Chàng Thỏ Của Tôi - Chương 1
1
Vào giây phút mở mắt ra buổi sáng, tôi dùng một phút đồng hồ nhìn rõ hiện thực.
Toi rồi.
Chơi quá trớn rồi.
Tôi đột ngột ngồi dậy, lục lọi tìm kiếm trên chiếc giường lớn bừa bộn, lại phát ngoại trừ quần áo của mình hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng khác.
Nếu không phải chỗ nào đó trên cơ thể âm ỉ đau, tôi thực sự tưởng rằng tối qua tôi chỉ đơn giản là uống say.
Nhưng trên thực tế tôi biết là không phải, tôi chơi quá mức ở quán rượu, còn không cẩn thận mang chàng thỏ ở quán người ta về nhà rồi.
Tô vò đầu, ảo não không thôi, khi xuống giường nhìn thấy trên tủ đầu giường có một tờ giấy nhắn.
Trên đó ghi một dòng cách thức liên lạc.
Tôi khiếp sợ bởi sự to gan của chàng thỏ này.
Nhưng mà không đúng, bây giờ không phải lúc nghĩ đến điều này!
Tôi giở quyển lịch bên cạnh, nhìn thấy ngày được khoanh tròn chính là hôm nay.
Đó là ngày chồng tôi đi công tác trở về.
Tôi nhanh chóng dọn dẹp phòng ốc, sau khi xác định không có một góc nào có vấn đề, tôi bắt đầu trang điểm cho mình.
Một tiếng sau, tôi mang theo dáng vẻ hiền lương thục đức ra khỏi phòng ngủ tầng hai, xuống dưới tầng một.
Vừa mới đi qua phòng khách, liền nghe thấy tiếng giọng nói vang lên nơi cửa chính.
Người đẩy cửa vào chính là trợ lý của Quý Cẩn Ngôn, Lưu Tuyền.
Nhưng người theo sau cậu ta đi vào tôi lại không biết.
Tôi ngẩn người tại chỗ, hệt như con ngốc nhìn người kia không hề chớp mắt.
Chẳng bởi vì điều gì khác, bởi vì gương mặt của người đó quá đẹp, khiến người khác cực kỳ thích.
Tôi mù mờ lên tiếng: “Vị này là…”
Lưu Tuyền gần như là dùng tốc độ ánh sáng lao đến cạnh tôi, nhắc nhở nói: “Bà chủ, sếp Quý về rồi.”
Sự mờ mịt trên mặt tôi nhanh như chớp được chuyển thành dịu dàng như nước: “Em còn đang nói là ai đây, hóa ra là Cẩn Ngôn về rồi.”
Quý Cẩn Ngôn để áo khoác trên khuỷu tay, không có biểu cảm gì đi đến, dừng trước mặt tôi, cúi đầu đánh giá gì đó.
Tôi treo vẻ tươi cười trên mặt, hoàn mỹ không dấu vết đón nhận cái nhìn của anh.
Nhưng một giây sau, lời anh nói ra đánh tan lớp ngụy trang của tôi trong nháy mắt.
Anh dùng một giọng nói cực kỳ hóc búa để hỏi tôi: “Tối qua là thế nào?”
Suýt chút nữa lớp ngụy trang của tôi vỡ tan tành, nhưng vẫn ôm một chút tâm lý may mắn, trả lời: “Tối qua làm sao rồi à?”
Quý Cẩn Ngôn bắt đầu híp mắt nhìn tôi.
Tức thì tôi cảm thấy mồ hôi đầm đìa.
Chưa tới mười giây, tôi thu lại nụ cười, cúi đầu xuống.
“Sếp Quý, em sai rồi.”
Quý Cẩn Ngôn: “Không giả vờ nữa?”
Tôi lắc đầu: “Xin lỗi, là sai lầm của em, em có thể giải thích.”
Quý Cẩn Ngôn bảo Lưu Tuyền rời đi, giơ tay đưa áo khoác cho tôi, sau đó cất bước đến bên ghế sô pha.
“Qua đây giải thích tử tế.”
Tôi chạy đi cất áo khoác, mang theo một trái tim sắp nhảy lên cổ họng bước chầm chậm đến đó, đứng bên cạnh Quý Cẩn Ngôn.
“Chỉ là tối qua em uống sau rồi, không biết tại sao lại mang một người lạ về.”
“Mà em cũng không nhớ xảy ra chuyện gì với anh ta, nhất định là anh ta cưỡng ép em.”
“Sếp Quý, anh muốn đánh muốn mắng thì cứ làm đi, chúng ta đừng nói chuyện ly hôn có được không?”
Nghe xong lời giải thích đầy thành khẩn của tôi, nét mặt Quý Cẩn Ngôn cực kỳ phức tạp.
“Người lạ?” Giọng điệu của anh cũng vô cùng phức tạp.
Tôi tưởng rằng anh hiểu lầm tôi là người tùy tiện gì đó, vội vàng giải thích, nói:
“Em thực sự không cố ý đâu, bình thường cũng không mang người lạ về nhà, tối qua thật sự là lần đầu tiên!”
Cơ thể của Quý Cẩn Ngôn dựa vào ghế sô pha, ánh mắt nhìn tôi có chút ngạc nhiên.
Hồi sau, anh đột nhiên có chút không rõ ý vị mà nói: “Được, tôi tin em là ‘lần đầu tiên’.”
Tôi cảm thấy câu này của anh có chỗ nào là lạ, nhưng cũng chẳng nghĩ nhiều.
Ngay sau đó, Quý Cẩn Ngôn ra lệnh cho tôi.
“Vậy em tìm anh ta về giải thích với tôi, tôi xem thử là ai to gan đến vậy, dám động vào người phụ nữ của tôi.”
2
Ra lệnh xong, Quý Cẩn Ngôn liền gọi một cuộc điện thoại rồi quay lại công ty.
Đương nhiên tôi biết câu “người phụ nữ của tôi” kia anh nói không có ý nghĩa đặc biệt nào, dù sao hai chúng tôi chỉ là hôn nhân hợp đồng.
Tôi gửi tin nhắn cho Lưu Tuyền, hỏi cậu ta Quý Cẩn Ngôn về lúc nào.
Lưu Tuyền trả lời tôi: “Chiều hôm qua.”
Trái tim treo lửng lơ của tôi cuối cùng chết lặng rồi.
Tên đàn ông chết tiệt! Nói lời không giữ lời! Đã bảo hôm nay về, về sớm một ngày làm gì!
Phiền chết đi!
Tôi tức giận đùng đùng đi lên lại lầu hai, moi từ trong thùng rác ở phòng ngủ ra tờ giấy bị tôi vò nát nọ.
Tôi lập tức gọi thẳng tới số đó.
Kết quả chưa đến hai giây, đối phương liền tắt máy.
Nháy mắt cơn giận của tôi bốc tới đỉnh đầu rồi.
Được lắm, tối qua dữ dội như vậy, hôm nay vẫn còn sức tiếp người khác nữa?
Bà đây xem trọng anh rồi đó!
Mấy phút sau, tôi hỏi Lưu Tuyền: “Quý Cẩn Ngôn đang làm gì?”
Rất nhanh Lưu Tuyền nhắn lại một câu: “Sếp Quý đang họp, bà chủ, cô có chuyện gì thì đợi buổi tối sếp Quý về nhà rồi nói nhé.”
Cái gì? Tối nay Quý Cẩn Ngôn còn quay về?
Vậy nếu như tôi không tìm được người thì phải làm sao!
Tôi nóng ruột đến mức đi qua đi lại mấy vòng trong phòng khách, cuối cùng quyết định gửi tin nhắn cho chàng thỏ kia trước.
“Xin chào, tôi là khách hàng tối qua, tôi uống say rồi, không phải cố ý muốn mang anh về đâu, tôi có gia đình rồi, làm phiền quay về giúp tôi giải thích một chút.”
Mười phút sau, thấy không ai trả lời, tôi lại gửi một tin qua.
“Đừng giả chết nữa, cầu xin anh đó có được không, đến lúc đó tài sản ly hôn chia anh hai phần.”
Lại là mười phút sau.
“Chia ba bảy, không thể nhiều hơn nữa.”
…
Sáu rưỡi tối, Quý Cẩn Ngôn quay lại rồi.
Khi anh vào cửa cũng không nhìn tôi một cái, rõ ràng hơi thở trên người còn lạnh hơn buổi sáng.
Xong đời rồi, chắc chắn là buổi sáng tha cho tôi, dù sao anh vẫn còn cuộc họp, không muốn tức giận quá.
Bây giờ mới thật sự là tính nợ sau mùa thu!
Tôi cúi đầu bước tới, sau đó phát hiện Quý Cẩn Ngôn đi lên lầu.
Lưu Tuyền đứng ở cửa cầu thang nhìn tôi, gương mặt một lời khó nói hết.
“Bà chủ, mau đi lên đi, sếp Quý đang đợi đấy.”
Tôi chỉ đành cứng đầu cứng cổ đi theo.
Trong phòng ngủ, Quý Cẩn Ngôn đã thay một bộ đồ mặc ở nhà, ngồi trên ghế sô pha bên bệ cửa sổ.
Anh không ngẩng đầu, chỉ nói: “Lâm Mạt.”
Tôi giật mình một cái, cúi đầu đi qua đó.
Quý Cẩn Ngôn hỏi: “Tìm được người rồi chứ?”
Tuy rằng anh ngồi tôi đứng, nhưng một chút cảm giác ưu việt tôi cũng không có.
“Em… vẫn đang tìm, chủ yếu là anh ta không trả lời tin nhắn.”
Quý Cẩn Ngôn nghiêng đầu: “Tôi nhớ trong hợp đồng tiền hôn nhân có ghi, song phương không thể có hành vi nam nữ, cũng không thể có với người khác.”
Tôi cam chịu số phận nhắm mắt lại: “Xin lỗi sếp Quý, em sai rồi.”
Quý Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm tôi hồi lâu, đột nhiên hỏi: “Tên đàn ông kia là ai?”
Trong lòng tôi vô cùng hoảng loạn: “Em không biết…”
Quý Cẩn Ngôn đột nhiên cười một tiếng, tựa như thưởng thức lá gan của tôi: “Lâm Mạt, em ngủ với ai cũng không biết?”
Tôi nghe ra được tâm trạng không tốt trong giọng nói của anh, nhưng tôi thật sự không biết người đó là ai, chỉ lờ mờ nhớ đó là một người đàn ông rất đẹp trai, còn đeo cả tai thỏ đuôi thỏ nữa.
“Xin lỗi sếp Quý, nhưng em có số điện thoại của anh ta, anh xem.”
Quý Cẩn Ngôn rũ mắt nhìn điện thoại tôi đưa đến, giơ tay nhận lấy, sau đó như không có hứng thú ném nó đi.
Tôi ngạc nhiên: “Ấy, sếp Quý đó là…”
Quý Cẩn Ngôn đột nhiên kéo tôi lại, cơ thể tôi lung lay, ngồi trên đùi anh.
“Nếu đã không nhớ được, chi bằng tôi giúp em nhớ lại một chút?”
Quý Cẩn Ngôn cách tôi rất gần, bàn tay to lớn nắm chặt cổ tay với eo của tôi.
Tôi lắp bắp nói: “Anh, anh cũng đâu phải anh ta, làm, làm sao, giúp, giúp em nhớ lại.”
Quý Cẩn Ngôn cười một tiếng: “Vậy đấy là chuyện của bản thân em rồi.”
Một khắc sau, anh đột nhiên hôn tới, hơi thở nóng bỏng ập vào mặt tôi.
Lòng tôi như trống đánh, nhanh chóng đẩy anh ra.
“Sếp Quý, trước hôn nhân chúng ta từng quy ước… không thể xảy ra quan hệ…”
Quý Cẩn Ngôn “ồ” một tiếng, lại hỏi: “Vậy là ai phá vỡ quy định trước?”
Tôi há miệng, lại không nói thành lời, trái lại bị anh tranh thủ trước một bước, đẩy tôi lên chiếc đệm mềm mại.
Trong lúc mơ hồ, dường như tôi thật sự nhớ lại khung cảnh tối qua.
Trời ơi, chết mất thôi, lẽ nào cảm giác mỗi người đàn ông cho phụ nữ đều như nhau sao?