Chân Tình - Chương 2
03
Đông chí sắp đến, trong cung theo lệ tổ chức yến tiệc thiết đãi quần thần.
Lý Tuân không biết dây thần kinh nào bị sai, nhất quyết muốn ta tham gia, còn đặc biệt cho phép ta ngồi cùng hắn trên long ỷ.
Tiệc trong cung vốn náo nhiệt nhưng khi mọi người nhìn thấy ta thì im lặng trong chốc lát.
Lý Trinh cũng có mặt, vẻ mặt buồn bã vô hồn.
Chỉ là lần này, mọi người không còn khen hắn si tình nữa, mà đều thương hại nhìn hắn.
Như thể đang nói:
“Vương gia, mặc dù chúng ta đều biết ngài không được nhưng cuộc đời còn dài, ngài phải mạnh mẽ lên.”
Ta học theo dáng vẻ của yêu phi, nũng nịu dựa vào lòng Lý Tuân.
Thi thoảng lại đút hắn uống rượu ăn thức ăn.
Còn hắn cũng rất hưởng thụ, ánh mắt nhìn ta đắm đuối và quyến rũ.
Lúc này, một hồi nhạc vang lên, mười mấy vũ nữ bước lên đài, nhẹ nhàng khiêu vũ.
Mà người dẫn đầu ở giữa rất quen mắt.
Ta nhìn kỹ, trong lòng giật mình.
Đây không phải là chân ái của Lý Trinh, Liễu Oanh Oanh sao?
Lý Trinh vẫn luôn giấu nàng ta rất kỹ, mãi đến khi lên ngôi làm hoàng đế, mới lập làm hoàng hậu, sủng ái không suy.
Người ngoài chỉ biết, Liễu Oanh Oanh vì dung mạo có vài phần giống ta, mới được bay lên làm phượng hoàng.
Nhưng không ngờ, ta mới là người thế thân bị lợi dụng.
Kiếp này Lý Trinh bị làm sao vậy, sao lại để nàng ta ngang nhiên múa ở yến tiệc trong cung?
Ta nghi hoặc trong lòng, nhìn về phía Lý Trinh.
Chỉ thấy hắn đang nhìn Liễu Oanh Oanh, ánh mắt si mê.
Lúc này, một bàn tay hơi lạnh bóp lấy cằm ta.
“Khanh khanh, đang nhìn gì vậy?”
Giọng nói của Lý Tuân dịu dàng nhưng đáy mắt lại lạnh lẽo.
Ta vội vàng thu hồi tầm mắt, cười quyến rũ.
“Thần thiếp thấy vũ điệu này mới lạ nên nhìn nhiều hơn hai lần.”
Ngón tay bóp ta dùng sức, vặn đầu ta sang một bên.
Chính diện đối mặt với đôi mắt hẹp dài kia.
“Khanh khanh là của trẫm, trong mắt cũng chỉ có thể là trẫm.”
Ta không khỏi rùng mình.
Vội vàng ôm lấy eo, đầu cọ cọ vào ngực hắn.
“Trong lòng và trong mắt thần thiếp chỉ có bệ hạ.”
Những ngày này ở bên nhau, ta đã phần nào nắm bắt được sở thích của hắn.
Mỗi khi ta ngoan ngoãn nũng nịu như vậy, đều có thể dỗ hắn vui vẻ.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Hắn không nói gì nữa, vuốt ve tóc ta, chuyên tâm xem ca múa.
Một khúc múa kết thúc, các vũ nữ cúi người vái chào.
Lý Trinh đột nhiên đứng dậy, quỳ xuống giữa đại điện, giọng nói trong trẻo:
“Thành khẩn xin bệ hạ ban thưởng người nữ tử dẫn đầu vũ điệu cho thần.”
Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người trong đại điện lập tức nhìn về phía Liễu Oanh Oanh.
Đã có không ít người tinh mắt nhận ra nàng ta và ta có dung mạo giống nhau.
“Dự Vương điện hạ quả là si tình.”
“Bị phụ bạc rồi, vẫn không quên được, muốn tìm người thế thân.”
“Ai, mặc dù Dự Vương điện hạ không được nhưng Tống Nguyệt Khanh cũng quá bạc tình bạc nghĩa.”
Trong tiếng bàn tán xôn xao, Lý Trinh lại dập đầu, thảm thiết cầu xin:
“Thần quả thực đối với Nguyệt… Tống Nguyệt Khanh khó có thể quên tình, còn mong bệ hạ thương xót, ban thưởng vũ nữ kia cho thần.”
Lý Tuân đang ngồi trên long ỷ mặt mày nửa cười nửa không, cũng không biết đang nghĩ gì.
Nhưng trong lòng ta lại vô cùng phẫn nộ.
Tốt lắm Lý Trinh.
Cuối cùng cũng không nhịn được, muốn cùng người trong lòng song túc song phi nhưng lại còn muốn lấy ta làm bình phong.
Vậy thì ta cố tình không để hắn được toại nguyện.
“Bệ hạ.” ta cong môi cười: “Vũ nữ kia có phải trông giống thần thiếp không?”
Lý Tuân hứng thú nhìn cả hai chúng ta, gật đầu.
“Có một chút.”
“Đã giống nhau như vậy, vậy thì là duyên phận. Không bằng triệu muội muội kia vào cung, làm bạn với thần thiếp.”
“Không!”
Lý Tuân còn chưa kịp nói, Liễu Oanh Oanh đã kinh hô lên trước.
Nàng quỳ rạp xuống đất, đôi vai mỏng manh khẽ run.
“Nô tỳ thân phận thấp hèn, không xứng vào cung.”
Ta đứng dậy, chậm rãi đi đến bên nàng ta, nắm lấy tay, đỡ nàng ta đứng dậy.
“Muội muội hẳn là còn chưa biết, Dự Vương điện hạ kỳ thực… ừm… ngoài mạnh trong yêu, muội theo ngài ấy chỉ có thể cô đơn buồn tủi. Không bằng cùng ta hầu hạ bệ hạ, có thể được bệ hạ sủng hạnh, mới không uổng phí cuộc đời này.”
Nói xong, ta lại nhìn về phía Lý Tuân, rưng rưng nước mắt, đau khổ nói:
“Cầu xin bệ hạ, cho nàng vào cung bầu bạn với thần thiếp.”
“Khanh khanh, lại đây.”
Lý Tuân vẫy tay, đợi ta đến gần, thuận thế ôm lấy, lại lau nước mắt trên khóe mắt ta.
Nhẹ nhàng dỗ dành: “Khóc cái gì, trẫm đáp ứng là được.”
“Tạ bệ hạ.”
Ta nhìn Lý Trinh mặt như tro tàn và Liễu Oanh Oanh lảo đảo sắp ngã, mỉm cười rạng rỡ, tươi đẹp như hoa đào.
Liễu Oanh Oanh vào cung, ngoài việc khiến tính toán của Lý Trinh tan thành mây khói, ta còn có tư tâm.
Lý Tuân đêm này qua đêm khác dây dưa trên giường, thực sự khiến ta khổ không thể tả.
Chỉ mong Liễu Oanh Oanh có thể câu dẫn hắn đi, để ta có thể ngủ một giấc ngon lành.
Quả nhiên, bữa tiệc đêm đó kết thúc, ta liền nghe tin, Lý Tuân đã đi gặp Liễu Oanh Oanh.
Ta nhanh chóng thoải mái tắm rửa, thay quần áo.
Vừa mới nằm xuống, màn trướng đã bị vén lên.
“Trẫm còn chưa về, ai cho nàng ngủ?”
Lý Tuân nghiêng người tiến vào.
Hắn nhếch môi mỏng, đôi mắt đen như mực nổi lên một tầng ý cười nhưng lại khiến ta không nhịn được kinh hoàng run rẩy.
“Tống Nguyệt Khanh, ai cho nàng lá gan dám đẩy trẫm đến chỗ nữ nhân khác?”
Nói xong, tay hắn vòng lên cổ ta, ấn ta xuống giường.
Cả người áp sát lại, từ trên cao nhìn xuống.
“Nói không ra, trẫm giết nàng.”
Lần này ta sợ đến nỗi không khóc nổi, run rẩy mở miệng:
“Là bệ… bệ hạ ban cho.”
“Từ khi thần thiếp vào cung, bệ hạ vẫn luôn sủng ái, khiến thần thiếp tưởng rằng bệ hạ trong… trong lòng có thần thiếp.
“Nhưng thần thiếp vô tài vô đức, lấy sắc hầu quân, trong lòng vẫn luôn thấp thỏm bất an, sợ có một ngày bệ hạ chán ghét, không còn để ý đến thần thiếp nữa.
“Cho nên mới nghĩ ra hạ sách này, muốn cùng bệ hạ tạm… tạm xa nhau để tình cảm thêm mặn nồng.”
Ta vừa nói, vừa cẩn thận quan sát sắc mặt của hắn.
Hắn mặt không biểu cảm, vẫn im lặng lắng nghe nhưng tay đang bóp chặt ta từ từ buông lỏng, chuyển sang nhẹ nhàng vuốt ve má ta.
Ta không khỏi lớn gan hơn, càng nói càng tủi thân, nước mắt rơi lã chã.
“Hóa ra trong lòng bệ hạ không có thần thiếp, vậy thần thiếp cũng không muốn sống nữa, bệ hạ muốn giết thì cứ giết đi.”
“Khanh khanh.”
Người trước mặt đột nhiên cười, như hoa đêm nở rộ, đôi mày thanh tú mang theo vẻ quyến rũ động lòng người.
Đây là điều mà ta chưa từng thấy trên khuôn mặt luôn tự nhận là lạnh lùng tự chủ của Dự Vương nên không khỏi ngây người ra.
“Sợ rồi sao?”
Hắn vỗ đầu ta, vẫn cười tươi như hoa.
“Ngoan, đừng khóc nữa.”
“Bệ hạ, người… người không giận thần thiếp nữa sao?”
“Ừ.”
Hắn đáp một tiếng, rồi cúi đầu hôn tới.
Ta lập tức hiểu ý ôm lấy eo hắn, nũng nịu nói: “Trong lòng thần thiếp chỉ có bệ hạ, cũng cầu xin bệ hạ thương xót.”
Hắn không trả lời, động tác càng thêm dịu dàng.
Ta thầm thở dài nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng làm dịu được hắn, giữ được cái mạng nhỏ của mình.
Vất vả lắm mới sống lại một lần, ta thực sự không muốn nhanh chóng biến thành ma quỷ như vậy.
== Ủng hộ nhà dịch tại web metruyen.net.vn ==
4
Trời vừa tờ mờ sáng, bên ngoài cửa truyền đến tiếng của thái giám:
“Bệ hạ, có đi chầu sớm không?”
“Không đi.”
Lý Tuân đáp một tiếng, mắt cũng không mở, ôm chặt ta vào lòng, tiếp tục ngủ.
Nhưng ta lại giật mình, không còn buồn ngủ nữa.
Từ khi ta vào cung, không biết đây đã là lần thứ mấy Lý Tuân trốn buổi chầu sớm.
Nhưng kiếp này, ta phải ôm chặt đùi hắn, không thể để Lý Trinh tạo phản đoạt ngôi được nữa.
“Bệ hạ, tỉnh dậy, bệ hạ.”
Ta cẩn thận gọi hai tiếng.
Hắn mở mắt, trong mắt đầu tiên là vẻ mơ màng, sau đó khóe mắt ửng đỏ.
“Sao vậy? Khanh khanh còn muốn nữa sao?”
“Không muốn, không muốn.”
“Vậy nàng gọi trẫm dậy làm gì?”
Chẳng lẽ ta và hắn ngoài chuyện trên giường ra thì không còn gì khác sao?
Nhưng lời này ta chỉ có thể nghĩ trong lòng, miệng thì không dám nói ra.
“Bệ hạ, người vẫn nên đi chầu sớm đi.”
Quả nhiên, lời này vừa thốt ra, ánh mắt hắn lập tức trở nên u ám.
“Lại đuổi trẫm đi?”
“Không có, bệ hạ hiểu lầm thần thiếp rồi.”
Ta giả vờ khóc, nhào vào lòng hắn.
“Bệ hạ luôn lưu lại qua đêm ở chỗ thần thiếp, không đi chầu, những triều thần kia không biết sẽ bàn tán thần thiếp thế nào.”
Hắn vòng tay ôm lấy lưng ta, vỗ về, trả lời không chút để ý:
“Ai dám nói bậy, trẫm giết người đó.”
Ta cảm động đến nỗi không nói nên lời, dịu dàng ngẩng đầu nhìn hắn.
“Nhưng thần thiếp yêu bệ hạ, không muốn bệ hạ vì thần thiếp mà mang tiếng giết hại thần tử. Thần thiếp muốn mãi mãi ở bên bệ hạ.”
Hắn im lặng một lúc, dường như đang cân nhắc xem lời nói của ta là thật hay giả.
Dần dần, trong đôi mắt đen láy của hắn lóe lên một tia sáng, sau đó buông ta ra, đứng dậy.
“Trẫm đi chầu sớm, các ngươi vào hầu hạ đi.”
Rất nhanh, thái giám và cung nữ chờ bên ngoài lần lượt đi vào.
Ta cũng cố gắng đứng dậy, dịu dàng và hiền huệ chải tóc, thắt dây lưng, chỉnh lại vạt áo cho hắn.
Đang làm thì đột nhiên tay ta bị nắm chặt.
“Thuần thục như vậy, trước kia vẫn luôn hầu hạ Dự Vương như thế này sao?”
Hắn hỏi không chút phòng bị, ta há hốc mồm không trả lời được.
May mà hắn không làm khó ta nữa, chỉ hừ một tiếng nhàn nhạt, quay người bỏ đi.
Cuối cùng cũng tiễn được vị đại Phật luôn khiến người ta kinh hồn bạt vía này đi.
Chân ta mềm nhũn, ngã vật ra giường, lại ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ này ngủ đến trời đất tối tăm.
Khi tỉnh lại, có cung nữ đến báo:
“Nương nương, Liễu Oanh Oanh cầu kiến, đã đợi rất lâu rồi.”
Nàng ta đến làm gì?
Tôi tùy tiện giơ tay: “Cho nàng ta vào đi.”