Chàng Thỏ Của Tôi - Chương 4
7
Cuối cùng vẫn là Quý Cẩn Ngôn xuất hiện, đút nước cho tôi mới giúp tôi ngừng ho.
Lúc này, xung quanh đã có cả đống người bắt đầu vây xem rồi.
Tôi mới ổn định lại hô hấp một chút đã nghe giọng nói dẻo nhẹo của Cù Mạt vang lên.
“Anh Quý, em không biết tại sao chị lại như vậy, em không làm cái gì hết.”
Đám con gái bên cạnh cô ta đột nhiên tôi một câu cô một câu bắt đầu phụ họa.
“Đúng thế, đúng thế, chắc chắn cô hái này có bệnh gì đó muốn lây cho Mạt Mạt của chúng ta nhỉ.”
“Độc ác quá đi, chẳng đến tham gia yến tiệc, hóa ra là có tính toán này.”
“Đã bảo mà, sao có thể như vậy, cho dù Quý Cẩn Ngôn thích Mạt Mạt, cô ta cũng không cần dùng loại thủ đoạn này để hại người chứ.”
“Nếu như không phải trong tên cô ta cũng có một chữ Mạt, sao Quý Cẩn Ngôn có thể thích cô ta chứ.”
Tôi đang buồn bực tại sao bọn họ nói những lời kỳ lạ này, đột nhiên cảm thấy một cơn đau bụng ập tới.
Tôi đau đớn cong người lại, nháy mắt mồ hôi lạnh túa ra như mưa.
Những âm thanh bàn tán đó ngày càng ồn ào.
“Này này, lại còn giả đò nữa kìa, không phải định nói những lời như Mạt Mạt đụng trúng cô ta đồ đấy chứ.”
“Ha ha, đúng là không biết xấu hổ.
Tôi không còn sức lực phản bác, càng không dám kéo áo của Quý Cẩn Ngôn, chỉ có thể ôm chặt bụng từ từ ngồi xuống.
Nhưng đột nhiên Quý Cẩn Ngôn bế ngang tôi lên, thấp giọng hỏi tôi có sao không.
Tôi nhìn anh, ánh mắt đã có hơi mờ rồi.
“Bệnh, bệnh viện…”
Tôi cố gắng nói ra mấy chữ này, cảm thấy cơn đau trong bụng mình ngày càng rõ ràng.
Chết rồi, không lẽ là sắp sảy thai rồi à.
Có lẽ bởi sắc mặt của tôi quá tệ, xung quanh có không ít người lên tiếng kinh hô.
Quý Cẩn Ngôn bế tôi, cất bước rời khỏi hiện trường yến tiệc, tôi còn có thể nghe thấy Cù Mạt ở sau lưng bọn tôi, giải thích cô ta không làm gì cả hết lần này đến lần khác.
Quý Cẩn Ngôn không để ý đến cô ta, tôi lại vô cùng áy náy.
Bởi vì tốt biết Cù Mạt thật sự không làm gì hết, đều tại tôi khi nãy quá bất cẩn, chắc chắn là dùng sức để ho quá, ảnh hưởng đến đứa bé rồi.
Đến bệnh viện, tôi nằm trên băng ca được đẩy vào phòng phẫu thuật, rất nhanh đã nhìn thấy một vị bác sĩ quen thuộc.
Bác ấy nhìn thấy tôi cũng rất kinh ngạc: “Là cháu à, trong bụng cháu…”
Tôi đột nhiên bạo phát sức mạnh hồng hoang, nắm chặt lấy cổ tay bác ấy.
“Xin lỗi bác sĩ.” Tôi khó khăn nói: “Cháu lại ăn linh tinh rồi, đau dạ dày, hình như có hơi phát bệnh rồi.”
Bác ấy ngạc nhiên nhìn tôi, trong lúc chạy quay đầu lại nhìn Quý Cẩn Ngôn.
“Ừm bác nói mà…” Bác ấy vô cùng gượng gạo phối hợp tôi: “Cháu cứ ăn uống linh tinh như vậy sớm muộn cũng mất mạng.”
Tôi yên tâm ngất đi rồi.
…
Từ sau hôm đó, Quý Cẩn Ngôn luôn cho rằng tôi có bệnh dạ dày, còn xuất phát từ quan tâm của chủ nghĩa nhân đạo, mua cho tôi rất nhiều thứ thực phẩm tốt cho dạ dày.
Hơn nữa, cấm tuyệt tôi mỗi bữa không được ăn quá nhiều
Tôi thật sự rất đội ơn anh.
Nhưng hôm đó cũng nguy hiểm thật, tôi ăn quá nhiều đồ trong một lúc, lại ho khan dữ dội dẫn đến mạch tử cung chấn động, suýt nữa sảy thai.
Sau khi được đưa xuống bàn mổ tôi nhìn thấy đáy quần dính đầy máu rồi, tôi còn xin lỗi nhờ bác sĩ vứt đi giúp tôi.
Có lẽ người ta cảm thấy không có gì quá khó khăn, nên đã ngay lập tức giúp tôi.
Tôi thầm nói có cơ hội nhất định phải cảm ơn người ta hẳn hoi.
Nhưng mà lệnh hạn chế ăn của Quý Cẩn Ngôn cũng khá khiến người ta đau đầu.
Đêm hôm nay, tôi đang lén lút ăn vụng trong phòng bếp, điện thoại lại đột nhiên rung lên.
Trong lúc hoảng hốt tôi ấn vào một thứ màu xanh.
Giọng nói của Quý Cẩn Ngôn đồng thời từ tai và sau lưng tôi truyền đến.
“Đóng tủ lạnh lại, lăn về phòng ngủ.”
8
Từ sau khi ăn vụng bị Quý Cẩn Ngôn tóm được, tôi cảm thấy trạng thái cơ thể của bản thân hôm nay không bằng hôm qua.
Cớ sao Quý Cẩn Ngôn vẫn cho rằng tôi như vậy là do bệnh đau dạ dày ngày càng nặng, càng nghiêm khắc không chế niềm vui ăn uống của tôi.
Tôi khóc không ra nước mắt, lại không thể nói gì, chỉ đành mỗi ngày không cho anh chạm vào tôi như báo thù vậy, thậm chí còn dọn đến phòng cho khách để ở.
Có mấy lần Quý Cẩn Ngôn muốn trao đổi với tôi, đều bị tôi từ chối.
Một hôm nào đó, chàng thỏ như chết rồi đột nhiên gửi đến một dòng tin nhắn.
“Có đó không?”
Đang lúc tôi buồn lòng, thế là trả lời anh ta: “Ừ.”
Có lẽ tối nay anh ta không nhận được khách, cũng đang lúc buồn lòng, liền nói chuyện với tôi.
“Tôi có một người bạn, dạo gần đây gặp chút vấn đề khó khăn.”
Chiêu này tôi quen quá rồi, nhưng mọi người cũng coi như người quen, tôi liền không vạch trần anh ta: “Ồ, vấn đề khó khăn gì?”
Chàng thỏ: “Anh ta thích vợ của mình.”
Tôi: “Đợi chút, anh chắc chắn bàn phím của anh không có vấn đề gì chứ?”
Chàng thỏ: “Bởi vì anh ta và vợ của mình là hôn nhân hợp đồng, nhưng sau khi kết hôn liền dần dần thích đối phương, lại không biết nên mở lời thế nào.”
Tôi sờ sờ cằm, thấy hứng thú.
Hôn nhân hợp đồng tôi quen, nhưng trong hôn nhân hợp đồng nảy sinh tình cảm thì tôi không quen lắm.
Tôi chỉ có thể uyển chuyển dựa theo suy nghĩ của bản thân để cho ý kiến.
“Nếu đã thích đối phương đương nhiên phải cố gắng theo đuổi rồi, thực ra có quan hệ hôn nhân hay không ảnh hưởng đến quyền lợi anh theo đuổi tình yêu.”
“Chẳng qua người ta thất bại là chia tay, anh thất bại thì ly hôn mà thôi.”
Không biết có phải ý kiến của tôi cực kỳ hữu dụng hay không, chàng thỏ gửi đến một meme ngón cái.
Tôi khiêm tốn nhận lấy lời khen của anh ta.
Chàng thỏ lại hỏi: “Vậy theo đuổi con gái như thế nào?”
Tôi gửi qua một meme trợn trắng mắt: “Được rồi đấy, anh còn không biết lấy lòng con gái như thế nào?”
Chàng thỏ: “Là bạn tôi, anh ta muốn đối xử nghiêm túc với người ta.”
Tôi qua loa nói: “Thì bảo bạn anh tự lên mạng tìm, cách theo đuổi con gái nhiều lắm.”
Qua mấy phút sau, chàng thỏ đột nhiên gửi đến một câu: “Theo đuổi cô như thế nào?”
Tôi vui vẻ: “Anh thích tôi à?”
Chàng thỏ: “Không phải, đúng lúc vợ của bạn tôi là kiểu người như cô.”
Tôi thầm nghĩ, có lẽ là chỉ giống tôi có hôn nhân hợp đồng, là người bình thường hơn nữa còn rất thiếu tiền đi.
Vậy thì đúng là trùng hợp thật.
Tôi đề nghị, nói: “Những cô gái như bọn tôi đương nhiên là thích tiền nhất rồi, nếu như anh có thể kiếm nhiều tiền dỗ cô ấy vui vẻ, cả đời này cô ấy sẽ không rời khỏi anh.”
Chàng thỏ im lặng rất lâu, mới trả lời: “Có tiền là đủ rồi sao?”
Tôi: “Không thì sao, anh tưởng rằng tại sao tôi lại gả cho chồng tôi, thích tính cách nát của anh ta? Thích kỹ năng yếu kém của anh ta?”
Chàng thỏ đột nhiên bỏ ngang chủ đề của mình: “Biết rồi, nói về cô đi, dạo gần đây có gì phiền lòng không?”
Tôi suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy có người nghĩ cách cho cũng không tệ, thế là tôi gửi một bức ảnh siêu âm qua.
“Không có gì, chỉ là có thai rồi.”
Chàng thỏ: “?”
Tôi: “Tôi đang nghĩ có nên bỏ hay không đây, bởi vì đứa bé ăn nhiều quá, mà bố nó hôm nào cũng chỉ cho tôi ăn có tí tẹo, tôi sắp đói chết tôi rồi.”
Hình như chàng thỏ bị câu chữ của tôi dọa sợ, một lúc lâu không trả lời tin nhắn.
Đang lúc chán đời, tôi nghe thấy phòng ngủ chính bên cạnh truyền đến tiếng động, hình như Quý Cẩn Ngôn ra ngoài rồi.
Tôi nghe thấy anh xuống tầng, tưởng rằng anh đi uống nước, kết quả một lúc sau, tôi lại nghe thấy phòng bếp truyền đến tiếng máy hút không khí.
Trong nháy mắt bụng tôi liền truyền đến tiếng kháng nghị.
Sau đó tôi liền gủi tin nhắn than phiền cho chàng thỏ: “Mẹ nó, chồng tôi tự mình ăn đêm không cho tôi ăn, tôi muốn ly hôn với anh ta!”
Không biết là chàng thỏ ngủ rồi hay tiếp được khách rồi, mãi không trả lời tin nhắn.
Qua mười mấy phút, âm thanh dưới tầng ngưng bặt, tôi trở mình chuẩn bị cố đi ngủ cho quên cái đói.
Nhưng mới có một chốc thì từ bên ngoài đã truyền đến tiếng gõ cửa.
Tôi không vui đi mở cửa.
Quý Cẩn Ngôn đứng trong hành lang, bưng một khay gỗ trên tay, phía trên là một bát sủi cảo, rất rõ ràng là sủi cảo dì nấu cơm trong nhà gói sau đó bỏ vào tủ lạnh để cất trữ.
Anh đưa sủi cảo tới, biểu cảm trên mặt không rõ ràng, giọng nói càng kỳ lạ hơn.
“Nấu nhiều rồi, em ăn không?”
9
Tôi phát hiện, tên đàn ông chó Quý Cẩn Ngôn đột nhiên thông suốt rồi.
Anh không còn cố chấp bệnh dạ dày của tôi, hơn nữa còn thả lỏng lệnh khống chế ăn uống.
Chẳng qua vẫn sẽ không để tôi ăn quá nhiều, tóm lại là tôi có thể ăn no rồi.
Tâm trạng tôi vừa tốt, liền bắt đầu nghĩ chuyện sau này.
Mắt thấy bụng tôi càng ngày càng to, tuy rằng thời tiết cũng dần chuyển lạnh, quần áo mặc nhiều, nhưng giấu mãi như vậy cũng không phải là cách.
Cũng không biết Quý Cẩn Ngôn nghĩ thế nào, vẫn luôn không ly hôn với tôi.
Tôi gửi meme chàng thỏ mấy ngày này thường xuyên tìm tôi nói chuyện.
Đối phương trả lời rất nhanh, hình như sau khi thời tiết chuyển lạnh, việc làm ăn của anh ta cũng ảm đạm.
“Sao thế?” Anh ta hỏi.
Tôi xin anh ta giúp đỡ: “Anh biết làm thế nào để một người đàn ông nhanh chóng ly hôn với vợ mình không?”
Qua một lúc lâu sau, chàng thỏ mới gửi đến một câu: “Không biết nữa.”
Tôi thất vọng vô cùng: “Cần anh có tác dụng gì.”
Chàng thỏ: “Cô muốn ly hôn à?”
Tôi: “Tôi hỏi giúp bạn.”
Chàng thỏ: “Ồ.”
Qua một lúc sau, tôi lại hỏi anh ta: “Này, bàn bạc một việc.”
Chàng thỏ: “Cô nói đi.”
Tôi: “Đến viện với tôi một chuyến đê.”
Qua hai phút sau, chàng thỏ mới hỏi: “Cô muốn phá thai?”
Chưa đợi tôi trả lời, khung trò chuyện đột nhiên hiện lên một đống hình ảnh.
Tôi ấn vào xem, là một số giới thiệu có liên quan đến phẫu thuật lấy thai đã thành hình.
Khi nhìn thấy cái kìm lạnh băng chọc vào tử cung nữ giới, khuấy nát đứa bé rồi lại kéo ra trên hình ảnh, chẳng hiểu sao tôi thấy đau bụng.
Tôi an ủi xoa xoa bụng.
Sau đó trả lời: “Sao doạ người ta, không phải tôi muốn bỏ thai.”
“Không phải.” Chàng thỏ trả lời: “ Chính là muốn cho cô xem thử, cô mang thai được mấy tháng rồi, nếu muốn bỏ chỉ có thể làm loại phẫu thuật này.”
“Aiya, tôi biết.” Tôi nói với anh ta: “Không phải tôi muốn bỏ, là muốn anh đến viện khám thai với tôi.”
Chàng thỏ: “Tại sao muốn tôi đi? Chồng cô đâu?”
Tôi: “Anh ấy không biết.”
Chàng thỏ: “Tại sao?”
Tôi: “Bởi vì anh ấy không cần thiết phải biết đó, anh đừng hỏi nữa, một câu thôi đi hay không, không đi thì tôi tìm người khác.”
Chàng thỏ im lặng rất lâu, đột nhiên lại hỏi: “Cô không hối hận.”
Tôi bỗng thấy khó hiểu: “Có gì mà hối hận, lẽ nào trông anh xấu quá? Không thể nào chứ, tuy rằng hôm đó tôi không nhìn rõ, nhưng nhớ trông anh vẫn được mà.”
Chàng thỏ bỗng nhiên bỏ qua vấn đề này: “Được, tôi đi với cô.”
……
Hai ngày hôm sau, tôi ở tầng một chăm chú nhìn Quý Cẩn Ngôn chuẩn bị đi công tác.
Trước khi đi, anh đột nhiên nhìn tôi, bảo tôi đi lấy cà vạt cho anh.
Tôi nhìn thấy đúng là chỗ cổ anh trống không, liền xoay người đi lấy.
Sau khi lấy đến, anh lại bảo tôi thắt cà vạt giúp anh, tôi không hề oán thán thắt cho anh.
Xong xuôi, tâm trạng tôi tốt vỗ vỗ ngực anh: “Được rồi, nên đi công tác rồi sếp Quý.”
Quý Cẩn Ngôn chăm chú nhìn tôi rất lâu, để lại một câu “tạm biệt”, lúc này mới xoay người rời đi.
Tôi luôn cảm thấy có chỗ nào là lạ, lại không nghĩ ra, dứt khoát từ bỏ luôn, liên lạc với chàng thỏ bảo anh ta nhanh chóng tập hợp ở địa điểm đã hẹn.
Chàng thỏ gửi đến một động tác tay OK.
Một tiếng đồng hồ sau, tôi đến địa điểm đã hẹn với chàng thỏ – cửa tiệm cà phê ở gần bệnh viện.
Khi từ trên xe xuống, tôi nhìn xung quanh một cái, không nhìn thấy bất kỳ bóng người nào phù hợp với mong đợi.
Tôi thầm nghĩ, chẳng lẽ là một tên đàn ông xấu xí vừa lùn lại vừa nhỏ?
Đang lúc thất vọng, tôi lại đột nhiên nhìn thấy một dáng người quen thuộc từ trong tiệm cà phê sải bước ra ngoài.
Quen thuộc đến mức nào chứ, đến mức khiến tôi trực tiếp xoay người chạy trốn không hề do dự.
Nhưng cuối cùng tôi vẫn không làm như vậy.
Bởi vì điện thoại của tôi kêu lên rồi, màn hình hiển thị cuộc gọi đến từ chàng thỏ.
Đồng thời, người giơ điện thoại đi đến trước mặt tôi, cà vạt ở cổ còn là chiếc sáng nay tôi đích thân thắt cho anh.
Anh cúi đầu nhìn tôi, nói:
“Lâm Mạt, nghe điện thoại.”