Chẩm Nguyệt Ngọa Thanh Tùng - Chương 2
Khi gần như quên chuyện , đang trong cửa tiệm bấm bàn tính, phụ thân chạy tới, mạnh tay vỗ lên đầu .
“Con nha đầu chết tiệt! Hôm nay là hội hoa đăng, còn mau trang điểm cho tử tế!”
Ta oán trách ông, cuối cùng cũng đành khuất phục.
Không chống cự nữa, để mặc mẫu thân sắp xếp.
Cuối cùng, bà đưa gương tới, thốt lên kinh ngạc:
“Nữ nhi nhà quả là xinh trời sinh, chỉ cần tô chút phấn đã lộng lẫy thế !”
Ta ngước gương, hàng mày thanh mảnh, môi hồng chúm chím, vận bộ váy hoa sắc khói nước, càng làm tăng vẻ yêu kiều rực rỡ.
Bước đến quầy kẹo hồ lô, lúng túng đợi.
Nghe cha đối phương là một thương nhân, chỉ dáng vẻ tuấn tú, mà còn biết thương yêu vợ.
Bất chợt, khẽ vỗ vai .
“Xin chào, cô nương là Mạnh tiểu thư ?”
Người đến mặt mày thư thái, khí chất tựa gió xuân, chẳng giống dáng vẻ một thương nhân chút nào.
Ta nhạt, đáp lời cho lệ:
“Chào ngài, Lý công tử.”
“À… họ Lâm.”
6.
“Mạnh tiểu thư, cô dung mạo tú lệ, quả nhiên đúng như lời đồn.”
“Ừm.”
“Nghe cô hiền thục đoan trang, khéo léo tề gia.”
“Ừm…?”
“Nghe cô độ lượng rộng rãi, nhất định chủ động giúp nạp .”
“…?”
Trước khi ngoài, phụ mẫu đã dặn dặn rằng để lộ bản tính thật.
tên càng càng hoang đường ?
Ta cố gắng kiềm chế cơn bực tức tát , viện cớ xem đèn hoa phía .
Xoa dịu lồng ngực, đè nén cơn giận, xoay đến sạp nhỏ mua một đống đồ ăn.
Tay trái cầm thạch trong, tay cầm bánh sữa tuyết.
Làm giải sầu? Chỉ mỹ thực!
Ăn uống no nê, cũng mua một chiếc hoa đăng.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, cầm bút xuống: Phụ mẫu bình an, kiếm thật nhiều thật nhiều bạc!
Cắn đầu bút, lòng đầy vui vẻ bờ sông thả đèn.
Hoa đăng chạm mặt nước, đã chiếc đèn khác chặn .
Ta cau mày, bám đá, định dùng bút gạt chiếc đèn chắn đường.
Không ngờ tay trượt, cả đổ thẳng xuống sông!
Nhắm chặt mắt, kinh hô.
Tệ lắm thì cũng là một đóa phù dung rơi xuốngnước!
Không ngờ ôm lấy eo kéo , cảm giác sống sót tai họa chợt trào dâng.
Ta đầu định cảm tạ ân nhân, nhưng khi thấy khuôn mặt, nụ liền cứng đờ.
“Ngô Thanh Tùng, ngươi ở đây?”
Hai tháng gặp, dường như tiều tụy nhiều, râu ria cũng mọc lởm chởm.
Hắn nheo đôi mắt dài, cánh tay siết chặt lấy eo .
“Mạnh Chẩm Nguyệt, gặp lâu . Gần đây khỏe ?”
“Lâu gặp, gầy thế ?”
Lòng thoáng run lên, nước mắt bất giác dâng đầy. Ta nhấc chân, đá một cái.
“Cút! Người họ Ngô các ngươi chẳng ai gì!”
7.
Nếu đời thật sự kẻ mặt dày, thì Ngô Thanh Tùng chắc chắn là một trong số đó.
Ta trừng mắt đang đối diện, vẻ mặt tức giận nghiến răng của trái ngược với dáng vẻ ôn nhuận như ngọc của .
Hắn đầy vẻ chân thành :
“Tiểu biết lễ nghĩa, tại hạ nguyện lấy công chuộc tội. Ở kinh thành cửa hàng tọa lạc tại vị trí nhất do mở, nếu cô nương đồng ý, và cô chia lợi nhuận theo bốn sáu, cô sáu bốn.”
Ta cân nhắc ý trong lời , lòng chút dao động.
Dù phụ thân cũng tìm đàm hôn sự với , một phần là để định việc kinh doanh gia đình.
Lần làm rối tung mọi chuyện, điều kiện của quả thực thể bù đắp .
Ta giơ hai ngón tay.
Hắn do dự:
“Cô chỉ lấy hai phần?”
Thật sự là chỉ tiếc rèn sắt thành thép!
Ta cố ý hạ mặt, nghiêm túc:
“Ngươi đã là bồi tội, chắc chắn là tám ngươi hai! Ta là đông gia ngươi tìm tới, há đạo lý chịu thiệt?”
Ai ngờ mặt mày rạng rỡ, vui vẻ đồng ý!
Hắn lấy bản hợp đồng từ trong ngực, đưa tới mặt .
Ta trực tiếp lật tới trang cuối, tìm mục chia lợi nhuận bốn sáu, cầm bút gạch một nét.
“Chín một?”
Ta bĩu môi, bướng bỉnh cãi :
“Ngươi mỗi năm bổng lộc nhiều như , giúp ngươi làm ăn, chia thêm chút thì đã ?!”
Tên chỉ , một lời, khiến bất giác lạnh sống lưng.
Ta giương tay áo che khuất ánh mắt:
“Không thì đừng ký, dù tự cũng thể…”
Lời còn dứt, Ngô Thanh Tùng đã lên, cầm dấu ấn đặt ngón tay , ấn lên chỗ ký.
“Ta đồng ý.”
Không hiểu , khuôn mặt , hai má bất giác nóng bừng.
“Đừng… đừng tới gần, nam nữ thụ thụ bất thân!”
Ngô Thanh Tùng khác hẳn Ngô Việt, lạnh lùng tự giữ, nhưng lời luôn khiến nắm bắt.
Dường như… thích tự so sánh với Ngô Việt.
8.
Cha biết tin định lên kinh thành làm ăn, vui mừng kéo đến tông miếu thắp hương.
Vừa bước lên xe ngựa, ông đột nhiên gọi .
“Nha đầu! Nếu con lên kinh thành tìm tên tiểu tử , cha cản con. chịu ấm ức thì về nhà!”
Giọng ông nghẹn ngào, liền bước xuống xe, nắm lấy râu của ông.
“Cha! Nữ nhi của tiền đồ, tên khốn đó sớm đã con đá bay!”
Ông nhăn mặt vì đau, đưa tay vỗ mạnh lên đầu một cái.
Ta thấy nụ trở khuôn mặt ông, liền bước lên kiệu nhỏ.
“Cha! Đợi con kiếm thật nhiều tiền, sẽ về xây cho một ngôi nhà mới!”
Ta lau nước mắt nơi khóe mắt, chỉnh tư thế, định chợp mắt một lát.
Tay đặt xuống, cảm giác đúng, như chạm thứ thuộc về kiệu!
Ta phắt :
“Ngô Thanh Tùng?! Sao ngươi ở đây?!”
Hắn thần sắc khó lường, thân hình chút vững, thậm chí còn xích trong.
“Mạnh tiểu thư… sức lực nhỏ.”
Mặt đỏ bừng, ôm lấy hành lý, cố gắng nép một góc để kéo giãn cách với .
Ai ngờ xe xóc nảy khi cán một hòn đá, cả nghiêng ngả, ngã ngoài.
Cơn buồn ngủ tan biến, trong hoảng loạn, nhắm chặt mắt, vội vàng với tay .
Thắt lưng siết chặt, ngay lập tức rơi vòng tay ấm áp.
Thật lòng mà , giờ chỉ chết quách cho …
Trên đầu vang lên một tiếng thở dài nhẹ, mang theo ý :
“Mạnh Chẩm Nguyệt, ngươi vẫn hậu đậu như .”
Giọng trầm thấp, khiến ngỡ rằng lầm.
Ý gì đây? Hắn đã từng quen biết ?
Ta nhíu mày, ngẩng đầu định hỏi rõ, nhưng bắt gặp ánh mắt đen láy sâu thẳm của .
Ánh mắt , như ánh trăng phản chiếu mặt biển, lặng lẽ chảy trôi, trong trẻo thuần khiết.
9.
Ngô Thanh Tùng sắp xếp cho ở trong một căn nhà thuộc sở hữu của .
Là ngôi nhà do chính mua đất xây dựng, ngoài.
Ta vốn định từ chối, nhưng dẫn xem vài nơi khác, chẳng đủ tiền.
Chỉ trách bản thân đã đánh cược với cha, rằng cần nhiều vốn vẫn thể kiếm bộn tiền.
Giờ đây, đành ở nhờ mái nhà của khác, để mặc điều khiển!
Hắn dẫn dạo qua thuyền hoa, tiệm son phấn, tiệm quạt…
“Ngươi thích cái nào ?”
Từ khi tân đế đăng cơ, luật pháp đã thoáng hơn , quan viên cũng phép kinh doanh cửa hàng.
Chỉ là ngờ, tên quan nhiều của cải đến !
Thấy do dự, liền đưa cả một xâu chìa khóa cho :
“Nếu khó chọn, cứ giao hết cho ngươi.”
Nhìn chuỗi chìa khóa đính đầy châu báu trong tay, khỏi kinh ngạc.
Người còn giàu hơn cả những thương nhân như ?!
nhanh chóng tỉnh táo .
Ta và vốn chẳng liên quan, hơn nữa ruồng bỏ, tại làm những việc vô ích như thế ?
“Ngươi từng , con gái thương hộ chẳng liên quan gì tới các gia đình thanh lưu như các ngươi. Vậy giờ là vì ?”
Đây chính là lời với Ngô Việt.
Nhìn kẻ giả nhân giả nghĩa mắt, giọng càng thêm lạnh lùng.
Hắn cúi mắt, vẻ mặt đau lòng, lấy tờ giấy mà đã để cửa hôm đó.
“Ta ý đó, chỉ đừng dây dưa với ngươi nữa.”
Ta lạnh:
“Sợ rằng ngươi chỉ đừng trèo cao thôi nhỉ?”
Thấy im lặng, trong lòng bỗng dâng lên một cơn giận tên.
Ta lấy một chùm chìa khóa trong số đó, ném phần còn lòng .
“Thôi, dù cũng chẳng cần đến những kẻ ngoài mặt thanh cao, bên trong bỉ ổi như các ngươi.”
Nói xong, giật sổ nợ, xé nát nghiền nát chân.
“Không cần ghi nhớ mãi, mọi chuyện đã qua . Ta loại hẹp hòi.”
Ta bước , nắm lấy tay áo .
Giọng trầm khàn, chậm rãi, ánh mắt mỏi mệt như cầu xin.
“A Nguyệt, ý đó…
Nàng đừng chán ghét …”
10.
Đêm khuya, trằn trọc ngủ .
Hồi tưởng dáng vẻ hôm nay của , nét mặt lạnh lùng nhưng đầy u sầu, bàn tay buông thõng bên siết chặt đến trắng bệch.
Ta chỉ cảm thấy trong đầu thứ gì đó như sợi dây mỏng manh đang lay động, cả lạnh buốt.
Mơ hồ, cảm nhận một cái chạm ấm áp trán, hình như còn tiếng thì thầm bên tai:
“A Nguyệt, chỉ là… nhớ nàng…”
Sáng hôm , loanh quanh thuyền hoa, vô cùng nhàm chán.
Khi đang mơ màng ngủ, thì giọng chán ghét đột nhiên vang lên:
“Đây chẳng là thê tử bỏ rơi của A Việt ? Sao ngươi còn lưu lạc ở kinh thành, về Kim Lăng của ngươi ?”
Lời dứt, khí liền tràn ngập tiếng nhạo của mấy nữ nhân.
“Thì đây là tình cũ của Ngô đại nhân, quả nhiên là một thân đầy mùi tiền!”
“ , vẫn là Quân Quân ngươi mới xứng với Ngô đại nhân!”
là trắng đen lẫn lộn, gần mực thì đen.
Ta ngẩng mắt, lười biếng sang:
“Nữ nhân cái lưỡi dài, chính là mầm mống gây họa. Các ngươi dựa nịnh bợ nam nhân để thỏa mãn bản thân, khác gì những đứa trẻ nơi đáy giếng?”
Nữ nhân đeo đầy châu báu đầu trừng mắt tức giận, giơ tay chỉ thẳng mặt .
“Ngươi! Một kẻ thương phụ như ngươi chắc chắn từng qua Nữ Giới! Không biết gì về lễ nghĩa liêm sỉ, tam tòng tứ đức!”
Nói xong, nàng giơ tay định tát .
Ngồi yên trong cửa tiệm, mà một cái tát từ trời rơi xuống!
Ta nhanh mắt, vơ lấy bức tranh bên cạnh định đưa lên đỡ.
cái tát rơi xuống.
Ta ngẩng đầu khó hiểu, kinh ngạc.
Không biết từ lúc nào, Ngô Thanh Tùng đã xuất hiện, bắt lấy tay nữ nhân , khuôn mặt u ám.
Hắn gạt mạnh tay nàng , bước lên kéo tay kiểm tra cẩn thận, thần sắc đầy lo lắng.
Thấy gì, đầu, ánh mắt lạnh lẽo như băng quét qua bọn họ, khiến cả ba câm như hến.
“Các vị nếu quá nhàn rỗi, ngại đem chuyện hôm nay cho lệnh tôn.”
Ánh mắt sắc lạnh, đầy uy hiếp, ngay cả cũng khỏi nín thở.