Chàng Thư Sinh Của Ta - Chương 2
8.
Từ nhỏ ta đã thích những người có dung mạo đẹp, luôn dành cho họ sự ưu ái.
Theo lời mẫu thân kể, lý do ta có triệu chứng này là vì khi còn nhỏ, biểu ca đã đưa ta ra ngoài ngắm đèn vào dịp hội hoa đăng.
Kết quả là đèn lồng không thấy, lại gặp phải bọn bắt cóc.
Bị bắt cóc suốt một ngày một đêm, ta được quan binh có trách nhiệm và năng lực tìm về khi đã ngất xỉu.
Sau khi tỉnh lại từ cơn sốt cao liên tục, ta bắt đầu mắc phải căn bệnh mê cái đẹp này.
Mẫu thân nói, chắc chắn là do kẻ bắt cóc kia quá xấu xí, làm ta sợ đến nỗi sinh bệnh.
“Không sao đâu, ta chỉ nghĩ bọn thổ phỉ bắt một thư sinh nghèo khổ, lương thiện như ngươi để làm gì. Hóa ra là chân ngươi bị bọn chúng đánh gãy. Thật là lũ thổ phỉ vô pháp vô thiên, ngay cả kẻ già yếu bệnh tật cũng không tha. Không sao, nào, để ta cõng ngươi đi.”
Ta hoàn toàn đồng ý.
Mặc dù vì sốt quá cao, ta đã quên mất khuôn mặt của kẻ bắt cóc.
Nhưng người ta thường nói, tướng mạo xuất phát từ tâm hồn. Một kẻ tâm địa ác độc như thế thì diện mạo cũng chẳng thể đẹp đẽ đến đâu.
Mẫu thân thương xót ta, người bên cạnh ta đều là những người có dung mạo tinh tế, trang phục diễm lệ, vóc dáng yêu kiều.
Phụ thân cũng thương ta, bỗng có một ngày, ông nhìn thấy thế tử Bùi gia vô cùng tuấn tú, sau khi nghe ngóng vài ngày, gặp cha của Bùi Cảnh, hai người liền trở thành tri kỷ, gặp lần thứ hai thì ý chí tương đồng, lần thứ ba đã định hôn ước.
Nhưng tiếc thay, người mà cha ta tìm cho ta lại để mắt đến người mà mẹ ta tìm cho ta.
Hai người đó như củi khô gặp lửa lớn, vừa ôm vừa ấp, trong căn nhà tồi tàn trên ngọn núi kia liền nảy sinh tình cảm. Vậy ta biết tìm ai để nói lý lẽ đây?
9.
Ta quyết tâm hủy bỏ hôn sự với Bùi Cảnh. Một nam nhân có tâm tư bất chính giống như nước giặt khăn gối của cha ta, ngươi hoàn toàn không biết hắn sẽ bẩn đến mức nào.
Huống hồ bây giờ, mỗi khi nhắm mắt lại, ta đều nhớ đến thái độ chân thành của tiểu thư sinh đêm đó, nhiệt độ ấm áp từ lòng hắn, và cổ tay trắng ngần, sáng lấp lánh dưới ánh trăng của hắn…
Ta dường như có một sự cảm mến không bình thường dành cho hắn.
Dù ta luôn thích những mỹ nhân có dung mạo xinh đẹp, nhưng nếu đối phương là thư sinh trung thực và thú vị này, cuộc sống cùng hắn dường như cũng không tệ.
Ta nói với cha mẹ rằng ta đã yêu thư sinh trắng trẻo đưa ta về nhà ngay từ cái nhìn đầu tiên, còn về cái tên Bùi Cảnh kia, hai gia đình tốt nhất là nên nhanh chóng chia tay trong hòa bình.
Hắn không quan tâm đến ta, ta cũng mang lòng thù hằn với hắn. Nếu chúng ta kết hôn, chắc chắn sẽ trở thành cặp đôi oan gia điển hình của thời đại.
Cha ta không nắm rõ lai lịch của thư sinh đó, nên không dám dễ dàng đồng ý, chỉ nói đợi điều tra thêm.
Nhưng đối với Bùi Cảnh, ông không thể chờ được nữa, ngay chiều hôm đó đã cho người trả lại tín vật hôn ước.
Ông nói: “Bùi Cảnh quả thật không phải là người phù hợp. Là cha quá nôn nóng, suýt chút nữa mất con.”
Ta không trách cha, dù gì cuộc gặp gỡ ngoài thành cũng là do Bùi lão hầu gia sắp đặt, và trong thư tín mà Bùi Cảnh gửi cho cha ta cũng ghi rõ rằng sẽ đảm bảo sự an toàn tuyệt đối của ta.
Chỉ là không ai ngờ rằng tâm tư của Bùi Cảnh lại thay đổi nhanh như mặt tiểu hài tử, như thời tiết tháng tám, nói biến liền biến!
10.
Ta đã mất liên lạc với thư sinh ấy. Chính xác mà nói, ngoài đêm đưa ta về nhà, tất cả những thông tin về hắn, cha ta đều không tìm thấy.
Ta chỉ nhớ rằng hắn tên là Tống Vân Trì, cha ta tìm hiểu rất lâu rồi mới nói với ta rằng tên này có lẽ cũng là giả.
Ta thầm thán phục hắn, quả là một thư sinh chính trực, làm việc tốt mà không để lại tên tuổi.
Chỉ khổ cho ta, người vô tình bị hắn khuấy động tâm tư đêm đó, vừa nghe mẫu thân liệt kê đủ loại thủ đoạn tinh xảo của Thiếu Vũ, vừa ngẩn ngơ dưới ánh trăng mà cảm thán về mối tình đơn phương ngắn ngủi của mình.
Ta thu lại tâm tư, không dám đi tìm hiểu thêm. Nếu kết quả của việc cứu người là bị kẻ mà mình không thích dây dưa không ngừng, vậy thì về sau ai còn dám làm việc tốt nữa?
Thư sinh đâu phải không biết nhà ta ở đâu, nếu hắn muốn gặp ta, chắc chắn sẽ đến gặp.
Bùi lão hầu gia đến nhà bái phỏng cũng không tính là muộn. Ngay ngày hôm sau khi cha ta trả tín vật hôn ước, ông lập tức mang theo Bùi Cảnh đến tạ lỗi.
Bùi Cảnh khoác trên mình bộ áo gấm màu đen, cả người tỏa ra khí chất lạnh lùng, khiến người khác không dám lại gần.
Khi trưởng bối đang nói chuyện trong phòng, hắn chặn đường ta khi ta định về phòng, gương mặt bình tĩnh, không thể đoán được ý định của hắn.
“Lần này ta đến là vì mẫu thân lấy cái chết ép buộc, ta đã có Thiếu Vũ, giữa chúng ta không thể nào.”
Ta gật đầu.
“Ồ.”
Bùi Cảnh dường như không hiểu thái độ của ta, hắn lần nữa chặn ta lại khi ta định quay người rời đi, nói những lời còn khó nghe hơn.
“Ta và Thiếu Vũ lưỡng tình tương duyệt, ngươi biết điều thì đừng cố chen chânvào giữa chúng ta, hãy giữ lấy danh dự của mình.”
11.
Ta từng nghe mẫu thân kể về lý do cha ta quyết định hôn sự này cho ta, không chỉ vì dung mạo của Bùi Cảnh, mà còn bởi nếu ta gả vào hầu phủ, không ai trong gia đình hắn dám vượt mặt ta.
Bùi gia thế lực đã suy yếu, quân công và tước vị của tổ tiên họ từ lâu đã bị lũ con cháu ăn chơi phung phí mà tiêu tan gần hết.
Hoàng thượng sớm đã có tâm hàng tước, cho đến khi Bùi Cảnh bắt đầu nổi bật.
Dù cha ta không nắm nhiều quyền lực, nhưng ông lại có mối quan hệ rất thân thiết với hoàng thượng. Khi còn trẻ, ông từng là thư đồng của hoàng thượng, nay lại là thái phó của thái tử, cận thần của hai vị vua, đây là sự hỗ trợ không thể thiếu đối với Bùi Cảnh, người mới bước chân vào triều đình.
Vì vậy, Bùi lão hầu gia không muốn từ bỏ cơ hội kết thân với nhà ta.
Ta nghi ngờ nhìn Bùi Cảnh từ đầu đến chân.
Ta chỉ nghe nói rằng hầu phủ không còn vinh quang như xưa, nhưng chưa bao giờ nghe nói nhà Bùi lão hầu gia lại nghèo đến mức không thể thuê vài vị tiên sinh dạy dỗ Bùi Cảnh.
Dù là người bình thường cũng sẽ không nói ra những lời ngu ngốc như thế này.
Ta trấn tĩnh lại, mỉm cười và nói.
“Bùi thế tử, đây là nhà ta, không phải nhà ngươi. Là ngươi đến nhà ta, không phải ta đến nhà ngươi. Sao lại nói như thể ta là người cứ khăng khăng không buông vậy?”
Bùi Cảnh sững người, trên mặt thoáng hiện vẻ khó hiểu.
Ta không quan tâm đến nguyên do giữa hắn và Thiếu Vũ, cũng không muốn dính dáng đến loại nam nhân nông cạn này.
Ta khinh bỉ liếc nhìn hắn một cái, rồi vội vàng dẫn nha hoàn rời khỏi.
So sánh hắn với chiếc khăn gối của cha ta, quả thực là đã nâng cao hắn quá rồi.
12.
Ta không biết cha mẹ ta đã thương lượng như thế nào, nhưng dù sao, gần đây ta cũng sống khá yên ổn.
Gần đến mùa đông, sắp tới là sinh nhật của mẫu thân, ta đặc biệt chọn một ngày nắng đẹp, dẫn theo nha hoàn đến hiệu ngọc mà ta hay đến để chọn quà cho bà.
Phong tục ở Kinh đô rất phóng khoáng, không có quá nhiều ràng buộc với các tiểu thư khuê các, trên đường phố nam nữ trẻ trung vui chơi, tiểu thương rao hàng tấp nập, khắp nơi đều náo nhiệt tưng bừng.
Ta cho xe ngựa dừng lại ở một chỗ rộng rãi, dẫn theo Nguyệt Như đi vào đường phố.
“Tiểu thư, ngài nhìn kìa… đó có phải là Thiếu Vũ không?”
Nguyệt Như nhẹ nhàng kéo tay áo ta, cẩn thận nhắc nhở.
Ta nhíu mày quay lại nhìn, trước một gian hàng, một nữ tử tuyệt sắc y phục sang trọng đang dựa vào lòng một nam nhân mặt mày lạnh lùng.
Hai người thân mật tựa nhau, thật là một đôi trời sinh. Nếu không phải là Thiếu Vũ và Bùi Cảnh thì còn ai vào đây?
Chưa kịp rời mắt thì Thiếu Vũ đã ngẩng đầu lên, dường như đã phát hiện ra ta.
Ngay lập tức, nàng như vừa gặp phải đại ác nhân, mặt trắng bệch, thân hình run rẩy, đôi tay mềm mại trắng nõn nắm chặt lấy tay áo của Bùi Cảnh. Nước mắt như sắp rơi nhưng không rơi, biểu cảm như sắp khóc mà lại không khóc.
Ta nghi hoặc hỏi Nguyệt Như, người đang đứng bên cạnh:
“Trước đây khi Thiếu Vũ hầu hạ ta, có phải nàng ta mắc bệnh nặng gì không? Nhìn nàng ta thế kia, dường như sắp phát bệnh đến nơi.”
Bỗng từ phía sau vang lên một tiếng cười khẽ, giọng nói vô cùng quen thuộc.
“Ngốc quá, nàng ta đang diễn cho ngươi xem đó!”
13.
Duyên phận đúng là điều khó đoán.
Ta vui mừng quay đầu lại, thì thấy ngay tiểu thư sinh mà ta đã nghĩ đến bấy lâu nay đang đứng ngay sau lưng, trong tay cầm một bát hoành thánh nóng hổi.
Dưới ánh mặt trời, nhìn hắn dường như càng trắng hơn, khuôn mặt vốn bình thường nay lại hiện lên vẻ tuấn tú sáng ngời.
Hắn cúi xuống nhìn ta, giọng nói trong trẻo, ôn hòa và dễ nghe.
“Có muốn đi ăn hoành thánh cùng ta không? Rất ngon đấy.”
Ta vội quên hết bát cháo ngọt buổi sáng, ba miếng bánh táo mật ong, cùng hai miếng bánh trứng ngũ vị đã ăn trên xe ngựa.
“Có chứ, ta thích ăn hoành thánh nhất.”
Thư sinh cười nhẹ, ra hiệu cho ta đi cùng hắn vào con hẻm phía sau, nhưng ngay lúc đó, một giọng nói khó chịu vang lên từ phía sau.
“Ngươi làm Thiếu Vũ sợ đến thế, chẳng lẽ định bỏ đi như vậy?”
Ta đứng bên cạnh thư sinh, chợt nhớ tới một câu ngạn ngữ xưa: “Họa phúc đan xen.”
Cổ nhân, quả thực không lừa ta.
Bùi Cảnh ôm chặt Thiếu Vũ mềm mại vô lực, nổi giận đùng đùng tiến về phía ta và thư sinh.
Ta không hiểu rốt cuộc mình đã gây ra tổn thương tinh thần gì cho Thiếu Vũ, chẳng lẽ ta đã làm chướng mắt nàng? Hay làm tổn thương trái tim nàng?
Thư sinh thắc mắc hỏi:
“Đó chẳng phải là nha hoàn của ngươi sao?”
Ta nghi hoặc nhưng vẫn thành thật gật đầu.
Hắn tiếp tục hỏi: “Sắc mặt nàng ta đột nhiên như vậy, có phải bị bệnh không?”
Ta nhìn chằm chằm vào Bùi Cảnh với dáng vẻ ngang ngược vô lý kia, vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Thư sinh hắng giọng một tiếng.
“Hai người các ngươi tốt nhất đừng lại gần đây nữa. Nha hoàn trong lòng ngươi có vẻ như mắc bệnh nặng. Dù ngươi không kiêng kỵ gì, cũng phải nghĩ cho người khác, tránh xa chúng ta ra.”
Bùi Cảnh bị nói đến mức mặt mày tím tái, trán dường như sắp đen lại.
Hắn nhíu mày, giận dữ quát: “Ngươi là thứ gì mà dám mở miệng ở đây?”
Thiếu Vũ cũng sững sờ, cắn chặt môi, ánh mắt lộ vẻ căm hận, tức giận đến mức như sắp ngất.
Ta thật sự rất thích cách nói chuyện của thư sinh, từng câu từng chữ đều khiến ta hài lòng.
Thư sinh không để ý đến họ, chỉ liếc mắt nhìn ta.
Hắn mở miệng, giọng điệu có chút tủi thân:
“Đừng để ý đến họ nữa, đi ăn hoành thánh với ta đi, bát này nóng quá, tay ta đau.”
Ta nhìn kỹ lại, quả nhiên đôi tay thon dài của hắn đã ửng đỏ, ta vội nắm lấy cổ tay hắn, kéo hắn vào quán hoành thánh trong hẻm.
Suy nghĩ một lúc, ta quay đầu lại, lạnh lùng cảnh cáo.
“Bùi Cảnh, lần sau muốn làm việc gì thì hãy động não trước. Đừng quên, nô tịch của Thiếu Vũ vẫn còn nằm trong rương trong phòng ta.”
Nếu không khiến họ kiêng dè, với thủ đoạn của Bùi Cảnh, nếu hắn làm hại thư sinh của ta, ta biết phải làm sao?
14.
Quán hoành thánh trong hẻm tuy nhỏ nhưng hương thơm lại rất đậm đà.
Thư sinh bưng bát hoành thánh, chọn một góc khuất ngồi xuống, sau đó gọi thêm một bát nữa từ bà lão bán hoành thánh.
Đợi phần của ta được mang ra, bát hoành thánh của thư sinh đã nguội mất rồi.
Hắn cầm chiếc thìa sứ trắng, từ tốn ăn từng miếng một, trông rất ngon lành.
Ta cắn một miếng, nhân là rau tể thái, thịt băm được cắt rất nhỏ, trên bát nước có vài giọt dầu sôi, điểm thêm chút hành lá nhỏ.
Quả thật rất ngon.
Lúc này không phải giờ ăn chính, quán cũng không có nhiều người, ta khẽ nói với thư sinh đang ngồi đối diện, người đang chăm chỉ ăn hoành thánh.
“Nhà ta ở phía đông thành.”
Thư sinh có hàng mi rất dài, dày và rậm, hắn chớp mắt cười với ta.
“Ta biết mà.”
Mặt ta đỏ bừng, cúi đầu xuống. Quả thật người ta nói không sai, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi! Ta thấy tiểu thư sinh mọi thứ đều làm ta yêu thích.
Hắn ăn rất từ tốn, tay cũng đẹp, ngón tay thon dài như ngọc, đẹp đẽ như một tác phẩm nghệ thuật, chỉ là đầu ngón tay hơi đỏ lên thành màu sẫm.
Càng làm tôn thêm nước da trắng của hắn.
Ta thở dài, đau lòng nói: