Chào Mừng Nữ Hoàng - Chương 1
01
Tôi lại mơ thấy thứ kỳ quái đó.
Đó là một thứ nhầy trơn tuột, vảy lạnh buốt, nhưng dưới thân lại nóng bỏng.
Âm thanh thở dốc vang lên trong khoảnh khắc cao trào, lồng ngực không thể đẩy ra, những bọt trắng nổi lên, cảnh tượng không ngừng thay đổi.
Có lúc ở phía sau lớp học, có lúc trong bồn tắm, bên cửa sổ lớn hay trên lưng ngựa…
Như mọi lần, khi tôi sắp nhìn rõ hình dáng của hắn thì lại bừng tỉnh.
Một giọng nói khàn khàn chợt vang lên bên tai tôi, thô ráp như máy móc đã lâu năm không được bảo trì.
【Chào mừng người chơi bước vào bản kinh dị ‘Người đẹp ngủ trong rừng.’】
【Thân phận người chơi: Hầu gái của công chúa.】
【Nhiệm vụ: Ngăn cản công chúa chìm vào giấc ngủ sâu.】
【Độ khó của nhiệm vụ: Cấp S.】
【Tổng số người chơi: 20, tỷ lệ sống sót hiện tại: 20.】
Sương mù đen dần tan biến, trước mắt chúng tôi hiện ra một tòa lâu đài khổng lồ theo phong cách châu Âu, giống hệt như hình ảnh minh họa trong truyện cổ tích, đẹp như mơ.
Chỉ có điều, khi quan sát kỹ hơn, tôi nhận thấy nền lâu đài đã mục nát, hoa văn lộng lẫy phủ đầy mạng nhện, thỉnh thoảng có đàn dơi bay qua vô số vết nứt tối tăm.
Ngay cả lớp đất dưới chân thỉnh thoảng cũng tỏa ra mùi máu tanh.
Sự mục nát, hoang vắng, thối rữa.
“Mẹ kiếp, cái quái gì vậy? Hầu gái, tôi chỉ chợp mắt một chút trong lúc chờ đèn đỏ, sao bây giờ lại có mặt ở đây. Xong rồi, không giao đồ ăn được, chắc chắn đơn hàng sẽ bị trễ.”
Một người đàn ông mặc áo giáp chửi ầm lên.
Lúc này tôi mới nhận ra chiếc áo phông và quần shorts của mình không biết từ lúc nào đã biến thành một chiếc váy phồng lộng lẫy kiểu Âu.
Xung quanh còn có người đội mũ đầu bếp, người ăn mặc như kỵ sĩ, người mặc áo choàng pháp sư…
Ngoài tôi và anh giao đồ ăn hầu hết mọi người đều có vẻ nghiêm trang.
Một người đàn ông trung niên hừ lạnh một tiếng: “Cậu kêu cái quái gì vậy? Sao còn có người mới tham gia vào trong phụ bản cấp S, đến đây để chết à?”
Tôi nhanh chóng chấp nhận sự thật mình đã xuyên vào game kinh dị và quan sát xung quanh.
Có vẻ như phần lớn mọi người không phải lần đầu vào game.
Anh giao đồ ăn vẫn chưa ngừng lại.
Cách đó không xa, có một tiếng thét chói tai vang lên, một cô gái trông giống học sinh trung học ngã gục trong vũng máu, đầu cô ta lăn đến chân anh giao đồ ăn.
Cô gái còn cầm một chiếc khuyên tai xinh đẹp được nhặt lên từ dưới đất.
Âm thanh la hét và khóc lóc nổi lên khắp nơi.
Người bảo vệ NPC đặt thanh kiếm dính máu vào vỏ, thậm chí không thèm nhìn chúng tôi, lẩm bẩm: “Kẻ trộm đã bị xử lý.”
Anh giao đồ ăn lúc nãy còn chửi bới giờ đây sợ hãi ngã ngồi xuống đất.
Người đàn ông trung niên khinh bỉ cười: “Nơi này quy củ lớn hơn trời, nếu vi phạm quy tắc sẽ bị trừng phạt. Nhưng không ai biết quy tắc là gì, cậu chỉ có cách cẩn thận hết mức thôi.”
Rõ ràng, người này là một tay lão luyện.
Tôi vừa định chạy lại bám lấy chân người đàn ông trung niên thì anh giao đồ ăn đã nói trước: “Anh ơi, làm ơn đưa em đi cùng. Khi ra ngoài, em sẽ đưa hết tiền cho anh.”
Người đàn ông trung niên lạnh lùng bỏ đi, liếc tôi một cái: “Tôi không lập đội với người mới, đặc biệt là người mới nữ. Sống qua cửa ải đầu tiên rồi nói tiếp.”
Nụ cười nịnh bợ của tôi đông cứng lại trên môi.
Mẹ kiếp, chơi game mà còn phân biệt đối xử nữa!
Xác cô gái học sinh trung học biến mất với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Cảm giác như bị mặt đất dưới chân nuốt chửng.
Mùi máu tanh trong không khí ngày càng nặng.
Từ nơi ẩn giấu, bình luận vang lên:
“Cấp S là độ khó địa ngục, mỗi lần đều bị tiêu diệt trước khi BOSS cuối cùng xuất hiện. Lần này còn thêm vài người mới không biết gì, chắc chắn là chết cả nhóm, chán thật.”
“Tôi cảm thấy cô gái nhỏ mới đến này rất giỏi đánh giá tình huống, từ trước đến nay rất bình tĩnh.”
“+1 ý kiến giống bình luận trên, mong chờ màn trình diễn tiếp theo của cô bé này.”
02
Trong tiếng ồn ào, tôi đang cố gắng ổn định tâm trí thì thấy một thiếu niên có vẻ mặt u ám đang co ro ở góc phòng.
Cậu ấy khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, thân hình gầy gò, mái tóc đen hơi che khuất lông mi.
Mọi người đều bận rộn lập nhóm, thảo luận chiến lược, chỉ có cậu ấy đứng một mình, ngay cả khi bị va chạm cũng không có phản ứng.
Điều quan trọng nhất là, giữa đám đông, chỉ có cậu ấy không mặc trang phục nhân vật tương ứng, dù có rách rưới nhưng đó chắc chắn là đồ riêng của cậu ấy.
Có thể người khác không nhận ra, nhưng tôi, sau bốn năm chuyên nghiên cứu sự biến chuyển trang phục châu Âu, tuyệt đối không thể nhầm lẫn.
Sau khi phát hiện điều này, tôi không nhịn được mà tiến lại gần cậu ấy.
Cảm nhận được sự tiếp cận của tôi, cậu ấy lạnh lùng ngẩng đầu, lộ ra gương mặt đẹp đến nghẹt thở.
Cậu ấy có mắt một mí, môi mỏng, da trắng lạnh, sống mũi cao, đuôi mắt có một nốt ruồi.
Tôi luôn có cảm giác như mình đã nhìn thấy nó ở đâu đó.
Mặc dù tôi nghĩ tất cả những anh chàng đẹp trai trên thế giới đều giống chồng tôi. Nhưng người trước mặt lại cho tôi một cảm giác quen thuộc đặc biệt mạnh mẽ.
“Xin chào, tôi tên là Trần Sương, ‘sương’ trong ‘sương hoa’.”
Tôi đưa tay ra, nặn ra nụ cười ngọt ngào nhất.
Thiếu niên chỉ nhìn tôi với vẻ hời hợt, không hề bị ảnh hưởng.
Lúc này, anh giao đồ ăn điều chỉnh lại tâm trạng, tiến lại gần: “Cô gái, tôi thấy cô cũng khá thông minh, hay chúng ta hợp tác đi, chúng ta đều là người mới, có gì có thể bảo vệ nhau.”
“À đúng rồi, trước tiên nói rõ đã, tôi sẽ không dẫn theo cái tên vô dụng này, nhìn thôi đã thấy là gánh nặng, đẹp trai cũng không ăn được, cô có nghĩ vậy không?”
Tôi nhìn anh giao đồ ăn to lớn, rồi lại nhìn cậu thiếu niên gầy gò.
Bình luận nhanh chóng vang lên:
“Đây là phụ bản kinh dị chết chóc, không phải game dễ đâu, ai cũng biết chọn lựa mà.”
“Đúng vậy, nhiệm vụ sắp bắt đầu rồi, Trần Sương đang do dự cái gì thế?”
“Chết tiệt, cô bé này chắc không phải là cuồng sắc giai đoạn cuối chứ? Em gái tôi cũng thế, bình thường thì ổn nhưng hễ thấy trai đẹp là đầu óc mờ mịt, không có tương lai.”
…
Đôi mắt lạnh lùng của cậu thiếu niên thoáng hiện sự mong chờ.
Dù chỉ là thoáng qua, nhưng tôi đã nắm bắt được.
Phụ bản cấp S cơ hội sống sót vô cùng mỏng manh, không bằng đánh một ván đi.
Tôi quyết tâm, thân mật nắm lấy cánh tay cậu thiếu niên, dựa vào cậu ấy nói: “Xin lỗi, tôi nhất định phải ở bên người đẹp này.”
Anh chàng giao đồ ăn há hốc mồm không thể tin, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Hai kẻ yếu đuối ở cùng nhau, không chết đầu tiên mới là lạ.”
03
“Đừng nghe anh ta nói linh tinh, em sẽ không chết đâu, chị sẽ bảo vệ em.”
Dù gì thì những lời mật ngọt cũng không tốn tiền, tôi có thể dễ dàng nói ra được.
“Tên của tôi là Tống Nham.” Giọng của cậu thiếu niên lạnh lùng và ảm đạm, khiến người khác cảm thấy lạnh gáy.
Chỉ có đôi tai đỏ ửng là tiết lộ sự ngây thơ của cậu ấy.
Tôi còn muốn hỏi thêm nhiều điều nhưng tiếng chuông vang lên từ phía xa, các hộ vệ NPC dẫn chúng tôi đến những địa điểm khác nhau tuỳ theo thân phận.
Trong một góc khuất mà tôi không thấy, dòng bình luận đã sôi nổi: “Trời ơi, trước đây tôi còn nghĩ cô bé newbie này biểu hiện khá tốt, sao giờ lại thành một cô nàng ngốc nghếch ngọt ngào thế này, người như vậy tham gia game kinh dị làm gì, không hiểu nổi.”
“Đừng vội, Trần Sương trông không giống người ngu, cô ấy làm như vậy có thể có lý do của mình.”
“Tôi chỉ hy vọng nhóm này có thể trụ lâu một chút, để tôi có thể nhìn thấy bộ mặt thật của Boss cuối.”
“Đúng vậy, xin hãy giúp đỡ nhóm người này. Kẻ giết người số một trong ngục tối huyền thoại, vị vua tuyệt đối, tôi thật sự muốn biết lắm.”
Xa xa, tiếng chuông vang lên, các NPC vệ sĩ dẫn chúng tôi đến những địa điểm khác nhau theo thân phận của mình.
Tôi và Tống Nham được một cô bé loli cầm kiếm dẫn vào phòng ngủ của công chúa.
Cô bé loli với đôi chân ngắn loạng choạng, bụng phồng lên phồng xuống, tự nói với mình, giọng điệu ngây thư như một cô bé mười tuổi: “Da của công chúa mềm mại nhất, phải chăm sóc thật kỹ nhé.”
Tống Nham là người dọn dẹp, phụ trách lau chùi phòng.
Công chúa đang ngủ trưa, xung quanh bày trí toàn đồ đạc hình tròn, sang trọng.
Chờ đã, đồ đạc hình tròn.
Tôi ngạc nhiên phát hiện ra sau khi nhìn quanh cả căn phòng, không có một món đồ nào có cạnh sắc nhọn cả.
Ngay cả trâm cài cũng là những hình trụ nhẵn.
Âm thanh khàn khàn quen thuộc vang lên bên tai: [Hiện tại còn 16 người sống sót, xin các bạn lưu ý tuân thủ quy tắc, thời gian còn lại 40 phút.]
Đã có ba người chết.
Tôi đang suy nghĩ phải kích hoạt điều kiện gì mới tính là hoàn thành nhiệm vụ thì cô gái bên cạnh tôi cũng được phân vai làm hầu gái bỗng ngất đi vì hạ đường huyết hoặc căng thẳng quá mức.
Cô ấy đụng phải Tống Nham đang dọn dẹp bình hoa bên cạnh.
Bình hoa rơi xuống đất, vỡ tan.
Mảnh vỡ sắc nhọn bắn tung tóe…
Cô bé loli vốn đang yên tĩnh tập trung vào việc làm rời đầu từng búp bê lập tức quay người lại, tuy phần cổ trên không có gì, nhưng lại khóa mục tiêu một cách chính xác.
Trường kiếm đã ra khỏi vỏ một tấc, lóe lên ánh sáng trắng: “Này, cô muốn được lấy đầu à?”