“Chàng rể câm” của tôi - Chương 4
9
Tống Thành tuy không trả lời mẹ nhưng anh ấy đã nghe thấy những lời mẹ nói.
Tối hôm đó, sau khi thu dọn đồ đạc xong, Tống Thành nghịch điện thoại một lúc rồi bất ngờ nói: “Trần Tuấn Vũ và Nhậm Vi Vi đã đến với nhau rồi.”
“Hả?”
Hai người họ lại còn đến với nhau nữa à?
Thật là trời sinh một cặp.
“Nhậm Vi Vi đồng ý à?”
“Lần trước, vì xem xét đến tình nghĩa nhiều năm Trần Tuấn Vũ cùng anh cố gắng, chúng ta đã không kiện Nhậm Vi Vi, thế là hai người họ đến với nhau luôn.
“Thôi thì cứ để họ yêu đương đi, miễn là đừng gây chuyện nữa là được. Nhưng nếu họ dám làm phiền em lần nào nữa, anh sẽ cho họ biết tay.”
Đôi khi tôi thực sự nghi ngờ Tống Thành có phải từng là một tay anh chị giang hồ không.
Tôi không nói gì, chỉ hỏi anh: “Vậy sau khi Trần Tuấn Vũ nghỉ phép xong, anh có cho anh ta quay lại công ty không?”
Tống Thành thở dài: “Có quay lại hay không cũng chẳng khác gì nhau, dự án của cậu ấy hiện tại đã giao cho người khác quản lý rồi. Đến lúc đó hãy tính tiếp.”
Tức là vẫn còn cơ hội để cậu ta quay lại.
Thật ra, Tống Thành tuy bề ngoài có vẻ vô tư lơ là nhưng bên trong lại rất mềm lòng.
Chúng tôi đều biết, Trần Tuấn Vũ có thể sẽ rời bỏ anh ấy, nhưng anh ấy vẫn muốn tin tưởng anh ta một lần nữa.
“Anh đối xử với Trần Tuấn Vũ như vậy vì em, anh không sợ người khác nói anh không trọng tình nghĩa à?”
Anh ấy vòng tay qua vai tôi: “Dù ai nói gì đi nữa thì cũng không ai được phép bắt nạt vợ anh.”
Tốt lắm.
Vì anh em mà có thể xả thân, nhưng vì phụ nữ mà có thể phản bội anh em.
Ba tháng sau, Trần Tuấn Vũ quay lại công ty.
Những ngày đó, Tống Thành luôn tỏ ra không vui, tôi tưởng là Trần Tuấn Vũ đã làm gì anh ấy, hỏi kỹ mới biết.
Hóa ra Trần Tuấn Vũ vừa quay lại đã nhờ phòng nhân sự tuyển Nhậm Vi Vi vào công ty.
“Nhậm Vi Vi có phải đã yểm bùa cho anh ta không?”
Tống Thành hừ lạnh một tiếng: “Đầu óc Trần Tuấn Vũ đúng là bị ngựa đá rồi! Cậu ta còn đến văn phòng của anh cầu xin anh. Anh bảo cậu ta về nhà nghỉ ngơi đi, cậu ta không những không biết ơn mà còn đe dọa anh!”
Thật không ngờ hai người họ ngày xưa thân thiết như vậy mà giờ vì một người phụ nữ lại có thể phản bội nhau.
Cuối cùng, Tống Thành thở dài: “Nhậm Vi Vi làm thư ký cho Trần Tuấn Vũ đấy.”
Tôi vỗ vai anh ấy: “Vậy cũng tốt, hai người họ cứ khóa chặt lấy nhau đi.”
Tống Thành lắc đầu không nói gì.
Tôi biết anh ấy lo tôi sẽ không vui, nhưng tôi lại thấy việc Nhậm Vi Vi vào công ty là một chuyện tốt.
Một số người, phải để trước mắt mới dễ bắt thóp được.
Để cho Tống Thành không khó xử, tôi chỉ yêu cầu Nhậm Vi Vi công khai xin lỗi, nhưng mối thù giữa chúng tôi sẽ không dễ dàng hóa giải như vậy.
Dù sao Trần Tuấn Vũ cũng là nhân viên lâu năm của Tống Thành, một mặt Tống Thành không đành lòng, mặt khác anh ấy cũng sợ nhân viên khác nản lòng.
Chỉ khi nào bắt được anh ta vi phạm nguyên tắc thì mới có thể khiến cả hai vĩnh viễn biến mất khỏi tầm mắt của tôi.
Cũng giống như lần tôi hỏi Trần Tuấn Vũ ở đồn cảnh sát, Nhậm Vi Vi đến phá đám đám cưới, liệu anh ta có biết trước không?
Anh ta có một căn hộ trong khu nhà chúng tôi, vậy ai đã kéo Nhậm Vi Vi vào nhóm chat của cư dân?
Hai người này quả thật là một giuộc.
10
Cuộc đối đầu tiếp theo giữa tôi và Trần Tuấn Vũ cùng Nhậm Vi Vi diễn ra tại chính công ty của Tống Thành.
Tống Thành gọi điện cho tôi bảo để quên tài liệu ở nhà, anh ấy nhờ tài xế qua lấy hộ.
Nghĩ rằng mình cũng rảnh rỗi nên tôi tự mình lái xe đến công ty đưa tài liệu cho anh ấy, tiện thể mang theo hộp cơm trưa mà tôi đã chuẩn bị.
Dù hình thức có hơi xấu xí nhưng dù sao cũng không phải mình ăn.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, mới đến công ty Tống Thành tôi đã gặp phải Nhậm Vi Vi trong thang máy, chỉ có hai chúng tôi trong đó, cảm giác như cố tình được sắp xếp vậy.
“Tô Tiếu Ngữ, lâu rồi không gặp.”
Tôi gật đầu cho có lệ, không có ý định nói chuyện với cô ta.
Nhậm Vi Vi tiếp tục: “Thấy tôi làm việc ở công ty của Tống Thành, chắc hẳn cô rất tức giận đúng không?”
Tức giận cái gì chứ?
Lương của cô ta đều do Trần Tuấn Vũ trả.
“Chúng tôi có thể cùng nhau làm việc tại công ty, còn cô thì chỉ quanh quẩn ở nhà, muốn gặp anh ấy còn phải xin phép. Thế mà cô còn dám vênh mặt lên. Cô cũng chỉ có vậy thôi.”
Nhìn vẻ mặt đắc ý của Nhậm Vi Vi, tôi chỉ muốn lật đầu cô ta ra để xem bên trong có phải toàn là bong bóng xốp không.
“Nếu hôm nay tôi nói sa thải cô, xem Trần Tuấn Vũ có thể bảo vệ cô được không?”
“Ting!”
Thang máy dừng lại và mở cửa.
Tôi chỉ tay ra ngoài, mỉa mai nói: “Đi đâu thì đi đi.”
Nhậm Vi Vi tức giận trừng mắt nhìn tôi rồi bước ra khỏi thang máy.
Tôi thở dài, lắc đầu, người không có não thì nhìn thế nào cũng thấy ngu ngốc.
Đưa tài liệu cho Tống Thành, tôi kể lại chuyện vừa xảy ra.
Tống Thành tỏ vẻ khó hiểu: “Nhậm Vi Vi có phải là quên mang theo não khi được sinh ra không?”
Tôi không nói thêm về Nhậm Vi Vi nữa, mà chuyển sang hỏi về tài liệu: “Đây là tài liệu gì mà gấp thế?”
Tống Thành nói: “Dự án mới, thành bại của nửa cuối năm đều dựa vào dự án này.”
Tống Thành muốn giải thích kỹ hơn về dự án mới, nhưng tôi đã cắt ngang: “Anh nói chuyện này, giống như lúc em bảo anh đoán son môi của em màu gì ấy.”
“Chúng ta hãy buông tha cho nhau đi.”
Tôi mở hộp cơm trưa mà mình đã chuẩn bị cho Tống Thành và nhận được lời khen ngợi nhiệt tình từ anh: “Em tránh xa nhà bếp là phúc cho nhà bếp rồi.
“Em thấy cái quả cà này không? Nó đã chờ đợi cả mùa hè để nảy mầm, ra hoa, kết trái, chứ không phải để biến thành một đống cháy đen như thế này.”
Tuyệt vời, anh ấy đã hoàn toàn dập tắt ý định nấu ăn của tôi.
“Từ nay anh nấu cơm hết đi!”
“Em nói như thể trước giờ không phải anh nấu vậy.”
Cũng đúng thật.
11
Những ngày gần đây, Tống Thành rất bận rộn.
Anh ấy tự mình dẫn dắt đội ngũ, dồn hết tâm huyết vào dự án nửa cuối năm.
Trước ngày đấu thầu, anh ấy lại bảo tôi mang một tập tài liệu từ nhà đến và đưa thẳng vào phòng họp, trông có vẻ rất gấp.
Khi tôi ra khỏi phòng họp thì tình cờ gặp Trần Tuấn Vũ đang bưng cà phê: “Chị dâu? Đến đưa tài liệu cho anh Thành à?”
“Ừ.”
Tôi gật đầu và đi qua anh ta.
Tối đó về nhà, Tống Thành trông có vẻ hơi khó chịu, anh ấy hiếm khi mang tâm trạng ở công ty về nhà, hôm nay có vẻ thực sự bực bội.
“Sao vậy? Công việc không thuận lợi à?”
Tống Thành múc cho tôi một bát súp: “Không sao, chỉ là anh hy vọng tập tài liệu em mang đến hôm nay sẽ không bao giờ phải dùng đến.”
“Vậy anh gọi em đến làm gì?”
“Đó là một tài liệu giả, làm ra để cho người khác xem.”
Rõ ràng là người khác ở đây chính là người anh em tốt của anh ấy, Trần Tuấn Vũ.
Tống Thành cười nhạt: “Trần Tuấn Vũ đang tiếp xúc với công ty đối thủ.”
“Anh phải đề phòng cậu ta, nếu dự án này thất bại thì anh sẽ mất trắng.”
Tôi vỗ vai anh ấy: “Mất hết cũng không sao, em có một ít tiền.”
“Anh có phải là người ăn bám đâu!”
“Được rồi, em có một ít tiền, em muốn tự tiêu.”
Tống Thành cuối cùng cũng nở một nụ cười: “Không sao, tiền của anh đều cho em tiêu.”
Sáng hôm sau, Tống Thành đã dẫn mọi người đi từ sớm.
Cuộc đấu thầu bắt đầu lúc mười giờ, không hiểu sao dù ở nhà nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi lo lắng.
Mười giờ mười lăm phút, tôi nhận được một cuộc gọi từ số lạ.
“Tô Tiếu Ngữ, chồng cô sắp phá sản rồi.”
Là Nhậm Vi Vi đáng ghét kia.
Tôi ngay lập tức bật ghi âm cuộc gọi, những kẻ hả hê trước khi mọi việc kết thúc thì không nhiều, bắt được một người là bắt được cả đám.
“Cô có muốn tôi trực tiếp phát sóng cho cô xem không? Xem Tống Thành phá sản như thế nào. Trước kia các người đã sỉ nhục tôi như vậy, bây giờ tôi sẽ trả lại gấp trăm lần! Lần này, tôi sẽ lấy lại tất cả những gì thuộc về tôi.”
Tôi nói với cô ta bằng một giọng điệu mỉa mai: “Cô theo Trần Tuấn Vũ học được cái gì vậy? Làm video biến hình à? Có cần tôi lồng tiếng cho cô không? Nếu không cần bộ não thì có thể quyên góp cho những người cần.”
Nói xong tôi cúp máy, sống chung với Tống Thành lâu như vậy, khả năng châm chọc của tôi đã tăng lên rất nhiều.
Một giờ chiều, Tống Thành gọi điện cho tôi.
“Vợ yêu, em cứ giữ tiền của em đi, mọi việc ở đây rất thuận lợi, để anh tiếp tục kiếm tiền nuôi em!”