Chấp Mê Bất Ngộ - Chương 3
Thành vương và Hoàng đế cùng lúc mắng Hàn Tể tướng.
Thành vương sau khi nói xong mới nhận ra không ổn, buồn bã cúi đầu xuống.
Sau khi Hoàng đế nhìn Thành vương bằng ánh mắt lạnh lùng, hắn kiên nhẫn giải thích với Hàn Tể tướng: “Lan Nguyệt bản tính trẻ con, đơn thuần và tốt bụng. Những lỗi lầm của phụ mẫu nàng ấy thì liên quan gì đến nàng ấy?”
Hàn Tể tướng đau lòng nói: “Bệ hạ…”
Hoàng đế bỗng nhiên nói: “Hàn Tể tướng, ta từ trước đến nay đều khách khí với ngươi vì mối quan hệ thầy trò. Đừng đi quá xa.”
Ta lạnh lùng nhìn hai người trước mặt đang cãi nhau. Trước khi Phương Lan Nguyệt xuất hiện, họ luôn thân thiết với nhau.
Hàn Tể tướng lai lịch không rõ ràng, tài năng kỳ thực cũng tầm thường.
Tuy nhiên, ông ta bị ảnh hưởng sâu sắc bởi Tân Nho giáo, nhấn mạnh việc bảo tồn các nguyên tắc tự nhiên và loại bỏ ham muốn của con người, đồng thời cực kỳ khắc nghiệt với nữ nhân.
Chính vì điều này mà tiên hoàng đã quý mến ông ta và đưa ông ta lên làm Tể tướng và sư phụ của Thái tử.
Quả nhiên, dưới ảnh hưởng của hắn, quan hệ giữa Hoàng đế và nguyên chủ luôn ở mức bình thường, về sau thậm chí còn đạt đến mức căng thẳng.
Sau khi tiên hoàng qua đời, ta can dự triều chính, nên trở thành cái gai trong lòng Hàn Tể tướng, ông ta luôn muốn loại bỏ ta.
Cuối cùng, Hoàng đế trưởng thành nên trở lại nắm quyền, còn ta lui về Càn Ninh cung.
Từ đó, ông ta bắt đầu trợ giúp tân hoàng, tạo ra một kỷ nguyên thịnh vượng, hòa bình, đồng thời có được danh tiếng, nhưng Hoàng đế đột nhiên mất bình tĩnh.
Chắc chắn bây giờ ông ta không thể chấp nhận được.
Đương nhiên, theo quan điểm và hiểu biết của hắn, Hoàng đế sẽ không bao giờ phạm sai lầm, mà là do người khác cố ý dụ dỗ.
Người này là Phương Lan Nguyệt.
Nữ nhi của một tên cướp tình cờ trở thành Vương phi, nhưng nàng ta vẫn không an phận, đã quyến rũ Hoàng đế khi phu quân đi vắng. Đó là một tội ác không thể tha thứ.
Vì vậy, mặc kệ Hoàng đế uy hiếp, Hàn Tể tướng vẫn kiên định nói: “Thuốc đắng dã tật, lời thật lòng thì khó nghe.”
“Bệ hạ đã bị nữ sắc làm mê muội rồi, ngài đã quên bài học từ Mê Hỉ và Đát Kỷ rồi sao?”
Hoàng đế thay vì tức giận lại mỉm cười nhìn Hàn Tể tướng với ánh mắt nghiêm nghị: “Thầy, người đang ám chỉ con là hôn quân như Hạ Kiệt, Thương Trụ sao?”
Ai cũng có thể thấy hiện giờ Hoàng đế đang vô cùng tức giận, nhưng Hàn Tể tướng lại hoàn toàn không biết.
Có lẽ là do ông ta ỷ vào việc mình là lão thần, hoặc có lẽ là do ông ta luôn tin tưởng vào mối quan hệ thầy trò trong nhiều năm, ông ta không những không ngừng nói mà còn nói thẳng thắn hơn: “Bệ hạ, nếu người không biết quay đầu, người rồi sẽ giống như họ thôi!”
Hàn Tể tướng bị Hoàng đế đá ngã xuống đất: “Tốt! Đã thế thì trẫm sẽ làm hôn quân cho ngươi xem!”
“Lính đâu! Kéo lão già này xuống ch ém đầu!”
Đám người xung quanh nhìn nhau, không ai dám nhúc nhích, chỉ biết nhìn về phía các quan đại thần trong hoàng tộc với ánh mắt cầu cứu.
Các quan đại thần cũng nhìn sang ta. Ha ha, với mối quan hệ giữa ta và hai người này, lúc này mà không nhân cơ hội hãm hại thì cũng là nể mặt Hoàng hậu lắm rồi.
Thấy ta bất động, một lão thần run rẩy bước ra cầu xin: “Xin bệ hạ hãy suy nghĩ kỹ!”
Hoàng đế nhìn ông ta với ánh mắt lạnh lùng: “Ngươi có biết Bỉ Cán không?”
Lão thần kia im lặng. Khi những thị vệ thực sự tiến lên kéo mình đi, Hàn Tể tướng nước mắt giàn giụa, khàn giọng hét lên: “Trời ơi, xin hãy mở mắt ra nhìn, hãy giáng sét xuống đánh chet tên hôn quân ngu ngốc này!”
Ta không nói nên lời, ông trời rất bận, không có thời gian để ý đến ông đâu.
Tuy nhiên, ta vẫn lên tiếng: “Khoan đã!”
Nhìn ánh mắt hung tợn của Hoàng đế, ta khẽ mỉm cười: “Làm sao vậy, bệ hạ định học theo Thương Trụ, thêm một tội danh giet mẹ sao?”
Hoàng đế mở miệng, đang định nói gì đó thì nghe thấy thái y kinh ngạc kêu lên: “Bệ hạ, Phương tiểu thư đã tỉnh rồi.”
Phương Lan Nguyệt từ từ tỉnh lại, thở yếu ớt nói: “Nguyện đời đời kiếp kiếp, không bao giờ gặp lại chàng”, rồi im bặt không nói thêm lời nào.
Hoàng đế đau đớn tột cùng, nhưng vẫn nghe theo lời dặn của thái y, đưa Phương Lan Nguyệt về hậu cung nghỉ ngơi.
Ngay khi rời đi, các thành viên trong gia tộc đã giải tán hoàn toàn.
Hắn vừa đi, các quan đại thần trong hoàng tộc cũng tan đi hết. Nhìn vào những bước chân lảo đảo của họ, có thể đoán được họ đã sợ hãi đến mức nào.
Nội thị thân cận lén lút tiến đến: “Nương nương, có cần nô tài đi dò la tin tức về Hàn Tể tướng và Thành vương hay không?”
Hắn giơ tay lên, làm động tác như muốn ch ém xuống.
Ta liếc hắn một cái: “Không cần đâu. Lão già kia hôm nay đã bị nhục mạ đến thế này, không cần chúng ta ra tay, tự hắn ta sẽ chet vì tức giận.”
“Còn về Thành vương, cứ để hắn lại, ta còn có việc cần dùng.”
Yêu đương mù quáng, lại còn là thiên tài quân sự yêu đương mù quáng, ta thích.
Nhìn theo hướng Hoàng đế rời đi, ta khẽ cong môi, văn võ hai cánh tay trái phải đều bị chính ngươi chơi hỏng bét, Hoàng đế à, ta xem ngươi còn có gì để đấu với ta?
Muốn khống chế Thành vương, nhất định phải nắm giữ Phương Lan Nguyệt trong tay.
Ta nghe nói Phương Lan Nguyệt đã không nói một lời nào kể từ khi nàng ta tỉnh dậy, chỉ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ mỗi ngày. Ta có một ý tưởng trong đầu.
Chỉ mang theo thị nữ thân cận, ta đến Càn Thanh cung của Hoàng đế.
Hoàng đế đang ở đó loay hoay không biết làm thế nào, thấy ta đến, liền hỏi với vẻ đề phòng: “Thái hậu có gì căn dặn?”
Ta ân cần nói với hắn: “Ai gia đến thăm Phương cô nương.”
Thấy Hoàng đế không tin, ta lấy khăn tay lau khóe mắt: “Tại sao mẫu tử chúng ta lại nghi ngờ lẫn nhau như vậy?”
“Ai gia còn nhớ, khi còn nhỏ, mỗi ngày trước khi ngủ, con đều phải ở bên cạnh ai gia. Khi đó, mẫu tử chúng ta rất thân thiết.”
Hoàng đế cũng có vẻ buồn bã.
Ta tiếp tục nói với: “Ai gia tuy không muốn Phương cô nương làm Hoàng hậu, nhưng cũng chưa bao giờ muốn nàng ấy chet.”
Thị nữ bên cạnh cũng đúng lúc lên tiếng: “Kể từ khi biết bệ hạ vì chuyện của Phương tiểu thư mà mấy đêm mất ngủ, Thái hậu cũng ăn không ngon.”
Hoàng đế cuối cùng cũng cảm động và mở cửa cho ta vào.
Ta dặn dò hắn: “Ta muốn trò chuyện vài câu thường ngày với Phương cô nương. Con không được vào trong, để nàng ấy có thể thoải mái tâm sự, mở lòng giải tỏa tâm trạng.”
Hoàng đế không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đồng ý.
Khi ta gặp Phương Lan Nguyệt, thấy nàng ta gầy đi, ta lấy khăn tay ra dụi mắt, ép ra vài giọt nước mắt.
Ta nắm chặt tay Phương Lan Nguyệt, nghẹn ngào hồi lâu mới thốt ra được một câu: “Đứa trẻ ngoan, con đã chịu khổ nhiều rồi.”
Phương Lan Nguyệt vẫn ngơ ngác, không có bất kỳ phản ứng nào.
Ta không nản lòng, tiếp tục dịu dàng khuyên bảo: “Ta biết trong lòng con khổ sở. Vì Hoàng đế, con không tiếc gánh chịu tiếng xấu, ở trong ngục tù sâu nhất, tối tăm nhất thiên hạ này. Nhưng nó thì sao? Thậm chí còn không cho con một chút niềm tin tối thiểu.”
Bị nói trúng tâm sự, Phương Lan Nguyệt rốt cuộc cũng có phản ứng, gục đầu xuống giường nức nở khóc.
Ta vỗ nhẹ tay nàng ta: “Đây chính là thử thách cho tình yêu của hai con!”
“Ta nói một câu khó nghe, tình cảm giữa hai con thật sự quá tổn thương lẫn nhau.”
Phương Lan Nguyệt buồn bã khóc nức nở: “Nhưng, tình yêu đích thực không có tội mà.”
Nhẫn nhịn những lời mắng chửi muốn tuôn trào trong lòng, ta cũng thở dài: “Ai gia biết, nhưng người khác không biết đâu!”
“Đặc biệt là Thành vương, lúc đầu vì muốn cưới con mà đắc tội với cả hoàng thất, giờ đây lại vì con mà trở thành trò cười cho thiên hạ.”
Phương Lan Nguyệt hoảng hốt, những giọt nước mắt lăn dài trên má, lắc đầu hét lên: “Con không muốn, con không muốn làm tổn thương ngài ấy, nhưng con thực sự không thể yêu ngài ấy được.”
Ta cũng thở dài thườn thượt rồi đưa ra cho nàng ta một ý kiến: “Hay là, con hãy nói dối ngài ấy bằng một lời nói dối thiện ý đi.”
“Con hãy viết một lá thư, nói với Thành vương rằng con gần đây hôn mê, trong mơ được Bồ Tát chỉ điểm, nói rằng con và hắn vốn dĩ là một đoạn nghiệt duyên.”
“Kiếp trước con là một cành cỏ tiên bên Phật Tổ, Thành vương và Hoàng đế đều là đồng tử bên Phật Tổ, họ ngày ngày tưới nước, nhổ cỏ cho con, cùng con vui đùa, gieo nhân quả cho kiếp sau.”
“Nhưng kiếp trước, Thành vương vì ham chơi, vô tình làm tổn thương rễ tiên của con khi nhổ cỏ. Chính nhờ Hoàng đế ngày đêm chăm sóc mà con mới được cứu sống.”
“Vì vậy, kiếp này mới có chuyện Thành vương yêu mà không có được con.”
“Con hãy nói với Thành vương rằng con và bệ hạ mới là một đôi phu thê viên mãn hai kiếp, hãy để ngài ấy buông bỏ si mê trong lòng, chuyên tâm rèn luyện, lấy quốc gia đại sự làm trọng điểm, đó mới là đạo lý chính đáng.”
Nói một hồi, ta khát cả cổ họng, đợi sau khi uống một ngụm trà mới nhận ra Phương Lan Nguyệt có điều bất thường.
Má nàng ta ửng đỏ, hai mắt sáng rực, cuồng nhiệt nhìn ta: “Nương nương, đây không phải là câu chuyện do người tự tạo ra đúng chứ? Thần tiên thực sự đã tìm đến người báo mộng phải không?”
Ôi chao, ôi chao, ta hơi đau răng, nàng ta rốt cuộc đang suy nghĩ gì vậy?
Nhưng trên mặt ta vẫn giữ vẻ trang nghiêm: “Hừm, thiên cơ không thể tiết lộ.”
Phương Lan Nguyệt càng thêm tin tưởng không nghi ngờ. Nàng ta nỉ non: “Thảo nào, thảo nào con đối với cả hai người họ đều cảm thấy quen thuộc ngay từ lần đầu gặp gỡ, nhưng chỉ có tình cảm đặc biệt với bệ hạ.”
Bỗng nhiên một ý nghĩ điên rồ nảy sinh trong đầu ta, ta hạ giọng nói nhỏ, đầy vẻ cám dỗ với Phương Lan Nguyệt: “Vì vậy, con không chỉ cần khuyên nhủ Thành vương, mà còn phải khuyên nhủ bệ hạ nữa.”
“Con hãy nói với nó rằng vinh hoa phú quý chỉ là mây trôi qua, tình cảm nam nữ càng như bọt bể, mộng tan. Chỉ có cùng con tu hành mới có thể trở về cõi cực lạc thanh tịnh, được song hành cùng con, không còn phiền muộn.”
Nắm lấy lá thư Phương Lan Nguyệt viết cho Thành vương, ta đắc ý bước ra khỏi cổng Càn Thanh cung.
Nhìn thấy Hoàng đế đang đứng đợi, ta nhìn hắn với ánh mắt sâu xa: “Phương cô nương có lời muốn nói với con.”
Nhìn khuôn mặt hân hoan của Hoàng đế, ta hất tay áo bỏ đi, âm thầm che giấu công lao của mình.
Phương Lan Nguyệt, tiếp theo đến lượt của ngươi rồi.
Gặp Thành vương, ta lấy lá thư Phương Lan Nguyệt viết ra, đổi cách nói: “Lan Nguyệt hy vọng ngài có thể biến tình yêu nhỏ thành tình yêu lớn, ra trận bảo vệ biên cương, bảo vệ đất nước.”
“Lan Nguyệt nói, nàng ta biết phụ thân mình có tội, chuyện năm xưa không trách gì ngài.”
“Lan Nguyệt còn nói, hy vọng ngài có thể âm thầm chúc phúc cho nàng, cống hiến sức lực bảo vệ đất nước, mở rộng lãnh thổ.”
Thành vương lật đi lật lại lá thư nhiều lần, sau đó cẩn thận cất vào lòng, hỏi ta: “Thái hậu nương nương, thần có một lời thỉnh cầu.”
Ta vốn dĩ rất khoan dung với những người có bản lĩnh và có giới hạn, dù sao, hắn cũng tốt hơn nhiều so với cái tên xá xíu kia.
“Thần mong nương nương có thể bảo vệ Lan Nguyệt bình an cả đời.” Thành Vương thỉnh cầu.
“Được, ta hứa với ngươi.” Ta đáp lời.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Phương Lan Nguyệt sẽ sớm rời khỏi hoàng cung. Hoàng đế có lẽ cũng sẽ sớm xuất gia.
Trở về cung điện, ta truyền Hoàng hậu đến gặp. Gần đây, nàng bận rộn chăm sóc các hoàng tử, không có thời gian rảnh rỗi. Nghe tin phụ thân bệnh nặng, nàng cũng không thể về nhà.