Chàng Thỏ Của Tôi - Chương 3
5
Khiến tôi không ngờ đến là, chân trước tôi vừa về đến nhà, chân sau Quý Cẩn Ngôn đã tới cửa.
Tôi lập tức nghĩ đến khả năng Lưu Tuyền phản bội tôi, tôi ngay tức khắc chạy lên tầng.
Thái dương Quý Cẩn Ngôn giật giật, hét lớn một tiếng: “Lâm Mạt! Em thử chạy thêm một bước nữa xem!”
Như vậy sao có thể được cơ chứ.
Tôi không chỉ chạy một bước, tôi còn ba bốn năm sáu bảy tám bước trực tiếp nhảy vào phòng ngủ.
Hình như Quý Cẩn Ngôn cực kỳ tức giận, lát sau tiếng bước chân của anh liền xuất hiện ngoài cửa phòng.
“Lâm Mạt, trước khi tôi đạp nát cửa thì mở cửa ra.”
Giọng anh trầm thấp lạnh lẽo, vừa nghe là biết đây không phải lúc trao đổi hẳn hoi.
Tôi hoảng sợ nói: “Quý Cẩn Ngôn! Thật sự em không cố ý nghe lén đâu! Anh buông tha cho em đi!”
Quý Cẩn Ngôn: “Tôi nói gì em chưa? Mở cửa!”
Tôi: “Vậy anh đảm bảo sẽ không đánh em!”
Quý Cẩn Ngôn tức đến văng tục: “Ông đây từng đánh em khi nào?”
Tôi thầm nghĩ đúng là chưa có, hôm tìm chàng thỏ anh cũng chưa đánh tôi, chuyện hôm nay tính là gì chứ, chậm trễ anh ân ái với tình nhân nhỏ thôi sao, chắc sẽ không thể nào đánh người.
Thế là tôi cẩn thận mở cửa ra.
Quý Cẩn Ngôn sải bước đi vào, giọng điệu trầm lạnh: “Em thử lùi ra sau thêm một bước nữa cho tôi!”
Tôi giương mắt chăm chú nhìn anh, không dám lùi ra sau nữa.
Anh cất bước đến cạnh tôi, dáng vẻ giận không kiềm chế được trông có vẻ rất thích cô gái kia.
“Lâm Mạt, nói tôi biết khi nãy em nhìn thấy gì rồi?”
Tôi giải thích, nói: “Thật sự không nhìn thấy cái gì, chỉ nghe được một chút động tĩnh, anh làm cô gái nhỏ người ta đau rồi.”
Quý Cẩn Ngôn nghe vậy cau mày, mắng tôi một câu “Nghĩ linh tinh gì thế”, sau đó giơ tay vỗ một cái vào trán tôi, suýt nữa thì ấn tôi ra sau.
Tôi vô thức che lấy bụng mình.
Anh nhìn chằm chằm động tác gì lạ của tôi, không nghĩ nhiều, nói:
“Cô ấy tên là Cù Mạt, là em gái của bạn học tôi, vừa nãy đến phòng làm việc của tôi đưa đồ, trong thời gian này không xảy ra bất cứ chuyện nào, chỉ là thấy cô ấy sắp ngã tôi kéo lại một cái mà thôi.”
Tôi hiểu ý cười: “Em biết, em hiểu, sếp Quý anh yên tâm, con người em không có ưu điểm nào khác, chỉ có một chữ, kín miệng!”
Quý Cẩn Ngôn cạn lời nghiêng đầu, cúi đầu xoa khóe mắt, sau đó nói: “Em có chuyện gì muốn nói với tôi sao? Sao thế?”
Hình như lúc này không thích hợp để nhắc đến chuyện con cái, tôi vội vàng lắc đầu nói không sao.
Quý Cẩn Ngôn không tin, lại không hỏi được gì, chỉ đành tạm thời bỏ qua cho tôi.
Nhưng anh cũng không hề trở về công ty, mà trực tiếp vào phòng để quần áo thay quần áo.
Tôi ngạc nhiên nói: “Anh không đi làm sao?”
Quý Cẩn Ngôn liếc tôi một cái: “Tôi nghỉ ngơi một ngày có thể khiến em đói sao?”
Đương nhiên sẽ không.
Tôi liền không dám nói chuyện nữa.
Nhưng trời vừa tối, tôi liền phát hiện hình như Quý Cẩn Ngôn nhịn quá lâu rồi, một đêm này thật sự quá ư dày vò rồi.
Giữa đường, tôi thật sự lo lắng cho đứa bé, liền đẩy anh, nức nở cầu xin: “Quý Cẩn Ngôn… em đau…”
Quý Cẩn Ngôn cứng người, cúi đầu an ủi hôn tôi, sau đó nhanh chóng kết thúc, hơn nữa còn lịch sự bế tôi đi tắm rửa.
Sau khi tắt đèn, rõ ràng cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, nhưng thế nào tôi cũng không ngủ được.
Lúc này tôi mới chậm chạp nhớ đến một chuyện.
Nếu như Quý Cẩn Ngôn đã có cô gái mình thích rồi, vậy anh còn ngủ với tôi, thế không phải là ngoại tình thể xác à?
Với cả hiện nay anh với tôi vẫn chưa ly hôn, nay anh lại thích người khác, thế chẳng phải tư tưởng cũng ngoại tình?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, là tôi đi đầu ngủ với chàng thỏ, thế chẳng phải ngoại tình?
Mà dưới tình huống biết rõ Quý Cẩn Ngôn có người mình thích còn ngủ với đối phương, vậy há chẳng phải tôi là người thứ ba?
Tôi càng nghĩ đầu óc càng nóng, cuối cùng bực bội đạp một phát.
Giọng nói nguy hiểm của Quý Cẩn Ngôn vang lên: “Lâm Mạt, còn sức đúng không.”
Tôi nhanh chóng thở đều, giả vờ đã ngủ rồi.
6
Từ sau hôm đó, tôi luôn lề mề không đến bệnh viện, dần dần bỏ qua thời gian hai tháng bỏ thai tốt nhất.
Mà tôi nhớ đến câu nói bé con đang từ từ thành hình của bác sĩ, không biết sao, mỗi ngày đi ngủ đều sẽ mơ thấy một đứa bé một cách khó hiểu.
Ban ngày tôi vô cùng lo lắng, thậm chí hối hận hôm đó không nói thật với Quý Cẩn Ngôn.
Thực ra tôi nên nói ra từ sớm mới phải, chưa biết chừng ngày hôm sau Quý Cẩn Ngôn sẽ sắp xếp phẫu thuật cho tôi, hơn nữa nhất định sẽ cho tôi một khoản lớn tiền bồi thường.
Như vậy thì sau khi tôi rời khỏi anh, tôi cũng có thể đến một thành phố khác, không lo không nghĩ mà tiếp tục sống an nhàn.
Nên là tại sao hôm ấy tôi lại ngốc như vậy, lựa chọn giấu giếm cơ chứ.
Bản thân tôi cũng không biết.
…
Sau mấy ngày vô tri vô giác, triệu chứng nôn nghén của tôi ngày càng rõ ràng.
Sau một lần tôi lại nôn khan khi ngửi thấy canh gà trên bàn ăn, Quý Cẩn Ngôn nghi ngờ nhìn tôi: “Em lại ở bên ngoài ăn linh tinh gì rồi?”
Tôi vẫy vẫy tay.
Anh đột nhiên lạnh lùng nói: “Lẽ nào em có thai rồi?”
Trong nháy mắt trên trán tôi tuôn ra một giọt mồ hôi.
Tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Tuyệt đối không thể cho Quý Cẩn Ngôn biết về đứa bé này.
Nếu như biết rồi, phá hoại tình cảm của anh và Cù Mạt thì phải làm sao.
Tội lỗi quá tội lỗi.
“Mơ đẹp đấy à.” Tôi nhỏ giọng làu bàu với anh: “Mỗi lần em đến tháng sẽ buồn nôn anh không biết à.”
Trông có vẻ Quý Cẩn Ngôn tin tưởng rồi.
“Thế à.” Anh nhìn tôi một lúc, nhỏ giọng hỏi: “Có cần mua chút đồ ăn cho em không?”
Tôi cố nén sự khó chịu, gật đầu nói: “Được đó, em muốn ăn bánh nếp đường đỏ.”
Quý Cẩn Ngôn lập tức dặn Lưu Tuyền đi mua rồi.
Thực ra tôi hoàn toàn không ăn được món đó, nhưng vì để lừa được Quý Cẩn Ngôn, tôi chỉ có thể miễn cưỡng ăn nó.
…
Khi cơ thể tôi tốt hơn một chút, bởi vì công ty xuất hiện vấn đề, Quý Cẩn Ngôn đột nhiên bắt đầu thường xuyên trở về nhà.
Hôm đó, anh còn mời tôi tham gia yến tiệc cùng anh.
Tôi mặc lễ phục Lưu Tuyền đưa đến, đến nơi rồi mới biết, hóa ra là tham gia lễ trưởng thành của Cù Mạt.
Nhất định là lần này Quý Cẩn Ngôn đưa tôi đến làm bia đỡ đạn rồi.
Tôi quay đầu lại nhìn, va phải ánh mắt nhìn đến của Cù Mạt, trong lòng lại nghĩ thêm một điều.
Thuận tiện khiến Cù Mạt ghen tuông.
Ha ha.
Đồ chó, chắc chắn anh không biết người mình lợi dụng là một thai phụ, hơn nữa thai phụ này còn vì đại sự tương lai của hai người mà đang nhọc nát cả lòng.
Yến tiệc cử hành được một nửa, Quý Cẩn Ngôn để tôi ở lại khu buffet, sau đó không biết chạy đến đâu rồi.
Tôi cũng lười quản lý anh, đúng lúc bé con trong bụng hung dữ vô cùng, nhìn thấy đồ ăn liền không cho tôi rời đi.
“Ây yo, thật sự xin lỗi.”
Đang ăn vui vẻ, đột nhiên sau lưng có người phụ nữ va phải tôi.
Tôi hất tay với cô ta tỏ ý không sao, quay đầu tiếp tục ăn.
Người phụ nữ không yên tâm, nói: “Váy của cô bẩn rồi đó, tôi dẫn cô đến nhà vệ sinh giặt giúp cô nhé.”
Tôi lắc lắc đầu nói “không sao”, sau đó tiếp tục ăn.
Người phụ nữ kia vẫn không từ bỏ, kéo lấy tôi liền đi: “Ai ya, đừng xấu hổ mà, dù sao cũng là lỗi của tôi mà, đi thôi, đi thôi, thật sự bẩn lắm.”
Trong miệng tôi còn nhét một miếng bánh ngọt, “ưm ưm ưm” không nói thành lời, chỉ có thể giơ tay Nhĩ Khang với đám mỹ thực kia.
Hai phút sau, trên hành lang ngoài nhà vệ sinh, tôi nhìn thấy Cù Mạt được mọi người vây quanh.
Bên cạnh cô ta nhảy ra một cô gái mắt tam giác ngược, giọng nói cũng kỳ lạ.
“Yo, đây chính là vợ của Quý Cẩn Ngôn à, trông cũng không ra làm sao, còn chưa đẹp bằng một nửa Mạt Mạt của chúng ta cơ.”
Tôi thật sự chịu không nổi giọng điệu quanh co khúc khuỷu của cô ta, vui đến mức bật cười thành tiếng.
Nhưng tôi quên mất đồ ăn trong miệng mình vẫn chưa ăn hết, sau khi miễn cưỡng nuốt xuống thì bị nghẹn rồi.
“Hụ hụ ha ha ha…. hụ hụ hụ ha ha…”
Tôi phát ra tiếng ho khan kinh thiên động địa, kèm theo tiếng cười không thể khống chế được, cuối cùng ho đến mức cong cả người.
Đám người Cù Mạt tưởng rằng tôi phát bệnh gì đó, lùi ra sau mấy bước.