Chàng Trúc Mã Của Tôi - Chương 4
11.
Sau đó cảnh sát hình sự tìm thấy thạch tín, chì với những hoá chất độc hại khác trong phòng của bố mẹ với Giang Cách, cũng như một vài cây anh túc đáng ngờ.
Chắc chắn lần này bọn họ phải đến cục cảnh sát rồi.
Bố tôi tranh cãi với cảnh sát hình sự, đột nhiên Lục Cận Niên chỉ xuống cửa tầng hầm rồi nói: “Nơi này vẫn chưa kiểm tra.”
Bố tôi mau miệng giải thích: “Nơi này là phòng chưa đồ, có gì để kiểm tra chứ.”
Người cảnh sát phụ trách nói thẳng thừng: “Mở ra.”
Giang Cách chen mồm vào: “Chìa khoá mất rồi.”
Lục Cận Hạc trừng mắt liếc anh ta một cái, dùng chân phá cửa.
Cảnh sát hình sự điều tra xong, cười mỉa nói: “Chẳng phải nói phòng chứa đồ sao? Tại sao lại lau chùi kỹ càng thế?”
Giang Cách mặt không đỏ tim không đập, nói dối tỉnh bơ: “Tôi làm đổ chai rượu vang đỏ nên phải lau lại.”
Chờ lúc pháp y phát hiện vết máu, cảnh sát hình sự lại tra hỏi: “Tôi hỏi lại lần nữa, Giang Du trước lúc chết đã ở đâu?”
Bố tôi run rẩy nói: “Ở chỗ này.”
“Con bé phạm lỗi nên tôi bắt nó xuống đây, muốn làm nó biết sai mà sửa.”
Mẹ tôi cũng đến nói chuyện thay cho bố: “Giang Du là con gái ruột của chúng tôi, sao chúng tôi có thể hại nó chứ?”
Đúng lúc bệnh viện điện thoại đến, xác nhận nguyên nhân tôi tử vong là do trúng độc kim loại nặng.
Cảnh sát hình sự lặp tức dẫn bọn họ đi, tôi dạo quanh biệt thự một vòng nhưng lại chẳng thấy quản gia đâu.
Tôi muốn nói cho Lục Cận Hạc nhưng chẳng biết làm thế nào để mở miệng.
Lúc lần lừ bước lên xe, Lý Tễ Dao đột nhiên nhìn về phía tôi.
【 Cô muốn gì thì có thể nói với tôi.】
Tôi sửng sốt:【 Chị có thể nghe thấy tôi?】
Lý Tễ Dao nhướng mày, cũng chẳng phủ nhận:
【Nên là, cô muốn nói cái gì? 】
Tôi không có thời gian để tò mò là tại sao chị ta có thể thấy tôi, tôi nghiêm túc nói:
【Không thấy quản gia đâu.】
12.
Đồ đạc của quản gia Lý vẫn còn ở nhà tôi nhưng lại chẳng thấy ông ấy đâu nữa.
Tôi lo ông ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hoặc ông ấy đã trốn đi bởi một lý do nào đó.
Lý Tễ Dao nói ra điều tôi buân khuâng với cảnh sát hình sự, anh ta lập tức phái cấp dưới đi tìm kiếm.
Tới cục cảnh sát, họ gọi Giang Hoà lấy lời khai đầu tiên.
Bởi vì cô ta không thể nói chuyện nên Giang Cách tự đề cử mình làm người phiên dịch cho cô ta.
Lục Cận Hạc: “Anh là người bị tình nghi, ai sẽ tin những lời phiên dịch của anh?”
Hai người suýt chút nữa thì đánh nhau to, cảnh sát bảo Giang Hoà dùng bút tự mình ghi lại.
Trong bản ghi chép, Giang Hoà giả bộ cực kỳ đơn thuần, nhát gan tự ti đều có đủ.
Lúc đề cập đến tôi, cô ta tiếp tục giả làm người nhu nhược đáng thương bị bắt nạt:
【Tôi là đứa trẻ được nhà họ Giang nhận nuôi, tôi biết chị Giang Du không thích tôi, ông nội cũng bảo tôi đừng tranh giành với chị,
chị ấy muốn tôi nhường thì tôi sẽ nhường.】
【Chị ấy chết, tôi rất khổ sở.】
Giang Hoà buông bút xuống, nước mắt chảy dài trên gò má, cô ta cúi đầu khóc nức nở, sau đó dùng đôi mắt vô tội đó nhìn cảnh sát.
Kỹ thuật diễn xuất ngang hàng ảnh hậu thật sự làm tôi phục sát đất.
Cô ta am hiểu nhất là ở trước mặt đàn ông giả thành hoa sen trắng, lợi dụng tâm lý đồng cảm của bọn họ để đạt được mục đích.
Có lần tôi đi bơi với cô ta, cô ta đi qua khu nước sâu suýt chút nữa thì chết đuối, lúc Giang Cách cứu cô ta lên thì cô ta bảo là do tôi dẫn cô ta qua.
Chúng tôi vì cô ta mà cãi nhau kịch liệt, còn Giang Hoà thì đứng bên cạnh yếu đuối run rẩy, không ngừng dùng thủ ngữ nói với tôi “Thật xin lỗi.”
Cảnh sát lại hỏi: “Có từng thấy hoa anh túc trong nhà không?”
Giang Hoà tiếp tục viết lên giấy: 【Trước nay chưa từng thấy, cũng không biết.】
【Không biết tại sao nó lại xuất hiện trong phòng của bố tôi, mong mọi người nhất định phải điều tra rõ ràng trả lại trong sạch cho bố tôi.】
Cảnh sát lại hỏi: “Thế cô nghĩ có thể là ai?”
Giang Hoà ngẩng đầu, lộ ra ánh mắt yếu đuối bất lực, chậm rãi lắc đầu.
13.
Tôi xoay người, bay qua phòng Giang Cách đang bị thẩm vấn:
“Trước lúc chết Giang Du có gì bất thường không?”
Giang Cách cười lạnh một tiếng: “Bất thường?”
“Có ngày nào nó bình thường đâu? Từ lúc Hoà Nhi của chúng tôi được đón về nhà, nó liền giống như một người khác, suốt ngày ồn ào ầm ĩ tranh giành tình cảm, làm nhà tôi loạn đến mức gà bay chó sủa.”
Cảnh sát hỏi: “Theo như thông tin, Giang Hoà là đứa trẻ được các người nhận nuôi?”
Giang Cách đột nhiên như bị chọc tới chỗ đau, “bộp” một tiếng đứng dậy, gân cổ cãi: “Nhận nuôi thì đã làm sao?”
Sau mấy lần bị bắt ép ngồi xuống, anh ta tức đến mức đỏ mặt tía tai, tiếp tục nói: “Hoà Nhi là một đứa trẻ hiểu chuyện, con bé không thể nghe được lời nói của người khác nên luôn ngước nhìn ánh mắt của họ, con bé xem Giang Du như chị gái, nhưng Giang Du lúc nào cũng bắt nạt con bé, sao tôi lại không tức giận cho được!”
Cảnh sát đột nhiên ngắt ngang lời anh ta: “Tại sao Giang Du lại trúng độc, trong phòng các người sao lại có xyanua?”
Giang Cách nói: “Tôi đâu biết, có lẽ là do Giang Du để, cho nên nó mới trúng độc, chắc là muốn thu hút sự chú ý của chúng tôi, muốn trả thù chúng tôi.”
Tôi cười cười, nước mắt trào dâng trong hốc mắt, lòng ngực quặn thắt.
Tôi chẳng có cách nào để liên kết người anh trai lớn lên cạnh tôi từ bé đến lớn, cưng chiều tôi như ngọc quý với người trước mặt được.
Lúc trước nghe anh ta nói, sau khi mẹ sinh tôi ra lại mang thai thêm một lần nữa, nhưng đứa bé đó mới sinh đã chết rồi.
Mẹ tôi rất khổ sở, thậm chí còn muốn nhận một đứa từ cô nhi viện về nuôi.
Tôi còn từng hỏi anh ta: “Anh ơi anh có thêm một em gái, thế anh còn thương em không?”
Ngày đó, Giang Cách thề với tôi: “Anh đảm bảo cả đời chỉ cưng chiều A Du, chỉ có mỗi mình A Du là em gái.”
Lời của cảnh sát làm tôi bừng tỉnh khỏi hồi ức, cũng làm Giang Du đang tự lẩm bẩm bừng tỉnh: “Cho nên trong mắt của anh, Giang Du là một đứa em gái rất xấu, anh rất muốn cô ấy chết đi?”
Trong nháy mắt, sắc mặt anh ta tái nhợt, thất thần hồi lâu, khoé miệng mấp máy nói không nên lời: “Tôi…”
Tôi không muốn nghe anh ta nói tiếp nên bay ra ngoài, đi tới đại sảnh, thấy Lý Tễ Dao đang dẫn mẹ tôi qua, tôi theo bản năng đi theo bọn họ.
Tôi nghe thấy chị ta hỏi mẹ tôi: “Nhóm máu của Giang Hoà là gì?”
Mẹ tôi còn chưa đáp lời, chị ta đã quay sang hỏi bố tôi: “Năm nay Giang Hoà bao nhiêu tuổi?”
Hai người nhìn nhau chẳng hiểu tại sao người phụ nữ lại hỏi những vấn đề này, Lý Tễ Dao nhìn ông nội tôi đang ngồi trong một góc: “Thật ra Giang Hoà là con gái của ông nhỉ…”