Chân Ái - Chương 4
12
Ta mang thai, ngoài mấy người thân cận bên cạnh, người ngoài đều không biết.
Kiếp trước khó sinh, ta càng nghĩ càng thấy không ổn, bà đỡ sờ thấy vị trí thai nhi bình thường, hình thể cũng không lớn, sao lại khó sinh được?
Chẳng lẽ…
Cho nên lần này, ta nhất định phải cẩn thận vạn phần.
May mà Viên Thiếu Hiên bị Phương Ngữ Dung mê hoặc, không còn đến quấy rầy ta nữa, để ta có thể an tâm dưỡng thai.
Phương Ngữ Dung lăn lộn trong chốn hồng trần đã lâu, lại được tú bà chỉ bảo tận tình, biết nhiều tư thế trên giường, không có nam nhân nào có thể thoát được.
Viên Thiếu Hiên chức vụ nhàn hạ, từ trong cung về sớm là chui vào phòng nàng ta.
Nếu còn việc chưa làm xong thì gọi Phương Ngữ Dung đến thư phòng hầu hạ, đổi một môi trường khác, hai người làm chuyện đó càng thêm thú vị.
Trong lúc nhất thời, Dung di nương danh tiếng vô lượng.
Ta có thể ngồi yên nhưng có người thì không ngồi yên được.
Tô Chỉ Nhu bị quên lãng ở sau đầu thì càng khổ sở nhưng nàng ta đau khổ không phải vì hoàn cảnh càng tệ hơn, mà là sợ người trong lòng mình thay lòng.
Thế là dùng máu nhuộm sợi tơ bạc, đêm hôm thêu hai câu thơ lên khăn tay, sai nha hoàn thân cận Tử Anh đưa cho Viên Thiếu Hiên.
Vừa khéo Viên Thiếu Hiên đang thấy Phương Ngữ Dung không còn mới mẻ nữa, thấy vậy thì trong lòng khơi dậy chút tình cảm dịu dàng ngày trước.
Thế là lại đến phòng Tô Chỉ Nhu mấy ngày.
Phương Ngữ Dung lập tức quấn quýt si mê tranh sủng, Viên Thiếu Hiên vì an ủi liền ban thưởng như nước chảy vào phòng nàng ta.
Trâm lưu ly đang thịnh hành, gấm liên trọng hiếm có, thịt hươu mới săn được, ngoài phần của ta, còn lại đều cho Phương Ngữ Dung hết.
Ngược lại Tô Chỉ Nhu vất vả hầu hạ, lại chẳng được gì.
Nàng ta cũng không oán trách, sáng sớm hầu hạ Viên Thiếu Hiên mặc quần áo, tình thâm nghĩa trọng nói:
“Muội có được trái tim của Hiên ca ca, vậy là đủ rồi.”
“Những thứ phàm tục đó, sao có thể so sánh với tình cảm của chúng ta?”
Viên Thiếu Hiên vô cùng cảm động, hôn lên trán nàng ta một cái.
“Chỉ Nhu, chỉ có muội mới hiểu ta.”
Chớp mắt, liền đem gương thủy ngân do sứ thần nước ngoài tặng đến phòng Phương Ngữ Dung và ta.
Ngươi xem, rõ ràng hắn biết cách yêu thương một người nhưng hắn không muốn, không chịu.
Vậy thì tình yêu chỉ trên miệng lưỡi này, rốt cuộc có phải là chân ái hay không?
13
Dưới sự sắp xếp của ta, Phương Ngữ Dung biết được Viên Thiếu Hiên lại lén đi tìm Tô Chỉ Nhu.
Cảm thấy không ổn.
Vì vậy, khi ta dự tiệc trở về thì đã bị vội vã mời đến viện của Phương Ngữ Dung.
Nữ nhân toàn thân ướt đẫm, đang khoác chăn bông chỉ vào Tô Chỉ Nhu khóc lóc kể lể.
“Hầu gia, chính là ả ta đẩy thiếp xuống hồ! Tỳ nữ của thiếp có thể làm chứng!”
“Chắc chắn là ả ta ghen tị vì thiếp được sủng ái nên nhân lúc phu nhân không có trong phủ, muốn hại chết thiếp!”
Nói xong, lại cúi đầu khóc nức nở.
Ta liếc mắt một cái.
“Trông ra cái thể thống gì! Còn không mau bảo nha hoàn thay quần áo cho muội! Như thế này là muốn làm hại thân mình sao?”
Phương Ngữ Dung nức nở:
“Thiếp cũng không muốn làm hại thân thể mình, thiếp chỉ muốn để Hầu gia và phu nhân nhìn xem, nhìn xem nữ nhân này độc ác đến mức nào!”
Nói xong mới chịu để nha hoàn vây quanh, xoay người vào phòng ngủ.
Ta nhìn về phía Viên Thiếu Hiên ngồi trên ghế chủ vị, hắn cầm quạt xếp, sắc mặt biến ảo không ngừng, không biết đang nghĩ gì.
“Hầu gia, chuyện này chàng xem…”
Hắn hoàn hồn, hít sâu rồi hỏi nữ nhân đang quỳ dưới thềm:
“Tô thị! Ngươi có gì muốn nói không?”
Tô Chỉ Nhu mơ mơ màng màng bị hét tỉnh, ngơ ngác mở miệng:
“Muội… muội không làm.”
“Chỉ Nhu khó giãi bày… Mong Hiên ca ca mình xét.”
Ta thấy gân xanh trên trán Viên Thiếu Hiên nổi lên, hồi lâu, hắn nghiến răng nghiến lợi nói:
“Nói như vậy, ngươi không đưa ra được chứng cứ chứng minh ngươi không đẩy Ngữ Dung?”
“Nàng ta vu khống muội như vậy, muội thực sự không biết phải nói gì…”
Nhìn Tô Chỉ Nhu nói không nên lời, Viên Thiếu Hiên lại không nhịn được hít sâu một hơi.
Ngay lúc này, một nữ nhân quỳ xuống bên cạnh Tô Chỉ Nhu.
Là nha hoàn thân cận của nàng ta, Tử Anh.
“Dung di nương tìm cớ đuổi nô tỳ đi, chỉ để lại một mình Nhu di nươn, lúc đó tình hình thế nào ngoài ba người họ không ai biết.”
“Hầu gia ngài biết Nhu di nương mà, Nhu di nương không tranh không đoạt, tại sao lại phải mạo hiểm hãm hại Dung di nương chứ?”
“Theo nô tỳ thấy, e là Dung di nương tự nhảy xuống hồ, để nha hoàn của nàng ta làm chứng giả, từ đó hãm hại Nhu di nương!”
“Mong Hầu gia đừng chỉ nghe lời một phía mà định tội!”
Tư duy rõ ràng, ăn nói sắc sảo.
Là một nha hoàn có mưu có dũng, ta hiếm khi nhìn thẳng vào Tử Anh như vậy.
Tô Chỉ Nhu gật đầu lia lịa đồng tình.
Lời nói này như nói trúng tim đen Viên Thiếu Hiên, hắn khẽ nói:
“Ta biết Chỉ Nhu là người thế nào, nàng ấy sẽ không làm ra chuyện như vậy, theo lời ngươi nói, Dung di nương dùng khổ nhục kế cũng không phải không có khả năng.”
“Không có khả năng như vậy.”
Phương Ngữ Dung vén rèm bước vào, tức giận xông đến trước mặt Viên Thiếu Hiên, nắm tay hắn sờ vào bụng nhỏ của nàng ta.
“Thiếp đã mang thai, sao có thể lấy cốt nhục của Hầu gia ra mạo hiểm?”
14
Tô Chỉ Nhu bị cấm túc.
Lúc bị lôi đi vẫn còn lẩm bẩm: “Hiên ca ca, chàng phải tin ta…”
Kiếp trước cũng có một màn như vậy, chỉ là lần đó ta ra tay giúp đỡ, tốn nhiều tâm sức điều tra chuyện này, trả lại cho Tô Chỉ Nhu sự trong sạch và tự do.
Nhưng lần này, ta không định nhúng tay vào nữa, được nhàn hạ chẳng phải tốt sao?
Chỉ còn lại Đông Nhụy thích tìm hiểu đến cùng, thỉnh thoảng lại lải nhải bên tai ta:
“Hầu gia lại lén đi gặp Nhu di nương, hai người ôm chặt lấy nhau, một người lẩm bẩm: Thời gian sẽ trả lại sự trong sạch cho nàng, ta đang bảo vệ nàng, một người cảm động đến rơi nước mắt, nói: Ta biết chàng tin ta.”
“Rõ ràng là Hầu gia đích thân ra lệnh cấm túc Nhu di nương, vậy mà còn ra vẻ như vậy, có thời gian thì mau chóng phái người điều tra sự thật đi!”
Ta nghe xong thì lắc đầu.
Một người dám nói, một người dám tin.
Là nam nhân, ngay cả nữ nhân của mình cũng không bảo vệ được thì còn được coi là nam nhân sao?
Hắn vì sợ quyền thế nhà mẫu tộc của ta, lại vì đề phòng thủ đoạn đê tiện của Phương Ngữ Dung nên đã vứt bỏ người mình yêu vào bụi bặm, không muốn cho một chút tôn trọng nào, còn mỹ danh là “Bảo vệ”.
“Tình yêu” không muốn quang minh chính đại như vậy, e rằng chỉ lừa được Tô Chỉ Nhu ngu ngốc kia thôi.
Hoặc có thể nói, chính vì Tô Chỉ Nhu nguyện chết vì hắn nên hắn mới dám coi nàng ta như đồ chơi mà giày xéo.
Sau khi ta chết ở kiếp trước, hắn lập tức nâng Tô Chỉ Nhu lên cao.
Vì thế hắn lại đắm chìm trong thứ “thâm tình” tự cho là đúng của mình, nữ nhân lại trở thành tấm biển hiệu để phô trương chân ái.
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nhìn dáng vẻ nhu nhược của Nhu di nương cũng không giống người làm ra chuyện này, chẳng lẽ thật sự là Dung di nương tự biên tự diễn?”
Ta lật một trang sách, mắt không ngẩng: “Cầu phú quý trong nguy hiểm, không phải sao?”
Đông Nhụy tiến lại gần, rồi lại hỏi tiếp:
“Vậy Dung di nương mang thai, tiểu thư… Người không sợ sao?”
“Sợ cái gì, nàng ta sinh không ra đâu.”
Kiếp trước Phương Ngữ Dung cũng từng có một đứa con nhưng vì từ nhỏ ở lầu xanh đã uống quá nhiều bí dược, thân thể đã hỏng rồi, đứa bé trong bụng không trụ được bao lâu, liền biến thành một vũng máu chảy ra ngoài.
Huống hồ, cho dù may mắn lớn mạng lớn mà sinh được thì cũng chỉ là một đứa con thứ, không ảnh hưởng gì đến vị trí đứa con trong bụng ta.
15
Viên Thiếu Hiên đến thăm Tô Chỉ Nhu hai lần, rồi không đến nữa.
Hắn cũng ít đến chỗ Phương Ngữ Dung, có lẽ là vì kiêng dè nàng ta đang mang thai, không thể tùy tiện vui đùa với nàng ta nữa.
Sau đó nghe nô tài ở tiền viện bẩm báo, dạo này Viên Thiếu Hiên thường theo đồng liêu đến chốn trăng hoa, hẳn là ở đó lại có người mới.
Ta cũng chưa từng khuyên can.
Mẹ chồng lại tức giận lên núi niệm Phật, thêm vào đó đông giá sắp đến, việc trong phủ nhiều, ta bận lắm.
Bận đến nỗi không có thời gian để ý đến Tô Chỉ Nhu đang bị cấm túc.
Những người hầu trong viện của nàng ta từ lúc đầu bị cấm túc đã bị điều đi, cả Vũ Trúc Hiên chỉ còn lại nàng ta và Tử Anh.
Mọi việc đều phải tự tay làm, chưa kể còn phải đối mặt với cảnh thiếu ăn thiếu mặc, thiếu than thiếu củi.
Hai chủ tớ cả ngày đói rét, vất vả làm lụng.
Ta chỉ giả vờ không biết.
Nhưng dù vậy, Tô Chỉ Nhu vẫn không nghĩ đến chuyện tự mình đi tìm hiểu sự thật, rửa sạch oan khuất.
Giống như loài hoa tơ hồng, hy vọng tình yêu đích thực của nàng ta cuối cùng sẽ cứu nàng ta.
Sau đó hai người họ thực sự không chịu nổi, lại giống như kiếp trước, ngày đêm thêu khăn tay, mong lén lút mang ra ngoài bán, đổi lấy bạc để cải thiện hoàn cảnh.
Nhưng không còn ta mua với giá cao, những chiếc khăn tay thêu méo mó của hai bàn tay sưng đỏ vì lạnh của họ căn bản không bán được.
Vất vả một cách vô ích.
Cuối cùng, vì than củi không đủ, cửa sổ hở, thêm vào đó Vũ Trúc Hiên ở nơi hẻo lánh, ẩm ướt tối tăm, không lâu sau hai chủ tớ đều mắc bệnh thấp khớp, đêm đêm khó ngủ, tiếng kêu than ai oán.
Không biết Viên Thiếu Hiên có biết hay không, dù sao hắn vẫn luôn thờ ơ.
Bây giờ nghĩ lại, kiếp trước Viên Thiếu Hiên để tỏ lòng trung thành với ta, đã hành hạ Tô Chỉ Nhu một cách tàn bạo, chẳng qua là dựa vào ta ở phía sau chống lưng.
Sau khi ta ra tay giúp đỡ lần đầu tiên, hắn đã biết được lòng tốt của ta, nhất định sẽ không để người mình yêu chịu quá nhiều đau khổ.
Nhưng nếu không có ta, hắn sẽ thực sự giảm bớt nỗi khổ của người khác không?
E là cũng không hẳn.