“Chàng rể câm” của tôi - Chương 3
6
Dưới sự kiên quyết của Tống Thành, chúng tôi đã báo cảnh sát.
Tại đồn cảnh sát, tôi lại gặp lại Nhậm Vi Vi.
Nhậm Vi Vi nói: “Nếu không phải anh cứ nhắn tin cho em, em cũng sẽ không dây dưa với anh.”
Tống Thành cười nhạt: “Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rằng đây không phải tài khoản của tôi, tôi đã giải thích rất nhiều lần, cô là già rồi nên lãng tai hay là cố tình không hiểu?”
Nhậm Vi Vi ấm ức khóc: “Dù sao em cũng từng là bạn gái cũ của anh, anh nỡ đối xử với em như vậy sao?”
“Tôi phải đối xử với cô như thế nào? Mua bia mộ để thờ cô à? Mặt cô dày thật đấy, vừa mắng vợ tôi, vu khống tôi, còn đòi tôi đối xử tốt với cô, cô đi ra ngoài đường hỏi xem có ai mặt dày như cô không?”
Viên cảnh sát đang ghi biên bản cố nhịn cười nói: “Anh bạn này, chú ý lời nói của mình nhé.”
Tôi ngồi bên cạnh, nhìn Nhậm Vi Vi nức nở, mỉm cười nói: “Cô Vi Vi, cả tôi và Tống Thành đều đã nói rất nhiều lần rằng đó không phải tài khoản của Tống Thành. Phản ứng của một người bình thường là đi điều tra xem ai đang giả mạo Tống Thành, chứ không phải cứ làm loạn như vậy. Thực ra cô biết rất rõ tất cả đều là giả, chỉ là cô không muốn chấp nhận sự thật, cũng không muốn thấy chúng tôi hạnh phúc. Nhưng hành động bỉ ổi của cô sẽ không ảnh hưởng gì đến tình cảm của chúng tôi, chỉ khiến cô trở nên giống như một trò hề.”
Nhậm Vi Vi há miệng định nói gì đó nhưng không nói được gì cả.
Cô ta tràn đầy oán hận nhưng lại không thể phản bác.
“Tôi đã giao tài khoản WeChat mà cô cung cấp cho cảnh sát, chúng tôi sẽ tiếp tục kiện cả hai người, tôi tin rằng cô sớm muộn cũng sẽ gặp được người đứng sau tài khoản đó.
“Người lớn phải chịu trách nhiệm với những việc mình làm, hy vọng đến lúc đó cô sẽ không hối hận.”
Nói xong những lời này, tôi không còn trò chuyện với Nhậm Vi Vi nữa.
Cảnh sát nhanh chóng điều tra ra chủ nhân của tài khoản “Tống Thành” giả, và đúng như dự đoán, đó là một người quen.
Khi gặp lại Trần Tuấn Vũ tại đồn cảnh sát, tôi không hề ngạc nhiên.
Mấy ngày nay, tôi bảo Tống Thành chia nhóm bạn bè trên WeChat, đăng những bài viết khác nhau lên từng nhóm, sau khi xem lại tin nhắn của Nhậm Vi Vi, tôi đã đoán được ai là người giả mạo Tống Thành.
Trần Tuấn Vũ là quản lý của công ty Tống Thành, cũng là bạn học cấp ba của anh ấy, anh ta vừa nằm trong nhóm bạn bè của Tống Thành, vừa quen biết Nhậm Vi Vi, rất khó để không nghi ngờ.
Chỉ có điều, Tống Thành luôn nghĩ rằng Trần Tuấn Vũ đã làm việc cùng anh ấy nhiều năm như vậy nên sẽ không làm ra chuyện như thế này.
Chồng tôi đôi khi quá trọng tình nghĩa, điều này vừa tốt vừa xấu.
Ví dụ như lúc này, khi thấy Trần Tuấn Vũ, tôi chỉ cảm thấy mình đã đoán đúng, còn Tống Thành lại cảm thấy buồn.
Dĩ nhiên, nỗi buồn của anh ấy hơi khác người khác một chút.
“Trần Tuấn Vũ, cậu có biết xấu hổ không? Cậu lấy ảnh của tôi đi lừa con gái nhà người ta à? Cậu trông như đứa con lai của người ngoài hành tinh vậy mà dám giả làm tôi?”
Anh ấy càng nói càng tức giận:“Cậu còn dám đến đám cưới của tôi, mẹ kiếp Nhậm Vi Vi đến tận nơi mà cậu không nói gì cả à?
“Thì ra cậu chính là người đó! Hai người các người cứ thế ở với nhau, căn nhà 180 mét vuông đủ cho hai người mặt dày như các người ở rồi.”
Trần Tuấn Vũ tỏ ra hối hận, cúi đầu xin lỗi Tống Thành: “Anh Thành, anh đừng giận tôi, lúc đó tôi bị ma xui quỷ khiến thôi.
“Tôi thích Vi Vi quá, từ hồi còn đi học tôi đã thích cô ấy rồi, tôi không biết phải làm sao.”
Thấy Tống Thành có vẻ do dự, tôi mỉm cười lên tiếng: “Tuấn Vũ, tại sao anh lại không nói thật với Nhậm Vi Vi từ đầu?
“Cô ta đã tìm đến tận lễ đường rồi, sao anh không ngăn cản? Đừng có nói với tôi là anh không biết trước, tôi không phải là anh Thành của anh, có thể lừa anh ấy nhưng không lừa được tôi đâu.”
Tống Thành nhíu mày: “Vợ à, nghe em nói sao cứ thấy hơi kỳ kỳ vậy?”
Tôi lạnh lùng liếc anh ấy một cái, Tống Thành lập tức đổi giọng: “Vợ yêu nói gì cũng đúng! Trần Tuấn Vũ, tôi đang hỏi cậu đấy.”
Trần Tuấn Vũ cười gượng: “Chị… chị dâu…”
Tôi đứng dậy, không muốn nói chuyện với anh ta nữa: “Anh tự đi giải thích với Nhậm Vi Vi đi, tôi đã yêu cầu cô ta khôi phục danh dự cho tôi và công khai xin lỗi.”
7
Khi Tống Thành và tôi về nhà đã rất khuya.
Không biết Trần Tuấn Vũ đã nói gì với Nhậm Vi Vi, chỉ biết cả hai đều đã đăng bài xin lỗi trên nhóm chat của khu dân cư, và Nhậm Vi Vi cũng đã đăng video xin lỗi lên vòng tròn bạn bè.
Tối hôm đó, Tống Thành gối đầu lên tay tôi, vẻ mặt có chút buồn bã: “Thật không ngờ lại là Tuấn Vũ làm ra chuyện này.”
“Lúc đó dự án của công ty thất bại, mọi người đều bỏ đi, chỉ có mình cậu ta ở lại cùng anh bắt đầu lại từ đầu. Bọn anh giống như anh em ruột vậy mà, sao cậu ta lại có thể làm như vậy chứ?”
Tôi nhìn Tống Thành không nói gì, trực giác của người phụ nữ mách bảo tôi rằng mọi chuyện sẽ không kết thúc đơn giản như vậy.
Ngày hôm sau, Trần Tuấn Vũ đến nhà xin lỗi, Tống Thành đáp trả bằng cách cho đôi mắt của anh ta thâm đen.
Trần Tuấn Vũ bị đánh không dám phản kháng, vừa ôm mắt vừa nói: “Anh Thành, tôi biết mình sai rồi.”
Tống Thành lạnh lùng nói: “Cậu làm gì tôi cũng được, nhưng cậu không được kéo vợ tôi vào. Vì tình nghĩa nhiều năm, cậu nghỉ phép ba tháng đi. Công việc của cậu tôi sẽ sắp xếp người khác làm. Từ nay về sau, đừng đến nhà tôi nữa.”
Trần Tuấn Vũ ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc: “Anh Thành?”
Tống Thành quay đầu đi không nói gì, Trần Tuấn Vũ nhìn sang tôi: “Chị dâu, tôi và anh Thành quen biết nhau nhiều năm như vậy, tôi làm sai thì tôi đáng bị trừng phạt, nhưng chị đừng để anh Thành đối xử với tôi như vậy…”
“Trần Tuấn Vũ!”
Tống Thành tức giận quát: “Cậu đừng có mà đổ oan cho Tô Tô, tưởng tôi không nghe ra à?”
Ánh mắt anh ấy lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Trần Tuấn Vũ: “Tôi coi cậu như anh em, vậy thì phải tôn trọng vợ tôi. Cậu để cho Nhậm Vi Vi phá đám đám cưới, để cô ta đi khắp nơi tung tin đồn xấu về Tô Tô, lúc đó cậu có nghĩ đến tình anh em của chúng ta không?
“Tô Tô không cần phải tha thứ cho cậu, người có liên quan ở đây là tôi, tôi là chồng cô ấy. Điều tôi có thể làm là không cho phép cả hai người xuất hiện trước mặt cô ấy, chứ không phải bắt cô ấy vì tôi mà tha thứ cho người đã làm tổn thương cô ấy.”
Phải nói rằng, chồng tôi khi không ngốc nghếch thì cũng khá là ngầu.
Trần Tuấn Vũ im lặng một lúc rồi xin lỗi tôi và ra về.
“Vợ yêu, hôm nay anh diễn xuất thế nào?”
Tôi cười trừng mắt nhìn anh ấy: “Không tệ không tệ.”
Tống Thành há miệng cười lớn hỏi tôi: “Vậy tối nay em phải nghe lời anh đấy nhé!”
“Chỉ có thế thôi à?”
“Lát nữa anh sẽ cho em biết thế nào là có bản lĩnh!”
Trời ạ!
8
Sau khi Nhậm Vi Vi và Trần Tuấn Vũ rời đi, Tống Thành và tôi cũng yên tâm đi hưởng tuần trăng mật.
Để bù đắp cho những tiếc nuối trong đám cưới trước đó, chúng tôi đã tổ chức một đám cưới nhỏ bên bờ biển ở nước ngoài.
Lần này, Tống Thành đã lên kế hoạch rất kỹ lưỡng, thậm chí còn thuê hẳn ba người bảo vệ để canh chừng, nếu có ai có ý định làm loạn thì lập tức đưa đi.
“Cứ như thể lúc nào cũng có người cướp hôn vậy.”
“Không được, anh vẫn còn ám ảnh. Cẩn thận vẫn hơn.”
Tôi nhướn mày: “Em đã là vợ anh rồi, có tổ chức đám cưới hay không có quan trọng lắm đâu.”
Anh ấy đứng sau lưng tôi, chỉnh lại tấm mạng che mặt: “Không được, hôn lễ dành cho vợ anh thì phải thật hạnh phúc viên mãn.
“Lần trước ở trong nước, coi như là anh đã thề trước tổ tiên và các vị thần rồi. Bây giờ chúng ta làm lại ở nước ngoài, như vậy Chúa trời cũng sẽ nghe thấy. Cả thế giới sẽ biết chúng ta là một cặp.”
Tôi không nhịn được cười.
Bầu trời trong xanh, biển cả mênh mông, ánh nắng ấm áp, người yêu tôi đang đứng sau lưng chỉnh lại mạng che mặt cho tôi, thật hạnh phúc.
Đám cưới nhỏ này diễn ra rất suôn sẻ, Tống Thành rõ ràng rất vui vẻ.
Chúng tôi đã đi chơi ở nước ngoài một thời gian, cả hai đều đen hơn một chút mới về nước.
Mẹ chồng lái xe đến sân bay đón chúng tôi, trên đường đi, bà hỏi Tống Thành: “Mẹ nghe nói con cho Trần Tuấn Vũ nghỉ phép à?”
Tống Thành gật đầu: “Sao vậy, cậu ta tìm đến mẹ à?”
“Thì chẳng có gì, mẹ chỉ muốn nhắc con một tiếng, nếu đã không cần cậu ta nữa thì đừng để cậu ta dính dáng gì đến công ty.
“Nếu sau này vì lòng thương hại mà hối hận thì đừng có nói mẹ là mẹ của con, mẹ không muốn mang tiếng xấu đâu.”
Tôi nghĩ có lẽ lý do Tống Thành trở thành chú rể câm cũng có liên quan đến cách giáo dục trong gia đình.
Tôi cười hì hì bên cạnh Tống Thành, mẹ chồng liếc tôi qua gương chiếu hậu rồi cũng cười nói: “Tô Tô không cần lo lắng đâu, nếu con trai mẹ mà phá sản thì mẹ nuôi con, mẹ còn đáng tin hơn nó nhiều.”
“Vậy con cảm ơn mẹ trước nhé.”
Tống Thành “hừ” một tiếng: “Sao nào? Chồng không phải là người thân, mẹ chồng mới là người thân à?”
“Đừng có mà phá hoại tình cảm mẹ con chúng tôi!”