anh đi đi, trong lòng em khó chịu, muốn ở một mình.”
Nghe tiếng bước chân ngày càng xe, cửa khép lại còn mang theo gió.
Tôi tức đến mức ngồi bật dậy.
“Này, nói anh đi là anh đi thật đấy à? Này…”
Tôi còn chưa này xong đã dừng lại.
Đối diện là ánh mắt mang theo ý cười của Tần Phong, anh đang ôm tay đứng sau cửa.
Tần Phong cởi dép trèo lên giường, ôm cả chăn và tôi vào lòng: “Nhóc nghịch ngợm, chúng ta đừng lằng nhằng nữa có được không.”
“Trước đó lặng lẽ theo đuổi anh lâu như vậy, không có kết quả là phủi mông đi luôn.”
“Tối qua sử dụng xong anh là ném sang một bên, em nghĩ anh là gì, đồ chơi à?”
Tôi không còn sức nhưng vẫn phản bác: “Em không có làm vậy.”
Tần Phong hung dữ xoa má tôi: “Còn không, em trật tự. Em thi đại học xong hôn trộm anh rồi chạy đến đại học A là có ý gì?”
Tôi lập tức nắm được ý chính: “Sao lúc đó anh lại thức? Sao anh không nói gì?”
Tôi biết anh vì ở lại thành phố Bắc mà lớp mười hai chỉ chăm chăm học hành, ngay cả một giây trước khi đi thi cũng cố gắng đọc sách.
Trên xe về nhà sau khi thi xong, anh mơ màng dựa vào vai tôi.
Nhìn khuôn mặt ngủ say của anh, tôi không nhịn được mê hoặc nên nhích lại hôn một cái, nhưng chỉ một nụ hôn nhẹ rồi thôi.
“Còn không phải anh sợ em xấu hổ sao, con gái dễ ngượng, huống hồ lúc đó anh cũng ngại!”
“Anh ngại cái cọng lông!”
Hình như anh tê chân do ngồi xổm lâu, anh đứng lên xoa chân một lúc.
Sau đó lại vén chăn chui vào.
“Anh đi xuống dưới.”
“Anh không, lát nữa nhóc nghịch ngợm lại trốn đi, không biết lần này lại là mấy năm.”
Tôi như bị anh nhìn thấu, cúi đầu không nói gì.
Một giây sau, anh nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên: “Vậy bây giờ em có thể nói cho anh vì sao em muốn chạy trốn không? Cô bé Lọ Lem.”
“Phùng Lệ, cô ấy rất xinh đẹp, cũng rất hợp với anh.”
Bên tai là tiếng cười của Tần Phong, tôi có hơi không vui, nâng chân đá anh một cái.
“Anh cố ý đấy, lúc đầu đàn chị đề nghị đến nhà anh đóng kịch.”
“Nhưng mà anh sợ người nào đó tức giận không để ý đến anh nên mới kích thích một chút, quả nhiên rất có tác dụng.”
Tôi nghe xong thò tay véo anh một cái.
Anh cũng không giận, bàn tay như có như không xoa tai tôi: “Bớt giận không? Nếu không biết bao giờ anh mới có thể mang nhóc nghịch ngợm về nhà mình được.”
“Còn lâu.”
6.
Khe cửa càng ngày càng rộng, bố mẹ tôi lảo đảo ngã xuống.
“Chuyện đó… Ông Đường, cơm chín chưa? Tôi chết đói đến nơi rồi.”
Mẹ tôi đưa tay kéo bố tôi ra ngoài, làm như chưa xảy ra chuyện gì.
Tần Phong nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng: “Nhóc nghịch ngợm? Chị gái? Bạn gái? Vợ ơi?”
“Lão Tần, ông thế nào?”
“Xong rồi!”
“Xong xuôi cái gì, đồ đần nhà ông.”
“Tôi nói hai đứa nhỏ xong rồi!”
“Sao mà ông ngốc thế, tôi đang nói đến con của ông và con gái tôi.”
“Cuối cùng thằng nhóc Tần Phong này cũng là người nhà họ Đường tôi rồi, ha ha ha.”
“Chuyện đó, sau này nó ở bên này, không về nữa.”
“Ở rể thì sao? Nhà tôi kém nhà ông à?”
Thấy bố tôi càng nói càng khoa trương, mặt tôi đỏ ửng khi thấy ánh mắt tràn ngập ý cười của Tần Phong: “Bố, bố nói nhỏ thôi, con nghe thấy hết đấy!”
“Được rồi, bố không ồn ào với chú Tần của con nữa, giống như con nít vậy, ngây thơ chết mất.”
Bố cũng đâu hơn kém người ta là bao, cũng may vẫn còn mẹ.
Bầu không khí trở nên hơi ngượng ngùng: “Anh nhìn bố em đi, ha ha ha, mẹ em bình tĩnh hơn nhiều.”
Kết quả một giây sau đã bị vả mặt: “Khương Nghê, mai có rảnh không? Đi xem nhà không?”
“Bà còn dám từ chối tôi là bà xong rồi!”
“Còn nữa còn nữa, xe đẩy trẻ con tôi vừa gửi bà nhìn chưa? Đừng có dùng hai chữ đã đọc để lừa tôi.”
Đáng chết, tôi xấu hổ vùi vào lòng Tần Phong làm chim đà điểu: “Hay là anh chôn em luôn đi.”
Ngồi trước bàn cơm, cảnh tượng căng thẳng như trong tưởng tượng cũng không có, căn bản không có ai để ý đến chúng tôi.
Bốn người họ chỉ tập trung vào cuộc trò chuyện của mình, trong mắt không còn ai khác.
Tần Phong đặt đũa xuống: “Dì Vương, con muốn đưa Hi Hi đến nhà con, được không ạ?”
Mẹ tôi vung tay: “Được được, thằng nhóc này, còn dì Vương cái gì nữa, gọi mẹ.”
Sau đó lại quay về chủ đề đang nói dở.
“Chị, tối nay có ăn đào không?”
“Nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Rất tốt, tôi bị đuổi ra khỏi nhà.
Mùa thu năm nay, tình bạn hữu nghị hơn hai mươi năm của tôi và Tần Phong cuối cùng cũng thay đổi.
Nhưng cũng xem như đạt được mong muốn, không uổng công tôi làm tình nguyện ở chùa cả một kì nghỉ đông.
7.
Ngày hôm sau, tôi thuận lý thành chương chuyển qua nhà Tần Phong, kì quái là nhìn anh còn vui hơn cả tôi.
Hôm đó tôi kéo vali vào, lúc đi qua căn phòng khách ngày trước từng ngủ mới thấy bên trong trống không, thậm chí giường cũng không có.
Tần Phong dựa vào cửa khoanh tay: “Giường hỏng, anh vứt rồi.”
Ha, bà đây tin anh được chắc?
Tôi nhíu mày nhìn anh: “Anh cũng giỏi đấy.”
Nhà mới mà đồ nhanh hỏng thế sao? Trò vặt của con sói nào đó mà thôi.
Tôi nhớ trong phòng sách của Tần Phong vẫn có một chiếc giường đơn khác, tôi quay người đi về phía đó.
Dường như đoán được tôi sẽ đến đó, Tần Phong vui vẻ chạy phía trước mở cửa phòng cho tôi.
Chỉ thấy trên chiếc giường đơn kia đặt đầy sách, căn bản không thể nào đặt chân.
“Chị, đáng tiếc, ngoài phòng ngủ chính ra thì không còn giường nữa đâu.”
Đây là quyết tâm ngủ chung với tôi rồi.
Hết cách, tôi đành phải đẩy cửa vào phòng ngủ chính.
Tôi ngồi trên đất sắp xếp đồ đạc, khi anh lần nữa nhìn lén tôi qua tấm gương trên tay, tôi không nhịn được nữa: “Tần Phong, anh nhìn em làm gì?”
“Nhóc nghịch ngợm, có thể, có thể hôn một cái được không?”
Anh cũng không còn giả vờ, bỏ gương trang điểm trong tay sang một bên, nhìn tôi không chớp mắt.
Ha, ai bảo tôi dễ mềm lòng chứ, tôi vẫy tay với anh.
Anh cười bước đến trước mặt tôi ngồi xuống, ánh mắt mong chờ.
Nếu anh có đuôi, tôi chắc chắn bây giờ nó đã vung vẩy thành quạt luôn rồi.
Tôi hôn lên mặt anh một cái rồi ra hiệu anh có thể đi.
Anh đứng lên nhưng vẫn chưa đi, ngược lại còn vươn tay về phía tôi.
Tôi không hiểu lắm nhưng vẫn đưa tay cho anh, anh dùng sức kéo tôi lên.
Sau đó ôm lấy tôi ngồi lên chân mình.
Tôi còn chưa kịp kinh ngạc anh đã chặn miệng tôi lại, tỉ mỉ hôn từng chút một.
“Nhóc nghịch ngợm, em bố thí đấy à? Đuổi ăn mày cũng không thể qua loa như thế được đâu.”
Tôi hơi luống cuống.
Muốn đẩy anh ra nhưng tay anh lại giữ chặt lấy chân tôi, tôi không thể di chuyển được.
“Em… em còn chưa xếp xong đồ.”
Anh nhíu mày, có hơi bất lực: “Có thể nhanh lên không? Anh gấp muốn chết rồi.”
“Ha, để em cố gắng.”
Đây là sói đầu đàn đấy à? Quá hung dữ.
Tôi lắc đầu, gần như chạy trốn ra khỏi phòng ngủ.
Sau đó cũng không xảy ra gì, vì bà dì của tôi đột nhiên ghé thăm.
Tôi nằm cạnh anh cảm thán: “Haiz, em trai, chị cũng không muốn cho em leo cây đâu. Nhưng mà cũng trùng hợp thật, chậc chậc chậc.”
Anh nhắm mắt lại, quay đầu đi không muốn nói chuyện với tôi.
Tôi thoải mái nằm thư giãn lướt Weibo.
Đúng lúc này, tin nhắn của Trần Dịch Văn hiện lên.
Tôi không đeo tai nghe, âm thanh vang khắp phòng: “Mau xem đi Hi Hi, cái này cậu chắc chắn thích. Nam Bồ Tát, socola. Cực phẩm, đừng có bảo chị em không giúp đỡ cậu.”
Tần sói con vốn đang nhắm mắt lập tức tỉnh táo: “Nam Bồ Tát nào? Đưa anh nhìn thử chút.”
Anh cầm lấy điện thoại của tôi mở video lên.
Trong video là một nam sinh cởi trần nửa người, mặc quần thể dục màu xám cạp thấp đang uốn éo theo nhạc, cơ bụng hiện rõ.
“Chu choa, đúng là không tệ.”
Tôi còn cố ý đụng vào vai anh: “Em trai, em cảm thấy thế nào?”
Vẻ mặt anh không phục: “Thôi đi, anh còn tưởng là gì, bản thân có như này mà cũng lấy ra khoe được.”
Sau đó anh gửi voice lại cho bên kia: “Không cho phép gửi những thứ này cho cô ấy nữa, cô ấy có chủ rồi.”
Tôi cố ý quạt quạt: “Mùi dấm nồng thật đấy.”
Bàn tay ấm áp của Tần Phong trùm lên tay tôi rồi kéo vào trong chăn.
Lúc sờ thấy cơ bụng rõ ràng săn chắc, tôi mở to hai mắt.
Làm thật đấy à?
Tôi lập tức hết buồn ngủ, hất tấm chăn vướng víu ra.
Tôi xoay người ngồi lên đùi Tần Phong, kéo đồ ngủ ở nhà của anh ra, tỉ mỉ đánh giá.
“Cơ bụng này, cmn, vậy mà anh còn có cả cơ ngực nữa!”
Tôi kéo góc áo anh đang muốn kéo xuống: “Em sờ, để em sờ!”
Hai tai Tần Phong đỏ bừng: “Nhóc nghịch ngợm, em xong rồi!”
Đèn ngủ bị Tần Phong tắt đi.
Tôi nghĩ rằng đó là do anh thẹn thùng, nhưng sau đó lại cảm nhận được ngón tay lạnh buốt của anh đang trong áo mình.
“Chờ… chờ một chút.”
“Chờ không được.”
“Anh Phong Phong?”
“Gọi anh cũng vô dụng.”
“Vậy… chồng?”
“Cũng không được.”
…Sau đó, chuyện ngày càng không thể kiểm soát được.
“Tần Phong, anh khốn nạn.”
“Ừm, anh đúng khốn nạn thật.”
Sáng hôm sau tỉnh dậy, khóe miệng tôi bị cắn rách, bàn tay cũng mỏi nhừ.