Chàng Thỏ Của Tôi - Chương 5
10
Tôi và Quý Cẩn Ngôn ngồi đối diện nhau trong tiệm cà phê ở gần bệnh viện gần nửa tiếng đồng hồ.
Trong nửa tiếng đồng hồ này, cộng lại chúng tôi nói với nhau quá ba câu.
“Em uống gì?”
“Mocha.”
“Được.”
Sau đó yên tĩnh như chết chóc vậy.
Lại không biết bao lâu trôi qua, tôi run rẩy mở miệng: “Cái đó, anh… chính là thỏ, ngài thỏ?”
Mong muốn được sống mãnh liệt khiến tôi đổi xưng hô với chàng thỏ.
Vẻ mặt Quý Cẩn Ngôn vô cảm, nói: “Năm tháng trước, anh vừa về nước, nghe Lưu Tuyền nói muộn lắm rồi em vẫn chưa về nhà, anh liền đến quán bar gần đó tìm em, kết quả nhìn thấy em kéo nhân viên trong quán người ta không chịu buông tay, suýt chút nữa thì kéo người ta vào trong khách sạn bên cạnh rồi.”
Tôi run rẩy uống một ngụm cà phê: “Là lỗi của em.”
Quý Cẩn Ngôn lại nói: “Lúc kết hôn anh có gửi hình qua, nhưng hình như em vẫn luôn không biết anh trông như thế nào.”
Tôi lau mồ hôi trên trán: “Sơ suất của em.”
Quý Cẩn Ngôn tiếp tục nói: “Không phải lần đầu tiên anh gửi số điện thoại cá nhân cho em, hôm kết hôn anh liền bảo Lưu Tuyền dặn em lưu số lại, xem ra em không coi ra gì.”
Tôi gần như không ngóc đầu lên được: “…Em sẽ tự ngẫm lại.”
Qua một lúc lâu sau, cuối cùng Quý Cẩn Ngôn không tiếp tục truy xét tôi nữa, giọng điệu bỗng thay đổi, trở nên dịu dàng, ôn hòa.
“Lâm Mạt, ngẩng đầu lên, đừng xa lạ như vậy, dù sao em còn mang thai con của anh.”
Suýt nữa thì tôi quỳ lạy anh rồi.
“Xin lỗi, sếp Quý!” Tôi che mặt, giọng điệu ngập tràn ủ rũ:
“Không phải em cố ý giấu anh đâu, em cũng không muốn phá hoại tình cảm của hai người, em sẽ bỏ đứa bé này đi, bồi thường em cũng không cần nhiều nữa, anh cứ xem mà đưa là được rồi, lúc nào ly hôn cũng được, tài sản ly hôn em cũng không cần, đều là lỗi của em, thật sự xin lỗi.”
Quý Cẩn Ngôn im lặng nhìn tôi chằm chằm.
Hồi lâu, anh mới hỏi một câu: “Còn nhớ người bạn anh từng nói với em không?”
Đầu óc tôi liều mạng chuyển động, nhớ ra gì đó: “Nhớ ạ.”
Quý Cẩn Ngôn: “Vậy em có biết hôm nay anh ta muốn làm gì không?”
Tôi ngơ rồi, chẳng lẽ người bạn mà Quý Cẩn Ngôn nói thật sự tồn tại?
Nhưng cái đó có liên quan gì đến tình hình hiện tại?
Tôi sợ hãi lắc đầu.
Quý Cẩn Ngôn lại khẽ cười một cái trước mặt tôi, giống như hoa nhài yên tĩnh nở rộ dưới ánh trăng.
“Hôm nay anh ta, muốn tỏ tình với người mình yêu.”
“Lâm Mạt, em chuẩn bị xong chưa?”
Con ngươi của tôi hơi co lại, đầu óc bỗng trở nên trống rỗng.
“Không phải… có ý gì…”
Quý Cẩn Ngôn bỗng trịnh trọng nói: “Lâm Mạt, anh thích em.”
Tôi ngu người rồi: “Nhưng không phải anh thích Cù Mạt…”
Quý Cẩn Ngôn: “Lời đồn, đừng nghe bọn họ nói lung tung.”
Tôi: “Nhưng chúng mình là hôn nhân hợp đồng.”
Quý Cẩn Ngôn: “Hợp đồng gì?”
Tôi: “Trước khi kết hôn em và anh giao hẹn rồi, yêu cầu em nghe lời, còn cho em thù lao nhất định, vậy không phải chúng ta đang đi quá trình của hợp đồng sao?”
Quý Cẩn Ngôn: “Yêu cầu chỉ là anh hết lòng căn dặn với vợ của mình, thù lao là tiền tiêu vặt người làm chồng như anh phải cho vợ mình, quá trình hợp đồng cái gì?”
Tôi: “Giấy hôn thú không phải bản hợp đồng của chúng ta sao?”
Quý Cẩn Ngôn: “Mạt Mạt, đấy là giấy chứng nhận hợp pháp của công dân, thể hiện anh và em bình đẳng, không phải thể hiện bản hợp đồng của bên A bên B.”
Não tôi sập nguồn hoàn toàn rồi, cái gì cũng không nghĩ ra.
Quý Cẩn Ngôn khuấy cốc cà phê trước mặt, giọng điệu dịu dàng nói: “Mạt Mạt, đừng nghĩ nhiều, chỉ là anh nói với em sự thật anh thích em, không phải ép em nhất định phải chấp nhận, em có thể suy nghĩ một khoảng thời gian trước.”
Tôi nắm chặt quần áo trên bụng, thăm dò nói: “Vậy em có thể suy nghĩ phá thai, cầm tiền, ly hôn, sau đó ra nước ngoài không?”
Quý Cẩn Ngôn cười khẽ, giọng điệu không tỏ rõ ý kiến: “Mạt Mạt, em có thể thử xem đó.”
Thử cái khỉ chó gì, tôi lập tức rút lại lời nói ban nãy.
“Em biết rồi, em không muốn thử chút nào.”
11
Ngày thứ hai sau khi được chồng mình tỏ tình, đến bóng dáng của anh tôi cũng không nhìn thấy.
Vừa hỏi Lưu Tuyền, hay lắm, vậy mà phắn đi công tác luôn rồi.
Tôi buồn bực mấy ngày trời, khó khăn lắm mới đợi được Quý Cẩn Ngôn trở về, công ty lại bắt đầu chiến dịch giảm giá lớn cuối năm, liên tiếp mấy ngày chả thấy người đâu.
Trong một buổi tối nào đó ăn cơm một mình, cuối cùng tôi không nhịn được nữa, cầm lấy điện thoại ấn vào giao diện người liên lạc quen thuộc.
“Ngài thỏ, em có chuyện muốn nói với anh.”
Qua một lúc sau đối diện gửi đến một dấu hỏi.
Tôi không rảnh mà để ý, tự mình gõ chữ.
“Em nói với anh, chính là tháng trước, có một người bỗng nhiên tỏ tình với em, nói thích em, kết quả ngày hôm sau đã không thấy bóng dáng đâu rồi, cho đến bây giờ cũng không có bất cứ tin tức nào, điện thoại không gọi, tin nhắn cũng không gửi, anh nói xem anh ấy có ý gì? Có phải là muốn đùa em không?”
Đối diện im lặng một lúc lâu, mới trả lời: “Có lẽ, anh ta đang đợi em suy nghĩ kỹ.”
Tôi đỏ mặt gửi một câu qua đó: “Em đã chủ động gửi tin nhắn cho anh ấy rồi, anh ấy còn đợi cái gì.”
Lần này, Quý Cẩn Ngôn không nhắn một tin nào nữa, không biết có phải lại bận rộn rồi hay không.
Tôi thất vọng cụp mắt.
Một tiếng sau, tôi chuẩn bị đứng lên về phòng ngủ đi ngủ, điện thoại loại rung lên ong ong.
Quý Cẩn Ngôn chỉ gửi đến bốn chữ: “Mạt Mạt, mở cửa.”
Tôi sững sờ một lát, đi về phía cửa.
Cửa lớn mở ra, gió lạnh bên ngoài đan xen, Quý Cẩn Ngôn khoác trên người một lớp tuyết mới xuất hiện trước mặt tôi.
Anh giơ bó hoa hồng trong tay, đưa vào lòng tôi, sau đó quỳ một gối xuống.
“Mạt Mạt, gả cho anh.”
Tuyết bay bên ngoài rơi vào biệt thự, một bông tuyết long lanh trong suốt rơi xuống viên kim cương trên tay Quý Cẩn Ngôn.
“Quý Cẩn Ngôn.” Tôi che mặt thẹn thùng nói: “Em đồng ý gả cho ngài thỏ.”
…
Vào tháng tôi sắp sinh, Quý Cẩn Ngôn đã sắp xếp phòng sinh cho tôi từ sớm. một ngày hai mươi tư giờ luân phiên có người chăm sóc tôi.
Mỗi ngày tôi ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn, vừa lướt video ngắn vừa ngưỡng một dáng người của những chị gái trong màn hình.
Lúc này tôi để ý đến Quý Cẩn Ngôn yên tĩnh ngồi gọt táo bên cạnh, tức quá liền cho anh một đạp.
Tuy rằng Quý Cẩn Ngôn ngơ ngạc, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng lên: “Sao thế Mạt Mạt?”
Tôi bất mãn nói: “Không muốn ăn táo nữa, anh bóc chuối cho em.”
“Được.” Quý Cẩn Ngôn bỏ táo đã gọt được một nửa xuống, đến giỏ trái cây tìm táo.
Tôi lại đột nhiên cắt ngang anh: “Vẫn là thôi đi, em muốn ăn hoa quả dầm, tiệm ở dưới tầng ấy, anh đi mua, không được bảo Lưu Tuyền đi mua.”
Quý Cẩn Ngôn lại đáp một tiếng “được”, nhưng đợi khi anh vừa đi đến cửa, tôi lại cao giọng gọi anh lại: “Quý Cẩn Ngôn!”
Quý Cẩn Ngôn lập tức quay đầu: “Làm sao thế?”
Tôi đau đớn túm lấy quần áo trên vụng, cả người trượt ở trên giường.
“Em… em sắp… sắp sinh rồi…”
Quý Cẩn Ngôn bước nhanh đến, lập tức ấn chuông, cũng cầm lấy tay tôi khích lệ tôi.
Không tới ba mươi phút, bác sĩ y tá nối đuôi nhau mà vào, tôi được đẩy vào phòng sinh..
Lúc giữa, tôi và Quý Cẩn Ngôn tách nhau ra một lúc, khi lại xuất hiện, anh mặc trên người một bộ trang phục cực kỳ quái lạ.
Tôi vừa thấy liền muốn cười, vừa cười liền bị bác sĩ liếc cảnh cáo không cho cười, nếu không sẽ mất sức.
Nhưng tôi thật sự không nhịn được, chỉ có thể bảo Quý Cẩn Ngôn dùng tay che mắt tôi lại.
Dưới nhiệt độ lòng bàn tay anh, tôi dần dần tập trung sự chú ý vào việc sinh con.
Một tiếng đồng hồ sau, cuối cùng tôi cũng cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, có thứ gì đó từ trong cơ thể tôi chui ra ngoài.
Tôi tê liệt nằm trên giường, uể oải nhìn Quý Cẩn Ngôn, cười nói với anh: “Quý Cẩn Ngôn, em sẽ không sinh con cho anh nữa.”
Anh nắm lấy tay tôi, gật đầu mạnh, trong đôi mắt toàn là lo lắng rối bời.
Trước khi rơi vào hôn mê, tôi lẩm bẩm nói: “Muốn sinh anh tự đi mà sinh.”
Đời này nguyện chỉ có người.
Hoàn