Chàng Trúc Mã Của Tôi - Chương 1
1.
Lúc tôi dầm mưa về đến nhà, cả nhà đang quây quần bên nhau ăn bữa tối, chỉ có quản gia quan tâm đưa khăn cho tôi lau nước mưa dính trên người.
Tôi lau sơ rồi ném khăn lông xuống, đi đến trước bàn ăn, bưng bát canh lên rồi đổ thẳng lên đầu cô gái câm đang làm nũng với mẹ tôi.
“A!”
Mẹ tôi hét lên một tiếng rồi nhanh chóng đứng dậy ôm lấy cô gái câm, bố tôi thì lập tức cho tôi ăn một bạt tai: “Mày điên rồi à!”
Anh trai nắm chặt cổ tay tôi, mắng: “Điên điên khùng khùng, mới về đã nổi điên, mặt mũi nhà họ Giang bị mày làm cho mất hết.”
Tôi cười khiêu khích, dùng tay của anh ta để lau nước mưa còn đọng lại trên tay tôi.
Giang Cách chán ghét hất ra.
Anh ta có thói ở sạch.
“Đồ điên, mau cút lên phòng của mày đi!”
Mẹ tôi sai bảo mẫu lấy khăn lông đưa cho cô gái câm lau mặt, vừa khóc vừa trách mắng tôi: “Sao tôi lại có thể sinh ra cái người lòng dạ hiểm độc như cô chứ? Hoà Nhi đã làm cái gì đâu, sao cô lại đối với nó như vậy?”
Ba tôi chuyển sang răn dạy mẹ tôi: “Còn không phải lúc trước bà chiều nó thành thói sao, từ lúc đón Hoà Nhi về, nó vẫn luôn tranh giành mọi thứ với Hoà Nhi, là con gái ngoan do một tay bà dạy dỗ đó!”
Giang Cách an ủi hai người họ: “Bố, mẹ được rồi, chúng ta còn có Hoà Nhi mà.”
Nhìn bố mẹ, cả anh trai đều quan tâm đến một cô gái không rõ lai lịch, đột nhiên tôi lại muốn cười.
Ngửa đầu cười to vài tiếng, ánh mắt của tôi khựng lại trên người người ông vẫn luôn trầm mặc của tôi.
Tôi nhướng mày hỏi:
“Ông nội, ông không mắng cháu sao?”
“Cháu đã bắt nạt cháu gái bảo bối của ông đó.”
Ông nội cũng không ngẩng đầu, chỉ nói với quản gia Lý: “Lão Lý, nhốt nó vào tầng hầm ngầm.”
Quản gia Lý còn đang chần chờ thì Giang Cách đã gấp không đợi nổi, lôi tôi đi xuống tầng hầm, mở cửa ra rồi đẩy tôi vào.
Anh ta lạnh lùng nói: “Suy nghĩ cho rõ rồi xin lỗi Hoà Nhi, tới lúc đó mới thả mày ra ngoài.”
2.
Ngồi bệt trên mặt đất lạnh băng, tôi bỗng nhớ lại những chuyện của một năm trước.
Bà nội bạo bệnh qua đời, cả nhà bi thương tột độ.
Nhất là ông nội, dường như lúc tử thần cướp đi bà nội cũng đã lấy đi nửa cái mạng của ông.
Nhưng tự dưng có một hôm, ông nội dẫn về một cô gái câm, tuổi cũng ngang tuổi tôi.
Ông nội sửa tên cho cô ta, gọi cô ta là Giang Hoà.
Thành tích cô ta không tốt, ông nội đập tiền vào trường chúng tôi để cho cô ta đi cửa sau.
Tôi cũng chẳng phải con một, bên trên còn có một người anh hết mực thương tôi nên có thêm một đứa em gái làm tôi cảm thấy cực kỳ mới mẻ.
Ăn uống, quần áo, váy vóc, tôi đều chia sẻ với cô ta, xem cô ta như em gái ruột của mình.
Nhưng sau này tôi mới phát hiện cô ta đang giở trò trước mặt tôi, còn làm bố mẹ hiểu lầm là tôi bắt nạt cô ta.
Hôm sinh nhật của ông nội, tôi đã chuẩn bị một bộ ấm trà tinh xảo, tôi giờ cô ta giúp, cô ta lại giả bộ té ngã rồi làm vỡ hết mọi thứ.
Lần đầu tiên tôi nổi cáu với cô ta: “Em cố tình đúng không?”
Cô ta xoắn xuýt ngón tay, nước mắt lưng tròng nhìn tôi.
“Dáng vẻ này của em là sao hả?”
Ông nội mắng tôi, nói tôi so đo quá đà, còn khen khăn quàng cổ của cô ta là món quà tốt nhất mà ông nhân được.
Lúc ấy, tôi cảm thấy ông nội điên rồi, tựa như kẻ điên trong phim truyền hình vì một chén cháo hoa mà đoạn tuyệt quan hệ với người thân.
Lại sau nữa, cả nhà tôi vì muốn có thể giao tiếp thuận tiện với cô ta mà đã đi học ngôn ngữ dành cho người câm.
Bố mẹ che chở cô ta, anh trai thương yêu cô ta.
Bất luận tôi có làm gì thì trong mắt của bọn họ tôi chỉ là đang tranh giành tình cảm.
Do những rắc rối này, sức khoẻ của tôi cứ kém dần theo thời gian.
Mấy hôm trước, lúc đang ăn cơm với bạn bè, tôi đột nhiên nôn ra máu.
Tôi được đưa vào bệnh viện, sau đó bác sĩ mới nói với tôi rằng trong cơ thể tôi có gần cả chục loại độc, đề nghị tôi nên đi báo cảnh sát.
3.
Mỗi ngày tôi đều ở nhà, làm sao có thể trúng độc?
Tôi lén lắp camera trong nhà, mới phát hiện thì ra là cô gái câm làm.
Cô ta bỏ thuốc độc vào trong đồ uống, mỹ phẩm dưỡng da của tôi.
Tôi đưa đoạn clip đó cho Giang Cách xem, anh ta lại nói tôi dùng AI để lừa anh ta.
Tôi gửi báo cáo xét nghiệm vào trong nhóm chat gia đình thì chẳng ai để tâm đến, Giang Cách còn đá tôi ra khỏi nhóm.
Trong giây phút đó, bỗng trong đầu tôi xuất hiện vài luồng suy nghĩ.
Thì ra cô gái câm là người người xuyên việt, cô ta cướp đi vận khí của tôi rồi trở thành nữ chính của thế giới này.
Còn tôi sẽ nhanh chóng trở thành nữ phụ độc ác sắp lãnh cơm hộp.
Người nhà của tôi dung túng cho cô ta hạ độc tôi, cả nhà đều mong tôi có thể mau chết đi.
Tôi nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, trong tay nắm chặt vòng cổ Quan m của bà nội, lẩm bẩm nói:
“Bà nội ơi, A Du đau quá.”
Lần nữa tỉnh lại, tôi chỉ còn là một linh hồn.
Rốt cuộc thì tôi đã chết rồi.
Chết trong tầng hầm lạnh lẽo, bọn họ cũng chẳng phát hiện ra là tôi đã chết.
Quản gia mở muốn mở cửa ra xem tôi nhưng lại bị bố tôi ngăn lại, nói với giọng giáo huấn trịch thượng: “Cứ kệ nó, không phải cứng đầu lắm sao? Thật muốn coi thử nó còn muốn cứng đầu đến chừng nào!”
Bọn họ rời đi rồi, bên ngoài cửa trở nên im ắng.
Đúng như dự đoán, thân thể tôi dễ dàng xuyên qua cửa sổ, nhưng sau đó lại đâm sầm vào Giang Cách đang đứng gần cửa.
Anh ta im lặng đứng đó, chẳng nói chẳng rằng.
Tôi tưởng rằng anh ta sẽ nói gì đó nhưng cái tôi đợi được chỉ là bóng dáng xoay người rời đi của anh ta.
Tôi đứng tại chỗ cười hồi lâu.
Thật nhớ anh trai ngày trước của tôi.
Anh ta luôn là người đầu tiên tới an ủi tôi mỗi lần tôi gặp rắc rối.
Sẽ thay tôi gánh những lần trách phạt của bố mẹ.
Sẽ bao dung cưng chiều sự ngang bướng của tôi vô điều kiện.
Là do tôi quá ngang bướng nên anh đã ghét bỏ tôi sao?