Chàng Trúc Mã Của Tôi - Chương 5
14.
Toàn bộ người ngoài đại sảnh đều ngẩn người.
Bố tôi kích động đứng lên, muổn ra tay đánh Lý Tễ Dao: “Cô, cô nói hươu nói vượn cái gì đấy? Sao Hoà Nhi có thể là con gái của bố tôi?”
Biểu cảm của Lục Cận Hạc cũng giống như sét đánh ngang tai, anh đi tới che trước mặt Lý Tễ Dao, chờ chị ta nói tiếp.
Tôi nhìn chằm chằm phản ứng của ông nội, lông mày ông nhíu chặt, tay cầm baton cũng siết chặt.
Lý Tễ Dao nhẹ nhàng nói: “Có phải tôi nói bậy hay không, ông tự đi hỏi sẽ biết hoặc là làm kiểm tra DNA cũng được, đó là phương pháp nhanh nhất chính xác nhất.”
Bố tôi đứng dậy, vung nắm đấm nhưng lại bị Lục Cận Hạc cản lại: “Chú Giang, đây là bạn của tôi.”
“Bạn của cháu? Bạn của cháu thì có thể tuỳ tiện nói xấu nhà của chú sao? Lục Cận Hạc, chú nể mặt mũi bố mẹ cháu nên mới không đánh cháu, cháu mau dẫn bạn của cháu cút đi!”
Lục Cận Hạc bỗng nhiên cười, đôi mắt sắc như dao nhìn chằm chằm bố tôi: “Tôi cũng khuyên chú nên tra thử một chút, chứ không phải ruột thịt mới ra tay nhẫn tâm như thế.”
Bố tôi tức giận túm lấy cổ áo của anh, đánh tới tấp, cảnh sát lập tức can ngăn, quở trách bố tôi: “Nơi này là cục cảnh sát, các người nghiêm chỉnh cho tôi!”
Sau đó nói với Lục Cận Hạc: “Kết quả khám nghiệm của Giang Du đã có, anh đi cùng với tôi.”
Tôi cũng đi theo, nhưng lại chẳng dám vào xem.
Lục Cận Hạc đi vào một chút đã ra tới, sắc mặt của anh trắng bệch, lảo đảo ngồi sụp xuống đất, cúi gầm mặt đến tận lúc pháp y đi ra.
Pháp y vỗ vỗ vai anh: “Xong rồi.”
Lục Cận Hạc chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt hằn tơ máu nhưng lại trống rỗng vô hồn, giọng của anh nhẹ nhàng trầm thấp: “Trước khi cô ấy chết phải đau đớn nhường nào?”
Pháp y im lặng, lại vỗ nhẹ lên lưng anh một cái sau đó quay người rời đi.
Tôi đi đến trước mặt anh, nhìn anh im lặng khóc nấc lên, tim đau như bị dao cắt, nhưng lại cố gắng nở một nụ cười: 【Em không đau.】
Anh lẩm bẩm nói: :”Tôi cùng cô ấy chơi búng trán, hễ dùng chút sức cô ấy sẽ khóc nhè kêu đau, A Du của tôi sợ đau nhất, A Du của tôi sợ đau nhất…
“Đều là lỗi của anh, nếu lúc trước anh cố chấp ở lại trong nước, A Du sẽ không như thế.”
“Đều là lỗi của anh, của anh!”
Anh không ngừng tự đánh bản thân, tôi ôm anh khóc rống lên, liên tục lẩm bẩm: 【Lục Cận Hạc, em không đau.】
【Em không trách anh, Lục Cận Hạc.】
【Em thật sự….. rất nhớ anh.】
15.
Sau khi trở lại cục cảnh sát, Lý Tễ Dao nói: “Giang Hòa được thả rồi.”
Lục Cận Hạc bước tới hỏi cảnh sát: “Tại sao lại thả cô ta đi?”
Cảnh sát nói: “Cô ta với vụ án của Giang Du không có liên can, không đủ chứng cứ nên đã được thả rồi.”
Lục Cận Hạc còn muốn tranh luận thì đã bị Lý Tễ Dao lôi đi, cả hai đều nghi ngờ Giang Hòa là chủ mưu nhưng cô ta giả đò quá giỏi, mọi người đều bằng lòng gánh tội thay cho cô ta.
Phiên thẩm vấn sau đến lượt bố mẹ với ông nội của tôi.
Ông nội thừa nhận mình phạm tội, hạ độc tôi lẫn những nhánh anh túc đó cũng là của ông.
Lý Tễ Dao nghe xong bật cười lớn, nói với cảnh sát: “Đừng nói các người cũng tin nhé?”
Cấp dưới đưng bên cạnh nghe thế thì tức giận, nhưng lại bị người cảnh sát trung niên ngăn lại, ông ta nhìn Lý Tễ Dao:
“Xin hỏi cô Lý làm nghề gì?”
Khóe miệng chị ta gợi lên một nụ cười thần bí: “Không thể nói.”
Trong lúc mọi người đang nói chuyện, Giang Hòa lại xuất hiện, trên tay là hai cái cà mên cơm, nói là đến đưa cơm hộp cho người nhà.
Cục cảnh sát đương nhiên sẽ không nhận, bảo cô ta trở về nhưng cô ta lại mở hộp cơm ra trước mặt mọi người, sau đó bê một phần canh hầm đến trước mặt Lục Cận Hạc:
【Anh Cận Hạc, anh muốn ăn không?】
Lục Cận Hạc mới nhìn cô ta thôi đã thấy ghê tởm, anh quay đầu đi trầm giọng quát: “Cút!”
Người cảnh sát trung niên “chậc” một tiếng, giọng dịu dàng nói với Giang Hòa: “Cô gái nhỏ về nhà đi, ở đây có cơm rồi.”
Giang Hòa nước mắt lưng tròng: 【Chú cảnh sát, cầu xin chú, anh của cháu dạ dày không được tốt, thường ngày đều là cháu hầm canh cho anh ấy.】
Người cảnh sát trung niên khó lòng từ chối, nhận lấy rồi đưa cho cấp dưới, song lại nghe bọn họ nói: “Thơm quá, là thịt gì thế?”
【Thịt chó đó.】 Giang Hòa quay sang nhìn chúng tôi, lại phán thêm một câu tàn nhẫn hơn.
【Là chó nhà tôi.】
Đầu tôi như nổ tung, Lục Cận Hạc tiến lên bóp cổ Giang Hòa, thanh âm phẫn nộ như xuống xé trời:
“Giang Hòa, tôi muốn giết cô!”
16.
Tôi đờ người thẫn thờ nhìn phần canh thịt hầm đổ trên đất, A A của tôi bị giết rồi.
Lục Cận Hạc như rơi vào trạng thái điên loạn, vài người kéo anh cũng chẳng xi nhê, vẫn là Lý Tễ Dao đá Giang Hòa một cú, sau đó những người khác nhân cơ hội đè Lục Cận Hạc lại.
“Buông tôi ra, tôi muốn giết cô ta!”
Lý Tễ Dao tát anh một bạt tai, sau đó quay đầu lại nhìn tôi: “Giang Du.”
Chị ta gọi tên của tôi, lúc này Lục Cận Hạc mới bĩnh tĩnh lại, anh nằm trên đất hết khóc lại cười.
Cảnh sát trẻ tuổi mới nãy còn “Thơm quá” giờ đã nôn thóc nôn tháo, anh chẳng ngờ đến đó là thịt chó, là chó nuôi trong nhà, chẳng thể tiếp nhận nổi.
Gương mặt Giang Hòa tím thành màu gan heo, nhào vào lòng của người cảnh sát trung niên, lả chả khóc:
【Tại sao lại muốn giết tôi…. Hu hu tôi đã làm sai cái gì?】
Cô ta không sai, là tôi sai.
Nếu như tôi chết sớm hơn một chút, thế sẽ chẳng liên lụy đến những người khác.
Lục Cận Hạc sẽ không, A A sẽ không..
Tôi xoay người đi ra khỏi cục cảnh sát, cứ lang thang trên đường, nhìn dòng người tới lui hối hả, bắt đầu hối hận về những ngày tháng mình đã bỏ ra.
Nếu như lúc đầu tôi không tranh không đoạt, liệu tôi có nhận được kết cục khác hay không?
Giang Hòa cướp đi vận khí biến thành nữ chính của thế giới này, còn tôi trở thành nữ phụ độc ác.
Nhưng tôi vẫn là tôi.
Nếu tôi có thể ngoan ngoãn, có thể học cách lấy lòng, có thể dành được chút cưng chiều nhỏ nhoi.
Chắc có lẽ tôi vẫn có thể sống tiếp…
Lời nỉ non của tôi cuốn theo chiều gió: 【 Nếu như tôi đối với cô ta tốt một chút, liệu cô ta có còn muốn giết tôi hay không?】
【 Cô ta là người xấu, sẽ chẳng bởi vì con tốt mà trở thành người tốt.】
【 Không phải con sai đâu, A Du à.】