Chạm Nhầm Nơi Cấm Kỵ - Chương 4
14
Về đến nhà, Chu Ôn Hủ và Tiểu Hắc đã làm xong bữa cơm thơm phức.
Tôi nhìn bàn ăn có sáu món, ngạc nhiên hỏi: “Hôm nay là ngày gì đặc biệt à? Sao lại nhiều món thế này?”
Chu Ôn Hủ ngồi trên ghế, nhìn tôi một cái nói: “Cũng không phải ngày gì, chỉ là hôm nay em nói không ghét anh, anh có chút vui vẻ, muốn biểu hiện thật tốt một lần, quay đầu lại liền cùng Tiểu Hắc làm nhiều như vậy.”
Nói xong, tai hắn cũng đỏ lên.
Tiểu Hắc ghé vào trên ghế hỏi ngược lại tôi: “Cô….. Không thích sao?”
Rồi lại quay đầu kiêu ngạo lảng tránh: “Tôi chỉ hỏi cho có, nếu cô không thích thì thôi, dù sao tôi cũng không để ý như vậy.”
Rõ ràng để ý vô cùng, nhưng vẫn mạnh miệng.
Chu Ôn Hủ nhíu mày, dặn Tiểu Hắc: “Không được hung dữ với cô ấy, phải thẳng thắn thành khẩn.”
“Cái, cái gì……?”
Tiểu Hắc chậm nửa nhịp đỏ mặt: “Tôi, tôi không hung dữ với cô ấy.”
Rồi nhìn tôi một cái, thành thật xin lỗi: “Xin lỗi.”
Tôi không nhịn được cười.
Trong lòng tự dưng thấy ấm áp.
Tôi nghĩ, trở thành bạn đời với một sinh vật nửa người nửa rắn cũng không tệ lắm.
Đến tối.
Tôi nằm trên giường chuẩn bị ngủ, đột nhiên cảm thấy một cơn lạnh ập đến.
Cơ thể tự dưng không nhúc nhích được.
Trong phòng vang lên những âm thanh lạ lùng và những tiếng thì thầm:
“Cô ta chính là bạn đời mà đại vương chọn? Hừ, yếu đuối vô cùng, lại còn là người, thật không hiểu tại sao đại vương lại chọn cô ta.”
“Chọn ai cũng không quan trọng, muốn đại vương thoái vị thì lấy cô ta làm cái cớ, chỉ sợ cô ta không nghe lời như cái cô gái mà đại vương thích ba năm trước.”
Là hai giọng nam khác nhau.
Họ nhắc đến đại vương, nghe có vẻ là chỉ Chu Ôn Hủ.
Thì ra hắn đã từng thích một người phụ nữ ba năm trước.
Nhưng rõ ràng Chu Ôn Hủ đã nói tôi là người đầu tiên hắn thích.
Lừa dối.
Ngực tôi có chút nặng nề và khó chịu.
Ngay sau đó, một thứ lạnh lẽo, nhớp nháp, quấn quanh cổ tôi, đột ngột siết chặt.
Giống như là đuôi một con rắn to.
Tôi không mở được mắt, hô hấp bắt đầu khó khăn.
“Anh, lực quấn của anh có hơi lớn không? Chúng ta không phải là muốn đưa cô ta đi sao?”
“Đúng vậy, trước khi đi thì tôi muốn trêu chọc một chút, chỉ cần cô ta còn thở thì không chết được. Tôi từ lâu đã không vừa mắt Chu Ôn Hủ làm đại vương rồi, nên muốn trêu chọc người phụ nữ mà hắn thích một chút, mà cũng may cô ta trông có vẻ giống với người phụ nữ ba năm trước.”
Giống nhau ư?
Tôi cảm thấy hô hấp càng lúc càng khó khăn, không thể suy nghĩ nổi.
Lực quấn quanh cổ càng lúc càng chặt hơn.
Khi tôi sắp mất ý thức, cửa bỗng “bụp” một tiếng bị đẩy mạnh mở ra.
Một luồng khí lạnh lẽo và đáng sợ tràn vào căn phòng, mang theo sức mạnh xâm lược.
Người đến nén giận, giọng nói khiến người khác lạnh sống lưng vang lên: “Biến đi.”
15
Theo tiếng quát đó, cơ thể tôi dần lấy lại quyền chủ động.
Đuôi rắn quấn quanh cổ tôi được thả lỏng.
Tôi từ từ mở mắt, thấy Chu Ôn Hủ đứng ở cửa với vẻ mặt giận dữ, đạp mạnh lên đuôi rắn của hai con rắn đang nằm dưới đất.
Tôi nhìn lại.
Kẻ tấn công tôi là hai con rắn hình người giống hệt Chu Ôn Hủ, ở trạng thái nửa người nửa rắn.
Trong phòng tối tăm, sắc mặt Chu Ôn Hủ lạnh lẽo đến đáng sợ:
“Loại bị tộc rắn đuổi đi, cũng xứng chạm vào cô ấy sao?”
Hắn có vẻ như đã bị cơn giận dữ làm cho mờ mắt, khí chất dịu dàng thường ngày hoàn toàn biến mất.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Chu Ôn Hủ giận dữ như vậy.
Tiểu Hắc bên cạnh vẫn đang dùng đuôi rắn của mình đánh vào mặt hai con rắn hình người, miệng thì mắng mỏ không ngừng.
Hai con rắn hình người đau đớn, nhăn mặt lại.
Một con không phục, lớn tiếng hét về phía Chu Ôn Hủ: “Nếu không phải vì ngươi, chúng ta sao bị tộc đuổi? Chẳng qua chúng ta đã bắt cóc người phụ nữ ngươi yêu thương, suýt chút nữa làm hại cô ta thôi mà!”
Con kia cũng phụ họa theo: “Đúng vậy!”
Suýt chút nữa làm hại?
Tôi nhớ lại cái cảm giác lạnh lẽo trên cổ vừa rồi, cảm giác gần như cận kề cái chết thật sự rất đáng sợ.
Họ lại có thể thản nhiên nói ra như vậy, chẳng chút quan tâm đến sự sống chết.
Còn cảm thấy đó là lỗi của người khác.
Áp lực lạnh lẽo trên người Chu Ôn Hủ càng lúc càng nặng, hắn cười lạnh một tiếng: “Lần trước không bắt được các ngươi là lỗi của ta, lần này tự dâng lên cửa thì đừng có mà trách ta.”
Khi lời của Chu Ôn Hủ vừa dứt, hắn giơ chân đạp mạnh lên đuôi rắn của họ, hai tiếng thét đau đớn vang lên thảm thiết.
Chu Ôn Hủ và Tiểu Hắc ném họ ra ngoài, để họ tự sinh tự diệt.
Khi Chu Ôn Hủ quay lại, tôi không nhịn được hỏi hắn: “Tôi có phải là người phụ nữ mà anh đã thích ba năm trước không?”
16
Thật ra tôi cũng đã suy nghĩ về việc gần đây Chu Ôn Hủ có phải quá tốt với tôi không?
Cho dù là xuất phát từ trách nhiệm, nhưng cũng có phần quá quan tâm.
Hơn nữa, chỉ mới quen có vài ngày mà hắn đã nói thích tôi, quả thật là có lý do riêng.
Tôi thở dài: “Cho nên rốt cuộc anh thích khuôn mặt này của tôi hay là tôi?”
Tôi cũng không biết mình muốn có câu trả lời gì.
Chỉ muốn hỏi cho rõ ràng.
Chu Ôn Hủ vừa định mở miệng, nhưng Tiểu Hắc, với tư cách là “cảm xúc” của hắn, đã lên tiếng trước: “Nếu anh ta không thích cô, vậy đồ trong phòng anh ta sớm nên vứt đi, còn kiếm thế thân sao?”
“Ba năm trước sau khi cô xảy ra chuyện, anh ta cũng không dám tới gặp cô, bởi vì sau đó tôi theo cô về nhà, anh ta mới theo tới.”
“Hả?”
Nghe ý này, sao tôi có cảm giác mình như là người phụ nữ suýt chút nữa bị hại ba năm trước?
Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của tôi, Chu Ôn Hủ dẫn tôi đến phòng của hắn.
Trước đây, hắn luôn giấu giếm, không muốn tôi vào phòng của hắn.
Tôi cứ tưởng vì hắn coi trọng sự riêng tư, nhưng vừa bước vào phòng, tôi thấy bên trong dán đầy ảnh của tôi.
Tôi: “……”
Tôi phát hiện những bức ảnh ghi lại rõ ràng quá trình tôi trưởng thành.
Cho đến khi ánh mắt tôi dừng lại ở bức ảnh lớn nhất trong phòng, là hình của tôi hồi nhỏ và một cậu bé.
Chu Ôn Hủ lấy bức ảnh đó xuống, chỉ vào cậu bé trong ảnh hỏi tôi: “Cậu bé này là anh, không biết em còn nhớ không?”
Tôi nhìn kĩ, trong đầu hiện lên hình ảnh một cậu bé có mái tóc mái che khuất mặt.
Đó là cậu bé mà tôi gặp trong chuyến đi chơi xuân hồi tiểu học.
Lúc đó, các bạn trong lớp đều đang ăn, chỉ có cậu ấy lén lút núp sau gốc cây nhìn chúng tôi, thấy cậu đơn độc, tôi tưởng cậu là học sinh của lớp khác nên đã mời đến chơi.
Nhưng cậu ấy không biết đi, phía sau còn có một con rắn nhỏ.
Nghĩ đến đây, tôi kinh ngạc: “Anh là cậu ấy sao? Vậy… con rắn nhỏ kia là Tiểu Hắc?”
Chu Ôn Hủ gật đầu.
“Đó là lần đầu tiên anh biến thành người, chỉ có em chịu nói chuyện với anh, cũng sẽ không chê anh kỳ lạ.”
Tôi nhớ lại hình ảnh cậu ấy đi lại lóng ngóng, thỉnh thoảng lại lè lưỡi về phía tôi.
Quả thật là hơi kỳ lạ.
Nhưng lúc đó tôi không để tâm, cứ nghĩ hắn đang trêu chọc tôi.
Chu Ôn Hủ vẫn tiếp tục nói: “Bức ảnh này là bức ảnh chúng ta chụp trước khi em đi chơi xuân, em đã tặng cho anh và nói là để làm kỷ niệm. Lúc đó, anh còn tưởng cái ‘máy ảnh’ đó là thứ gì đáng sợ, sợ hãi vô cùng, không biết em có còn nhớ không?”
Nói đến đây, Chu Ôn Hủ nở nụ cười.
Tôi suy nghĩ một chút, hình như có chuyện này thật.
“Sau đó anh đã mua cái ‘máy ảnh’ mà em nói, chụp rất nhiều thứ, nhưng trong ảnh lại không có em, cứ tưởng là một cái máy tồi.”
“Ha ha, rồi sao nữa?”
Lúc đó tôi đã đi rồi, máy ảnh đương nhiên không chụp được tôi.
“Sau đó là lão hồ ly nói cho anh biết nguyên nhân, anh đã theo mùi hương lén lút tìm thấy em, không dám gặp mặt trực tiếp, sợ em sẽ sợ anh, nên đã chụp lén rất nhiều ảnh của em. Hai con rắn hồi ba năm trước chính là vì đã nhìn thấy những bức ảnh đó mà bắt cóc em, muốn anh từ bỏ ngôi vương, khi anh đến nơi, em đã thành công thoát khỏi đó.”
“Nhớ lại mà nói, ba năm trước, tôi thực sự đã gặp hai con rắn, chỉ là lúc đó chúng cũng chưa biến thành người, tôi cứ tưởng đó là rắn thật.”
Chu Ôn Hủ gật đầu: “Hồi đó anh không bắt được chúng, để chúng chạy mất, anh tưởng rằng sau khi bị trục xuất chúng sẽ không xuất hiện nữa, không ngờ lại đột ngột xuất hiện hôm nay, tấn công em.”
Hóa ra là vậy.
Thế nên tôi là người thay thế của chính mình.
Điều này thật sự quá kịch tính.
Tôi ngước nhìn, thấy ánh mắt Chu Ôn Hủ ngày càng đầy áy náy, an ủi hắn: “Yên tâm đi, tôi không sao. Hơn nữa, anh và Tiểu Hắc không phải đã giúp tôi trả thù một cách thỏa đáng rồi sao?”
“Anh cảm thấy, anh vẫn không nên ở bên cạnh em.”
“?”
“Bởi vì anh và Tiểu Hắc sẽ chỉ mang đến nguy hiểm cho em.”
Chu Ôn Hủ nói xong, sắc mặt bắt đầu trở nên bất an.
Tiểu Hắc đang nằm trên vai hắn, cũng lạ lùng không phản bác.
Họ đều nghĩ như vậy sao?
Tôi cố ý nói: “Vậy hai người đi đi, sau đó thỉnh thoảng lại trở về, lén lút nhìn tôi và người khác ở bên nhau, từ lúc đính hôn đến kết hôn, rồi sống cùng người khác—”
“Không được.”
Chu Ôn Hủ thấp giọng nói, bỗng mắt đỏ hoe.
Tôi thở dài: “Người nói muốn rời đi là anh, bây giờ lại hy vọng tôi đừng ở bên người khác, Chu Ôn Hủ thật kỳ lạ.”
Lông mi Chu Ôn Hủ khẽ run rẩy, muốn nói gì đó nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Tiểu Hắc cũng im lặng.
Tôi bất lực, nhẹ nhàng gõ lên đầu Chu Ôn Hủ và Tiểu Hắc.
“Ngốc quá.” Tôi nói, “Nếu hai người chỉ mang đến nguy hiểm cho tôi, thì tôi, một người rất quý mạng sống, chắc chắn sẽ muốn tránh xa hai người rồi.”
“Thế nên sự thật không phải như vậy, chính hai người mới làm tôi cảm thấy an tâm.”
Chu Ôn Hủ và Tiểu Hắc ngây ra một lúc, có chút không thể tin: “Thật không?”
Dưới cái gật đầu khẳng định của tôi, họ lại cười trở lại.
Hai người đồng thanh hỏi tôi: “Vậy em có muốn làm bạn đời của chúng tôi không?”
Đối diện với ánh mắt đầy mong chờ của hai người, tôi giả vờ bí ẩn quay lưng lại.
Chậm rãi, tôi nói: “Thời gian thử thách một tháng còn chưa hết đâu, hãy xem hai người thể hiện ra sao đã.”
-END-