Cha Ta Được Mẹ Ta Chuộc Ra Từ Thanh Lâu - Chương 2
4.
Năm ta ba tuổi, mẹ tự tay may cho ta một bộ y phục, y phục đưa đến trước mặt ta, sắc mặt ta thay đổi.
Chưa kịp nói không mặc, cha lập tức xách ta ra ngoài. “Tiểu tổ tông ơi! Ngàn vạn lần không được nói không mặc, không được làm mẹ con buồn, cha muốn còn chưa có đây! Đây là do mẹ con làm, là tốt nhất trên đời.”
Ta nhớ lại bộ y phục xấu xí đó, miệng méo xệch, lập tức muốn khóc.
“Chỉ cần con mặc bộ y phục đó, cha cái gì cũng đồng ý.”
Thế là ta lừa được mười xâu kẹo hồ lô.
Ở nhà mẹ không cho ta ăn kẹo hồ lô, phải nhân cơ hội này ăn cho đã.
Ai ngờ cha không đáng tin, lần thứ ba bế ta ra phố mua kẹo hồ lô đã bị mẹ bắt được.
Ta nghi ngờ ông cố ý, nhưng không có chứng cứ.
5.
Xuân đến, nhiều hoa trong phủ nở rộ, rất đẹp, đều là cha trồng cho mẹ, vì mẹ thích hoa.
Cha thường sáng sớm chạy năm dặm về, rồi hái một đóa hoa còn đọng sương mang về tặng mẹ ta.
Một ngày nọ, cha ở trong thư phòng vẽ một cái khung gì đó không rõ hình dáng, miệng còn lẩm bẩm điều gì.
Hình như nói muốn làm cho bảo bối một cái xích đu bên cạnh hoa viên, đến lúc đó có hoa có xích đu, chơi đùa vui vẻ.
Dù cha nhiều khi đối với đứa nữ nhi là ta cũng không mấy đáng tin, nhưng cha lại bằng lòng để ta đu xích đu trong vườn hoa, ta cảm thấy địa vị của ta có lẽ đang dần dần tiếp cận mẹ rồi.
Chẳng bao lâu, xích đu đã làm xong.
Đẹp thì đẹp thật, nhưng hình như cao quá, ta thật sự có chút không ngồi lên được!
Ta chỉ là một cô bé ba tuổi thôi mà!
Xích đu cao thế này, mỗi lần chỉ có người khác bế lên mới ngồi được.
Sau đó, ta thấy cha nhẹ nhàng đẩy mẹ đu xích đu, chiều cao của xích đu này thật sự rất phù hợp với mẹ.
Hóa ra xích đu này vốn không phải làm cho ta, quả nhiên ta đã quá coi trọng mình rồi.
6.
Một hôm, mẹ từ bên ngoài mang về một nha hoàn tên là Mi Nguyệt, nói là bị bọn buôn người rao bán bên đường, trông thật đáng thương, lại có gương mặt xinh đẹp, không mang về không biết bị người mua đi sẽ chịu tội gì.
Mẹ ta đúng là một người trọng sắc nhưng lại có tấm lòng lương thiện!
Nếu không cũng không nhìn trúng cha ta chứ! Ông ngoài đẹp trai, dáng cao, thân hình tốt, da trắng, gia thế tốt… Hình như cũng không có ưu điểm gì khác.
Ồ! Còn nữa, ông rất nghe lời, nhưng chỉ giới hạn với mẹ.
Cha đối với quyết định của mẹ xưa nay không có dị nghị, chỉ cần nàng vui là được.
Mẹ mang về nha hoàn này chưa bao lâu, đã bị đại phu chẩn đoán có thai lần nữa.
Cha vui mừng thưởng cả phủ, mọi người đều hân hoan vui vẻ.
Ngoại trừ nha hoàn mới tới là Mi Nguyệt, thoáng qua trong mắt nàng sự ghen tị và oán hận không qua khỏi mắt cha.
Cha trong chuyện liên quan đến mẹ và ta rất nhạy bén, sự bất thường của nha hoàn này khiến cha nghi ngờ.
Thêm nữa, Mi Nguyệt nhiều lần dùng ánh mắt không trong sáng với cha, cha từ nhỏ đã là đối tượng ngưỡng mộ của bao thiếu nữ, ánh mắt như vậy, ông không lạ gì.
Cha bảo Vân Nhu điều nha hoàn này đi chỗ khác trong phủ.
Hiện nay mẹ đang mang thai, loại người không quen biết này không nên để bên cạnh.
Vân Nhu thấy có lý, bèn riêng tư trao đổi với Mi Nguyệt, muốn sắp xếp cho nàng một công việc nhàn hạ.
Ai ngờ Mi Nguyệt quay đầu “Bịch” một tiếng quỳ trước mặt mẹ: “Phu nhân đừng đuổi ta đi, Mi Nguyệt muốn ở lại phòng phu nhân để hầu hạ phu nhân và lão gia, không biết ta làm sai điều gì khiến phu nhân không vui.”
Bộ dạng đáng thương nũng nịu ấy chạm đến lòng mẹ.
Mẹ vốn là người thương hoa tiếc ngọc, tự nhiên không nỡ thấy cô gái xinh đẹp như vậy tỏ ra đáng thương, lập tức muốn đưa tay đỡ nàng.
Lúc này, cha ta thân hình cao ráo, bước vào cửa mang theo gió.
Ánh mắt Mi Nguyệt lóe lên, trong lòng mừng rỡ, quay đầu định nhào vào chân cha, muốn dùng dung mạo ấy để kể khổ, lay động lòng cha.
Cha ta là người thế nào, liếc mắt đã nhìn ra tâm kế của nàng, xoay người né tránh, chân dài bước sang bên cạnh, trong chớp mắt đã đến bên mẹ.
Mi Nguyệt vồ hụt.
Không đạt được mục đích, nhìn thấy cảnh vợ chồng cha mẹ ta tình thâm ý trọng, trong mắt nàng sự hận thù và ghen tị như muốn tóe lửa.
Cha lại như không thấy người dưới đất, dịu dàng nói với mẹ: “Có chuyện gì vậy? Phu nhân có chỗ nào không khỏe?”
Mẹ lắc đầu, nhưng cha vẫn bảo người đỡ mẹ vào phòng nghỉ ngơi.
Mi Nguyệt mềm mại tựa không xương, chống nửa người dậy, một tay nhẹ vuốt trán, một lọn tóc rủ xuống, càng tỏ ra yếu đuối khiến người thương xót.
Quả là người thông minh, biết vận dụng ưu thế nhan sắc của mình, chỉ tiếc dùng sai đối tượng, lão gia trước mắt nàng không ăn miếng này.
Mi Nguyệt mang theo tiếng nức nở mở miệng: “Lão gia, Mi Nguyệt không biết mình làm sai điều gì, khiến phu nhân giận, phu nhân muốn đuổi nô tỳ đi nơi khác.”
Thật là một chén trà xanh đậm đà.
“Vậy ngươi nghĩ ngươi đã làm tốt điều gì! Chủ nhân muốn ngươi đi, còn cần phải cho ngươi một lời giải thích sao?”
Cha ta, vị giám trà sư này, ngữ khí hơi giận.
Mi Nguyệt sững sờ, nhất thời không biết nói gì, lão gia lại không ăn miếng này?
Nàng tự cho rằng nhan sắc không kém phu nhân, hơn nữa nàng trẻ hơn, so với phu nhân đã sinh con, hẳn là càng được nam nhân yêu thích hơn mới phải.
“Hơn nữa phu nhân hiện đang mang thai, ngươi bộ dạng ốm yếu như vậy thật không thích hợp ở trong phòng phu nhân hầu hạ, đừng để bệnh khí truyền sang phu nhân, ngươi không đền nổi đâu!”
Cha nhẹ nhấp một ngụm trà, tiếp tục: “Có bệnh thì đi chữa, phủ xuất tiền, đừng làm như Lâm phủ chúng ta hà khắc với hạ nhân, nếu ngươi tự mình không đi được thì để người khiêng ngươi đến y quán. Người đâu!”
Nghe thấy có người muốn khiêng mình đi, Mi Nguyệt lập tức tự mình đứng lên, Vân Nhu bên cạnh nhìn thấy muốn cười.
“Ngươi nói phu nhân muốn đuổi ngươi, ngươi có nghe phu nhân nói lời này không?”
“Dạ… không… không có! Nhưng, nhưng là Vân Nhu tỷ tỷ nói…”
“Nếu không phải thì đừng lấy phu nhân làm cớ đến tố cáo với ta, ngươi tưởng mình là cái gì, dám nói xấu phu nhân trước mặt ta! Phu nhân cũng là chủ nhân của Lâm phủ, thu lại những tâm tư nhỏ nhặt của ngươi, nếu không phải phu nhân ta tốt bụng mang ngươi về phủ, giờ ngươi không biết còn mạng mà sống không.”
Cha mang theo rõ ràng ý giận, cắt ngang lời Mi Nguyệt.
Mi Nguyệt cắn môi không cam lòng nói: “Lão gia nói phải, là nô tỳ không hầu hạ tốt phu nhân và lão gia, nô tỳ biết sai.”
Câu trả lời của người này hình như có chút không khớp.
Cha lười phí lời, quay người đổi nét mặt, vào phòng trong bầu bạn với mẹ.
Từ khi mẹ mang thai, cha bắt đầu lo lắng, sợ mẹ như lần trước bị ngã, bất luận đi đâu, hoặc là nắm tay, hoặc là đỡ.
Mẹ phiền không chịu nổi, hất tay nói: “Được rồi, bụng còn chưa lộ đâu! Cũng không phải lần đầu mang thai, vợ chồng già rồi mà ngày ngày nắm tay không thấy ngượng à!”
Cha ta bị chạm vào trái tim mong manh.
“Dung nhi, ta mới hơn hai mươi tuổi mà nàng đã chê ta già rồi! Vậy vài năm nữa chẳng phải nàng càng chê ta người già sắc phai mà đuổi ta ra khỏi nhà sao!” Nói xong, cha lập tức nhập vai bi kịch, lau nước mắt, tỏ vẻ đáng thương.
Mẹ ta bất đắc dĩ lắc đầu, rõ ràng là chịu thua chiêu này, nhìn quanh không có hạ nhân đi theo, lại nắm tay cha.
Không ai biết người bên cạnh thoáng qua một nụ cười xấu xa đầy đắc ý.
7.
Sau khi mang thai, mẹ ta cơ thể nóng, không muốn ngủ chung với cha, đuổi cha sang phòng bên.
Cha ôm ta khóc như cháu nội, vừa khóc vừa nói: “Con gái à! Mẹ con mang thai rồi không cần ta nữa! Cha con ta biết làm sao đây!”
Vừa nói vừa dùng tay áo ta lau nước mắt nước mũi, ta liền không nhịn được vung ngay một cái tát, tay cầm miếng dưa hấu, vừa gặm vừa không thương tiếc nói thêm một câu.
“Đừng kéo con vào, mẹ không chê con đâu, hôm qua con còn ngủ trưa với mẹ. Mẹ nói con nhỏ, không chiếm chỗ, nằm cạnh không nóng, ai như cha to lớn thế.”
Cha ôm đầu ta hít mạnh một cái: “Vậy sao? Mẹ không chê con, vừa rồi chạy đi đâu chơi, nhìn đầu đầy mồ hôi, thiu cả rồi, con ngửi xem, tự ngửi đi, thật là hôi! Không như ta, người thơm tho, lát nữa mẹ con sẽ chê con thôi.”
Xem cha ta miệng độc chưa kìa!
Bụng mẹ dần lớn, người ta nói chua là con trai, cay là con gái.
Nhưng mẹ không thích cay, cũng không thích chua, mà thích đồ ngọt, thường sau bữa trưa có một bát chè ngọt.
“Mẹ mang thai em trai hay em gái vậy?”
“Cái gì cũng được! Chỉ cần là do mẹ con sinh ra, Na Tra cũng được.”
Trong đầu non nớt của ta dường như nghĩ đến lúc Na Tra sinh ra là một quả cầu.
“Mẹ ơi! Cha nói mẹ sinh ra một quả cầu!”
Thế là, cha quỳ trước cửa phòng mẹ hai canh giờ.
Nhưng cha không ngoan ngoãn quỳ, tự mình quỳ rồi từ từ nhích, nhích đến bên chân mẹ.
- 8.
Cha ngủ một mình đã một thời gian, một đêm nọ, Mi Nguyệt lòng dạ không yên mò vào phòng cha.
Cha đang ngủ say, bỗng có một bàn tay đặt lên ngực.
Cha nhanh nhẹn cảm nhận có người đến, nhưng đầu có chút choáng váng.
Ông tập trung tinh thần một lúc mới tỉnh táo, mạnh mẽ đá kẻ bên cạnh xuống giường.
Trong đêm tối, cha xõa tóc, thần sắc như quỷ mị.
Cha vươn tay, bóp chặt cổ Mi Nguyệt.
“Lâm công tử, ta… ta là Đỗ Thanh Mi, chàng không nhớ ta sao? Chúng ta từng gặp nhau ở yến tiệc nhà Lý Thượng Thư khi nhỏ, ta là con gái Đỗ Lễ Thành.”
Thần sắc cha dần tỉnh táo, từ từ buông tay, ông không muốn vấy máu người.
“Ngươi là con gái Đỗ Lễ Thành?”