Chấp Mê Bất Ngộ - Chương 2
“Về phần con, nếu thật sự không nghĩ ra được, trước hết giúp đỡ ai gia một việc gì đó đi.”
Ta giả vờ như không nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của nàng, ta nói: “Sau này ai gia sẽ đưa vài hoàng tử đến Khôn Ninh cung của con. Con hãy chăm sóc chúng thật tốt.”
Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của nàng ấy, ta nói tiếp: “Con phải cẩn thận, trong số chúng có thể có Hoàng đế tương lai đấy.”
Sau khi tiễn Hoàng hậu, ta vừa định chợp mắt một lúc thì một tiểu thái giám vừa tè dầm vừa chạy vào cung bẩm báo: “Thái hậu, Thái hậu, không hay rồi!”
Tiểu thái giám quỳ xuống nói: “Bẩm Thái hậu, Thành vương đã vào kinh.”
Ta lập tức ngồi dậy khỏi giường: “Ai? Ngươi nói ai đã vào kinh?”
Sau khi xác nhận là Thành vương đã vào kinh, ta đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
“Hắn mang theo bao nhiêu quân? Dọc đường có giương cờ không?”
Sau khi nghe tiểu thái giám nói Thành Vương một người một ngựa vào kinh, ta nhất thời không tin vào tai mình.
Sau nhiều lần xác nhận với tiểu thái giám rằng đó là sự thật, ta vui mừng khôn xiết hỏi: “Đầu óc hắn có vấn đề à?”
Một vương gia nắm trong tay binh quyền, thê tử đã bị Hoàng đế c ướp đi, hắn lại không làm gì được?
Nghe tiểu thái giám nói, Thành vương hiện tại đang ở bên ngoài cổng cung điện xin được diện kiến, ta liền nảy ra một ý.
“Mau, phái người lập tức rời cung đi mời các lão thần tới. Cho người đến Hàn phủ nhìn xem, chỉ cần Hàn tể tướng còn thở, kéo hắn vào cung, để hắn nhìn xem vị Hoàng đế mà hắn hết lòng phò tá lại bất nhân bất nghĩa, cướp thê tử của người khác như thế nào.”
Khi trang điểm xong, ta dẫn người vào Càn Thanh cung, nhìn thấy thái giám ở ngoài cung đang quỳ rạp xuống đất, bên trong đang cãi vã kịch liệt.
“Nhưng ta cũng là người, không phải chỉ là đồ chơi của ngài, ta không cần ngài lấy ta về rồi dùng vàng bạc đắp lên người ta.”
Chính Lan Nguyệt là người quyết liệt buộc tội Thành vương. Hoàng đế cũng lên tiếng
“Thành vương, ngươi suốt ngày cùng đám người dung tục đó ra ngoài, mỗi ngày đều tranh giành quyền lực, ngươi có bao giờ quan tâm đến tâm tình của Lan Nguyệt không?”
“Kể từ khi lấy ngươi, nàng ấy ngày nào cũng rơi nước mắt, như chim nhốt trong lồng.”
Thành vương lẩm bẩm điều gì đó, Hoàng đế lại càng nghiêm khắc mắng hắn: “Lan Nguyệt không giống như những nữ nhân mưu mô ngoài kia, nàng ấy cao quý và tự do, ngươi không thể nhốt nàng lại như thế.”
“Đó là nơi chôn vùi năm năm đẹp nhất của nàng ấy.”
Ta nhìn các lão thần đang thở hổn hển bước tới, rồi nhìn Hàn tể tướng ốm yếu, trong lòng khịt mũi.
Không chần chừ nữa, ta vòng qua thái giám đang chuẩn bị truyền tin rồi bước vào.
Hoàng đế đang nói một cách hăng say, liền chet lặng khi nhìn thấy tất cả các quan đại thần bước vào.
Lan Nguyệt nấp vào trong lòng hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, ứa nước mắt.
Thành vương thẳng lưng, quỳ ở giữa điện.
Đầu tiên Hoàng đế nhìn ta với vẻ mặt cảnh giác: “Thái hậu dẫn nhiều người đến đây như vậy là có ý gì?”
Ta chưa kịp lên tiếng thì Hàn tể tướng, người được đồn là bệnh sắp chet, buồn bã nói: “Bệ hạ, người hồ đồ rồi!”
“Nữ nhân này đã thành thân với Thành vương, sau đó lợi dụng lúc Thành vương đi đánh trận quyến rũ bệ hạ. Ả ta là một nữ nhân dâm đãng, không biết xấu hổ!”
Lan Nguyệt rơi nước mắt, lắc đầu liên tục: “Ta không có, mọi chuyện không phải như thế.”
Nàng ta thoát khỏi vòng tay của Hoàng đế, chạy đến trước mặt mọi người, cố gắng giải thích: “Cuộc hôn nhân của ta với Thành vương không phải là điều ta mong muốn.”
“Khi Thành vương bị thương ở trong núi sâu, ta không đành lòng nên đã cứu ngài ấy và đưa ngài ấy về phủ.”
“Nhưng ngài ấy lại lấy ơn báo oán. Sau khi ép ta làm thê tử, ngài ấy đã giết hơn ba trăm người trong làng của ta.”
“Ta luôn ước gì mình có thể ăn thịt, lột da ngài ấy, làm sao ta có thể yêu ngài ấy được?”
Hoàng đế đau lòng, không nhịn được ôm lấy nàng ta, nhẹ nhàng an ủi: “Lan Nguyệt, sao nàng không nói cho ta biết chuyện này sớm hơn?”
Lan nguyệt gượng cười nói: “Lúc đầu ta không dám nói vì sợ hoàng thất sẽ bảo vệ lẫn nhau, nhưng giờ đây ta không đành lòng để người rơi vào tình huống khó xử.”
Hoàng đế vô cùng cảm động, sau đó căm hận trừng mắt nhìn Thành vương: “Vương huynh, ngươi giải thích thế nào?”
“Cưỡng bức dân nữ, hãm hại người nhà là tội nặng. Cho dù là ngươi cũng không được miễn tội.”
Đột nhiên, mọi người đều nhìn về phía Thành vương. Thành vương vẫn quỳ thẳng, không bào chữa cũng không biện hộ.
Một lão thần có chút do dự nói: “Thành vương có tấm lòng nhân hậu, không thể nào làm ra chuyện như vậy. Lỡ như trong chuyện này có hiểu lầm thi sao?”
“Hiểu lầm?”
Lan Nguyệt ấm ức: “Ta tận mắt nhìn thấy ngài ấy tàn sát cả làng mình, làm sao có thể là hiểu lầm được chứ!”
Hoàng đế lạnh lùng mắng hắn: “Trẫm là một người ngu ngốc sao? Chuyện đã rõ ràng rồi. Thành vương háo sắc nên mới làm ra chuyện táng tận lương tâm như vậy.”
Ta không thể nhịn nổi nữa nên gọi tên Lan Nguyệt, người vẫn đang đắm chìm trong đau buồn: “Phương cô nương, cô có biết tên làng của mình không?”
Phương Lan Nguyệt rụt rè nhìn ta, nói với vẻ tự hào: “Ta nhớ rằng phụ thân ta đã đặt tên làng là Hàn gia trang.”
Ta gật đầu.
Vẫy tay một cái, vài tiểu thái giám đem lên hai chiếc hộp.
Chiếc hộp rất nặng và có con dấu của Hình bộ trên đó.
Ta mở nó ra thì thấy bên trong có một số tập tài liệu cũ.
Giấy đã cũ, hơi khô và nứt nẻ nhưng may là không ảnh hưởng đến chữ viết trên đó.
Ta ngẫu nhiên lấy ra một cuốn sổ đưa cho Phương Lan Nguyệt: “Nghe nói Phương cô nương thông thạo đa tài, không bằng xem thử mấy thứ này đi.”
Phương Lan Nguyệt bối rối, nhưng vẫn lấy cuốn sổ và bắt đầu đọc: “Vào đầu năm Trấn Bình thứ mười, bọn cướp ở Hàn gia trang tụ tập đông đảo, cướp bóc đoàn thương nhân đi đường, không ai sống sót……”
Giọng nàng ta ngày càng thấp, mặt cũng trở nên trắng bệch như tờ giấy: “Không thể nào, đây là giả!”
Ta cúi xuống nhặt cuốn sổ mà nàng ta ném đi, tiếp tục đọc “Năm Trấn Bình thứ 13, bọn cướp ở Hàn gia trang tụ tập các đạo tặc, tấn công dân chúng ở huyện Cư, đốt cháy hơn trăm gian nhà dân, mấy trăm người dân thiệt mạng, trong đó có gần trăm phụ nữ, trẻ em.”
“Ah!!!”
Phương Lan Nguyệt phát ra một tiếng kêu chói tai, cơ thể run rẩy. Ta đặt cuốn sổ xuống và nói: “Phương cô nương, đây chỉ là một cuốn thôi.”
“Hai thùng này đều là ghi chép về việc Hàn gia trang của phụ thân ngươi giet người cướp của, gây họa cho một phương.”
“Bách tính xung quanh vô cùng khổ sở, họ gọi phụ thân ngươi là ‘Diêm Vương’.”
“Người phụ thân mà ngươi ca tụng là người trượng nghĩa ngất trời lại khác xa với những gì ghi chép trong sách, cũng khác xa với lời đồn đại của bách tính.”
“Còn Thành vương, người mà ngươi cho là lấy oán báo ơn, năm xưa theo lệnh vua dẹp loạn thành công, bách tính xung quanh đều vô cùng biết ơn, thậm chí có người còn lập cho Thành vương bài vị trường sinh.”
“Phương cô nương, không biết cô nghĩ thế nào về những điều này?”
“Phương cô nương à, da thịt mịn màng trắng ngần này của cô được nuôi dưỡng bằng nước mắt và máu của vô số bách tính, cô dùng có thấy thoải mái không?”
Phương Lan Nguyệt hoảng hốt, lảo đảo như sắp ngã, dường như không thể chịu đựng được những lời nói này. Thành vương, người vẫn im lặng bấy lâu nay, lên tiếng: “Thái hậu nương nương. Đừng nên quá khắt khe với người khác.”
Trong lòng ta thầm chửi một tiếng: “Mẹ kiếp!”
Vừa rồi hai người kia chửi bới, đuổi giet ngươi mà ngươi vẫn không hé răng, giờ ta nói giúp thì ngươi lại cãi lời à? Lúc đầu ta định không thèm quan tâm, nhưng nghĩ lại, ta vẫn cố nặn ra một nụ cười: “Ngài nói đúng.”
Ta nhịn được, nhưng Hàn Tể tướng thì không. Ông ta nhảy ra, trừng mắt nhìn Thành vương: “Thành vương lập nữ nhi của một tên đạo tặc làm Vương phi, rốt cuộc là có ý đồ gì?”
Ông ta càng nói càng nghi ngờ, mắt bắt đầu đảo qua đảo lại trên người hai người này: “Thành vương vô cùng yêu thương Vương phi, vậy sao thành thân chưa đầy nửa năm đã vội vàng ra trận? Ngài bỏ lại thê tử xinh đẹp như hoa như ngọc này, là muốn làm gì?”
Nhiều năm xử lý triều chính khiến ông ta tưởng tượng ra một âm mưu kinh hoàng trong đầu. Ngay lập tức, ông ta quỳ xuống trước mặt Hoàng đế và khẩn cầu: “Bệ hạ, thần xin người hạ lệnh giam giữ nữ nhân này vào ngục, tra tấn để xem họ còn ẩn giấu âm mưu gì khác không.”
Hoàng đế nhất thời bối rối, hắn sửng sốt, thân phận của nữ nhân mà mình yêu thương lại tồi tệ đến thế.
Nghe Hàn Tể tướng nói vậy, hắn cũng bắt đầu do dự.
Phương Lan Nguyệt trước tiên bị thân thế của bản thân làm cho choáng váng, sau lại thấy người mình yêu cũng bắt đầu nghi ngờ mình, bỗng chốc cảm thấy chán nản.
Phương Lan Nguyệt đau khổ tột cùng, nàng ta từ từ đứng dậy, đi đến trước mặt Hoàng đế, nhẹ nhàng nhìn hắn chằm chằm: “Ngài không tin ta, có phải vậy không?”
Hoàng đế lúc này mới nhận ra mình vừa làm gì, vội vàng tiến lên nắm lấy tay Phương Lan Nguyệt: “Không phải, không phải, trẫm sao có thể nghi ngờ nàng được?”
Phương Lan Nguyệt hất tay hắn ra: “Nhưng ngài đã do dự! Ngài đã sợ hãi!”
Nàng ta thậm chí còn bật cười: “Ngài sợ ta có ý đồ khác khi tiếp cận ngài, ngài sợ nữ nhi của một tên phản nghịch như ta cũng sẽ là phản nghịch!”
“Bệ hạ, chúng ta đã quen biết nhau lâu rồi, chỉ vì vài lời nói của người khác mà ngài nghi ngờ ta?!”
“Nếu vậy, ta còn sống trên cõi đời này để làm gì.”
Vừa dứt lời, nàng ta đã dứt khoát lao vào cây cột bên cạnh.
Nàng ta lao nhanh tới với quyết tâm muốn chet.
May mắn thay, Thành vương luôn quan sát tình trạng của nàng ta, thấy tình hình không ổn đã kịp thời chặn lại, mới tránh được bi kịch máu me. Tuy nhiên, do lực va chạm quá mạnh vẫn khiến nàng ta ngất lịm đi.
Hoàng đế kinh hoàng, ôm chầm lấy Phương Lan Nguyệt, gào lên: “Truyền thái y, nhanh truyền thái y!”
Tay hắn run rẩy, thử hơi thở của người trong lòng, sau khi phát hiện không có gì bất thường mới buông lỏng, rồi nói một cách đau đớn: “Tất cả là do ta không tốt, Lan Nguyệt, ta đáng chet, sao ta lại có thể nghi ngờ nàng được?!”
Nhân vật chính ở đâu cũng bị ngược tâm, luôn có vai phụ xuất hiện quấy rối.
Hàn Tể tướng không chịu buông tha, với thái độ nghiêm túc và dáng vẻ chính nghĩa, ông ta đề nghị: “Thưa bệ hạ, chuyện này liên quan đến sự an nguy của bệ hạ, không thể dễ dàng bỏ qua được!”
“Hơn nữa, phụ thân của nữ nhân này đầy rẫy tội ác, nếu không xử lý nghiêm minh, bệ hạ làm sao có thể đối mặt với những người dân vô tội đã chet oan?
“Không bao giờ!”
“Câm miệng!”