Chân Tình - Chương 6
10
Đại điển phong hậu đã chuẩn bị đâu vào đấy.
Khoảng thời gian này, ta thật sự đắc ý chưa từng có.
Chỉ là gần đây có tin báo, biên giới xảy ra náo loạn.
Lý Tuân hiếm khi nghiêm túc, mấy đêm liền ngủ lại ở Cần Chính điện.
Ta ngược lại nhàn nhã.
Tối nay, ta vẫn như thường lệ đọc thoại bản dưới đèn, không biết sao, đầu càng ngày càng choáng váng.
Nhận ra không ổn, ta gọi cung nữ thân cận đến, đi mời thái y.
Nhưng nàng ta lại cười với ta, sắc mặt kỳ lạ.
“Nương nương, mau ngủ đi.”
Ta rất nhanh chìm vào giấc ngủ mơ màng.
Đợi đến khi mở mắt ra lần nữa, thân thể lắc lư.
Ta đang ở trong một cỗ xe ngựa chạy nhanh.
Mà người ngồi bên cạnh lại mặc một thân y phục trắng, yếu đuối mảnh mai.
Thì ra là Liễu Oanh Oanh.
“Tiện nhân, cuối cùng cũng tỉnh rồi.”
Ta xoa đầu ngồi dậy: “Đây là đâu?”
Nàng nhìn ta, trong mắt là sự đắc ý và khoái trá không nói nên lời.
“Tống Nguyệt Khanh, không ngờ chứ, cung nữ vẫn luôn hầu hạ bên cạnh ngươi, kỳ thực là trung bộc của ta. Bình thường nàng ấy đánh ta, đều là diễn kịch, để lấy được lòng tin của ngươi.
“Tiện nhân, lúc trước ngươi hành hạ ta, sau lại mạo danh thân phận của ta, làm hoàng hậu. Bút nợ này, ta sẽ đòi lại từng món.”
Mạo danh thân phận?
Trong lòng ta giật mình, hỏi: “Ngươi vốn họ Trần?”
“Đúng vậy, Binh bộ Thượng thư Trần Quyết là phụ thân của ta, ta mới là tiểu thư Trần gia. Những năm này ta lưu lạc ở giáo phường ti, may nhờ Dự Vương chiếu cố, mới bảo toàn được tính mạng. Mà nha hoàn cùng ta lớn lên từ nhỏ thì vào cung làm cung nữ, vừa khéo được phân đến cung của ngươi.
“Từ lần đầu tiên ta gặp nàng ấy ở trong cung của ngươi, liền có được kế hoạch này.”
Thì ra là vậy.
Liễu Oanh Oanh này cũng khá có tâm kế, bên cạnh ta lại đặt một quân cờ mà ta chưa từng phát hiện.
Ta thò người ra ngoài xe nhìn nhìn, lại hỏi: “Ngươi muốn đưa ta đi đâu?”
Nàng lạnh lùng cười khẩy, trong mắt tràn đầy hận ý cuồn cuộn.
“Đại quân ủng hộ Dự Vương điện hạ ở các địa phương sắp đến rồi, chúng ta đương nhiên phải đưa ngươi đến quân doanh, giết ngươi tế cờ.
“Tống Nguyệt Khanh, ngươi sắp chết rồi.”
Ta nghe nàng nói xong, không hề sợ hãi, ngược lại còn cười lên.
“Ta chết khi nào còn chưa biết nhưng ngươi thì sắp chết rồi.”
Nói xong, ta nhào tới, bóp cổ nàng.
“Buông tay!”
Liễu Oanh Oanh phản kháng, cùng ta vật lộn.
Nhưng nàng thể chất yếu, rất nhanh bị ta chế trụ.
Người đánh xe nghe thấy tiếng động, vội vàng xông vào.
Ta chờ chính là lúc này, cực nhanh cầm lấy roi ngựa hắn vứt xuống, dùng hết sức quất vào con ngựa.
“Tống Nguyệt Khanh, ngươi điên rồi!”
Trong tiếng hét chói tai của Liễu Oanh Oanh, con ngựa bị kinh sợ, điên cuồng chạy như bay.
Người đánh xe đẩy mạnh ta ngã xuống, đoạt lấy roi ngựa, hết sức muốn khống chế con ngựa đang phát điên.
Xe ngựa kịch liệt xóc nảy, cuối cùng đâm vào một cái cây.
Con ngựa gãy chân, ngã xuống đất.
Người đánh xe bị văng khỏi xe, đầu đập vào đá, bất tỉnh nhân sự.
Liễu Oanh Oanh từ trong xe bò ra, nhìn ta đầy kinh hoàng, quay người muốn chạy.
“Oanh Oanh.”
Theo một giọng nói trong trẻo, Lý Trinh từ xa cưỡi ngựa đến.
“Ta đi trước dò đường, nghe thấy tiếng động lớn, sợ nàng xảy ra chuyện, liền quay lại xem. Có bị thương không?”
“Dự Vương điện hạ.”
Liễu Oanh Oanh như thấy được cứu tinh, nhào vào lòng hắn, chỉ tay vào ta, khóc lóc nói:
“Tống Nguyệt Khanh phát điên, phá hỏng xe ngựa.
“Bây giờ chỉ còn một con ngựa của điện hạ, mau giết nàng, đưa ta…”
Tiếng nói của Liễu Oanh Oanh đột ngột dừng lại.
Đôi mắt mở to, vô cùng kinh ngạc nhìn Lý Trinh.
Ngực nàng cắm một con dao găm.
Mà cán dao lại nằm trong tay Lý Trinh.
“Oanh Oanh.” giọng nói của Lý Trinh vẫn ôn hòa dễ nghe như vậy: “Nàng cũng biết, chỉ còn một con ngựa, mà quân truy đuổi của Lý Tuân sắp đến, ta chỉ có thể mang theo một người.
“Nhưng ta phải mang theo Tống Nguyệt Khanh. Nếu để nàng ở lại để bị quân truy đuổi làm nhục, không bằng giải thoát như vậy.
“Đừng trách ta, Oanh Oanh.”
Lý Trinh nói xong, buông tay, Liễu Oanh Oanh mềm nhũn ngã xuống đất.
Nhưng nàng ta vẫn không chịu nhắm mắt, trừng trừng nhìn Lý Trinh.
Trong mắt toàn là sự hoang mang và không cam lòng.
Ta nhớ lại kiếp trước, nàng cười nhạo ta ngu ngốc, đến chết cũng không biết được sự thật.
Hôm nay đổi lại là nàng, chi bằng để nàng chết một cách minh bạch.
Ta đi tới, khom người ngồi xuống bên cạnh nàng.
“Liễu Oanh Oanh, ngươi quen biết Lý Trinh nhiều năm như vậy, còn không hiểu sao? Đối với hắn mà nói, quan trọng nhất mãi mãi là quyền lực và lợi ích.
“Bây giờ ta mới là tiểu thư Trần phủ được thiên hạ công nhận, là cô nhi trung thần, Lý Trinh mưu phản, còn muốn mượn danh nghĩa của ta. Nếu không được, nếu hoàng đế mang quân đánh tới, hắn còn có thể dùng ta để uy hiếp.
“Lúc này đây, ta đối với Lý Trinh có ích hơn, cho nên hắn cũng chỉ có thể mang theo ta đi.”
Nghe ta nói xong, trên mặt Liễu Oanh Oanh lộ ra vẻ bừng tỉnh.
Trong mắt bao nhiêu không cam lòng và bi phẫn cuối cùng cũng trở nên ảm đạm.
Thực ra, ta còn một câu chưa nói.
Kiếp trước hắn có thể vì ngôi vị hoàng đế mà hại chết ta, lần này cũng có thể giết ngươi như vậy.
Lý Trinh nhìn Liễu Oanh Oanh nhắm mắt, lại quay đầu nhìn ta, ánh mắt âm u.
“Tống Nguyệt Khanh, ngươi cũng đủ thông minh, bản vương giữ lại ngươi quả thực còn có chút tác dụng. Đợi đến khi đại công cáo thành, sẽ khiến ngươi muốn chết không được muốn sống không xong.”
Ta bị Lý Trinh đưa đến quân doanh.
Hắn nhốt ta trong quân trướng, rồi tự mình đi ra ngoài.
Gần nửa đêm mới lại quay về.
Dưới ánh nến vàng mờ ảo, hắn âm trầm nhìn ta, từng bước ép tới, như ma quỷ.
Ta hoảng sợ bất an, quay người muốn chạy nhưng bị hắn túm lấy.
“Tiện nhân, trước đó dám vu khống bản vương, tối nay sẽ khiến ngươi nếm đủ mọi cực hình.”
Nói xong, hắn dùng sức xé toạc quần áo của ta.
Đôi mắt đỏ ngầu, ánh mắt hận thù như có thể lăng trì ta.
“Đừng vội, đợi bản vương hưởng dụng xong, còn sẽ ban thưởng ngươi cho tam quân. Mọi người đều có thể giày xéo ả dâm phụ như ngươi.”
Sức lực của hắn quá lớn, ta hoàn toàn không giãy ra được.
Mà lúc này, ta lại không còn trâm cài, muốn tự vẫn cũng không được.
Lý Trinh đè ta xuống dưới thân, nghiến răng nghiến lợi, gân xanh trên cổ nổi lên.
Ta chớp chớp mắt, nhớ lại kiếp trước mình chính là dùng trâm cài đâm vào chỗ này.
Máu tươi phun ra, chết ngay tại chỗ.
Trong đầu đột nhiên lóe lên một tia sáng.
Ta không chút do dự ngẩng đầu lên, dùng hết sức, cắn chặt vào cổ Lý Trinh.
Hắn đau đớn gào lên một tiếng, sau đó bắt đầu đánh ta.
Từng đấm từng đấm, giáng lên đầu ta, người ta.
Nhưng trong lòng ta chỉ có một ý niệm muốn chết.
Hôm nay dù ta có chết cũng phải kéo theo hắn.
Bất kể hắn đánh thế nào, ta vẫn cắn chặt không buông.
Dưới những đòn đánh nặng nề của hắn, ý thức của ta càng ngày càng mơ hồ.
Ngay khi cảm thấy mình sắp chết, Lý Trinh đột nhiên dừng lại.
Hắn trợn tròn mắt, ngã ầm xuống đất.
Tiếp đó, ta bị người ôm vào trong lòng.
“Khanh Khanh, Khanh Khanh.”
Là Lý Tuân đến sao?
Toàn thân toàn mặt ta toàn là máu, không phân biệt được là máu của ta hay của Lý Trinh.
Nhưng vẫn cố sức nhếch miệng, gọi một tiếng:
“Bệ… Bệ hạ…”
Sau đó thì không biết gì nữa.
12
Trong cơn mê man, ta cảm thấy toàn thân đau đớn.
Không nhịn được khóc lên: “Đau, đau quá.”
Rất nhanh, có một giọng nói lạnh lùng truyền đến:
“Nhẹ tay một chút, nếu nàng ấy còn kêu đau, trẫm sẽ chém đầu các ngươi.”
Tiếp đó, giọng nói đó lại vang lên, chỉ có điều trở nên vô cùng dịu dàng:
“Khanh Khanh, trẫm ở đây, đừng khóc.”
Đợi đến khi ta tỉnh lại từ trong bóng tối, phát hiện mình lại trở về chiếc long sàng quen thuộc kia.
Lý Tuân đang ngủ bên cạnh.
Sắc mặt hắn so với trước kia càng tái nhợt hơn, trên cằm có râu đen.
“Bệ hạ, á.”
Ta vừa nói, liền cảm thấy mặt đau không chịu nổi.
“Tỉnh rồi à?”
Lý Tuân rất nhanh mở mắt, trong mắt mang theo ánh sáng, nhìn ta không chớp mắt.
Ta sờ sờ đầu, nhớ lại mình bị Lý Trinh đánh như vậy, chắc chắn là mặt mũi bầm dập, rất khó coi.
Vì vậy đẩy hắn ra.
“Bệ hạ đừng nhìn nữa, thần thiếp xấu lắm.”
“Xấu gì chứ?”
Ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng vuốt ve lông mày, mũi, má ta.
“Nếu nàng xấu, lúc trước trẫm đã không triệu nàng vào cung.”
Ừm… Hắn đúng là không hề che giấu sở thích ham mê sắc đẹp của mình.
Ta muốn cười nhưng lại sợ đau, chỉ có thể cố nhịn, một lát sau, hỏi: “Dự Vương đâu?”
“Dự Vương nào? Trẫm đã phế hắn làm thứ dân, ban một chén rượu độc đưa về Tây Thiên rồi.”
Vậy là tốt rồi.
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Lý Trinh cuối cùng cũng chết rồi.
“Khanh Khanh, trẫm đã nói sẽ bảo vệ nàng nhưng lại thất hứa.”
Lý Tuân nhẹ nhàng ôm ta vào lòng, giọng nói có chút nghẹn ngào.
“Trẫm sớm đã nhìn ra Lý Trinh có mưu đồ bất chính nhưng vẫn cứ mặc kệ, mục đích là để dụ hắn lộ ra toàn bộ mọi thế lực ở địa phương, sau đó một mẻ bắt gọn.
“Trẫm tưởng rằng mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát nhưng không ngờ họa từ bên trong, để một cung nữ không đáng kể làm hại nàng.
“Nhưng nàng cũng thật ngốc, Lý Trinh muốn thế nào thì cứ để mặc hắn. Trước tiên cứ giả vờ nghe theo hắn, đợi trẫm đến cứu nàng.”
Ta nhớ lại ngày đó Lý Trinh như ác quỷ, rùng mình một cái, giọng run run nói:
“Nhưng Lý Trinh nói, hắn còn muốn ném thần thiếp vào quân doanh, để mọi người giày xéo, như vậy thần thiếp thà chết còn hơn.”
“Thì cũng phải sống.”
Hắn ôm lấy ta rồi vỗ nhẹ vào lưng: “Dù thế nào cũng phải giữ mạng, đợi trẫm.”
“Nhưng mà… Nhưng mà cho dù có đợi được bệ hạ, thần thiếp cũng đã…”
“Không sợ, dù thế nào, trẫm cũng yêu nàng.”
“Bệ hạ, người nói gì vậy?”
Ta giật mình, vội vàng hỏi lại.
Nhưng hắn không chịu nói nữa, ấn đầu ta vào lòng.
“Muộn rồi, ngủ đi.”
Nhưng ta vừa nghe hắn nói vậy, làm sao ngủ được.
Trong lòng trăm mối tơ vò, không nói nên lời là ngọt ngào hay chua xót, là hạnh phúc hay ngượng ngùng.
Lâu lắm, trên đỉnh đầu có tiếng nói truyền đến:
“Trước kia nàng cũng vì yêu Dự Vương, sợ mất trinh tiết, mới tìm đến cái chết sao?”
Cái gì?
Ta kinh hãi, ánh mắt rực sáng, nhìn Lý Tuân.
Hắn có vẻ hơi hoang mang, cau mày nói:
“Trẫm luôn mơ thấy một giấc mơ giống nhau, mơ thấy đêm đó triệu nàng vào cung, nàng vừa nhìn thấy trẫm, liền lập tức cắm trâm cài tóc vào cổ họng, máu chảy lênh láng. Sau đó trẫm liền tỉnh giấc.”
“Bệ hạ.” ta mỉm cười nhẹ, giơ tay nâng cằm gầy gò của hắn, tiến lại gần hôn lên môi hắn: “Đó chỉ là mơ thôi. Thần thiếp sẽ ở bên bệ hạ, trọn đời trọn kiếp, không bao giờ xa rời.”
Lý Tuân lại cười.
Ánh sáng trong mắt rực rỡ như ngân hà.
– Hết –
== Ủng hộ nhà dịch tại web metruyen.net.vn ==