Cha Đừng Ngược Nữa, Mẹ Tôi Mất Ba Ngày Rồi - Chương 4
20
“Mẹ, người không được gả cho cha con!” Tôi sốt ruột nói: “Ông ta không phải người tốt. Ông ta không tốt với mẹ, còn hại ch//ết người, còn đánh ch//ết Đào Tử cô cô! Ông ta còn đánh mẹ, đánh cả con nữa!”
“Ơ con bé này, nói nhăng nói cuội gì thế!” Đào Tử cô cô cau mày: “Biểu thiếu gia tốt với tiểu thư nhà ta lắm, gì mà đánh với ch//ết ở đây chứ? Con bé này, chúng ta tốt bụng hỏi cha mẹ ngươi ở đâu, ngươi lại ngồi đây ăn nói quàng xiên gì thế? Tiểu thư sắp thành thân với biểu thiếu gia rồi!”
Bất kể tôi nói ra sao, bọn họ đều không tin tôi.
Điều đáng sợ hơn là tuy tôi ngược về quá khứ, nhưng quá khứ này hoàn toàn không giống với quá khứ tôi nghe được từ chỗ Đào Tử cô cô và mẹ!
Hiện giờ mẹ tôi vốn không hề tới núi Phạm Tịnh! Sức khỏe người không tốt, nhưng luôn tĩnh dưỡng ở nhà.
Vả lại bọn họ còn nói cha đối xử với mẹ tôi tốt lắm! Ông ta thường xuyên tới thăm mẹ tôi, tặng bà mấy món đồ chơi nhỏ, tình cảm giữa hai người rất tốt đẹp!
Tôi gấp quá đi tới đi lui: “Hai người xin tin con, ông ta thực sự có người phụ nữ khác ngoài kia, ả tên là Tuyết Nương, sau này Tuyết Nương còn vu oan mẹ tôi, chính là mẹ ấy, là đã hại ả sinh non…”
“Em họ!”
Một giọng nam cắt ngang lời tôi.
Tôi quay đầu, thấy cha tôi đang sốt ruột bước tới. Khi thấy tôi, ông ta sửng sốt ra mặt.
“Cha!” Tôi gọi ông ta: “Ông hại mẹ tôi còn chưa đủ thảm sao? Ông còn muốn cưới mẹ nữa? Tôi sẽ gi//ết ông! Sư phụ của mẹ cũng sẽ gi//ết cả nhà ông!”
Sắc mặt cha tôi lập tức tái đi, nhưng chỉ chớp mắt sau ông ta tỏ ra ngơ ngác: “Tiểu cô nương, ngươi nhận nhầm người rồi phải không?”
Ông ta đang nói dối! Ông ta nhớ chuyện đời trước!
Vậy Tuyết Nương của ông ta đâu?
Nhưng không tin tin tôi, bọn họ cũng coi tôi là một con nhóc lừa đảo, không hiểu chuyện!
Cha tôi dịu dàng nói với mẹ tôi: “Đi thôi, ta đặt cho em một bộ trang sức đẹp lắm, chắc chắn em sẽ thích.”
“Sao ông lại nói dối! Sao ông lại lừa gạt người khác!” Tôi òa khóc: “Mẹ, mẹ đừng gả cho ông ta! Hu hu hu! Ông ta không phải người tốt! Mẹ ơi, mẹ nói chuyện mẹ hối hận nhất chính là gả cho ông ta mà! Mẹ đừng gả cho ông ta! Mẹ và Đào Tử cô cô đều bị ông ta hại ch//ết mà!”
Tôi bị Đào Tử cô cô che miệng bế đi.
Mẹ thì ngạc nhiên nhìn tôi, mày khẽ nhíu lại.
21
“Bé thật sự không nói dối chứ?” Đào Tử cô cô chống nạnh đứng trước mặt tôi.
Bốn phía xung quanh chúng tôi không có ai, tôi thề thốt: “Con không nói dối đâu, Đào Tử cô cô, con thật sự tới từ tương lai, cô cô thích làm bánh hoa quế nhất, mẹ con không thích ăn cà rốt, Chu gia có…”
Tôi nói tất cả những người của Chu gia và Khương gia một lượt, còn nhắc tới mấy thói quen của bọn họ.
Đào Tử cô cô thì thầm: “Ta cũng thấy biểu thiếu gia có phần kỳ quặc. Từ khi cậu từ Giang Nam về là ít viết thư cho tiểu thư, thi thoảng ta cũng nghe thấy tin nói cậu muốn từ hôn. Nhưng quãng thời gian trước, đột nhiên biểu thiếu gia lại đối xử với tiểu thư tốt lắm…”
“Ngày đó có gì đặc biệt không ạ?”
“Sấm sét to lắm, như muốn đánh thủng cả trời đất này, vô cùng đáng sợ. Mưa to như trút hạ xuống ba ngày ba đêm, nhưng trong thành lại không hề bị ngập lụt. Tóm lại đủ mọi quái tượng xảy ra. Sau đó biểu thiếu gia đột nhiên tốt với tiểu thư, nghe nói cậu đứng một ngày một đêm trong mưa chỉ để được gặp tiểu thư, tất cả mọi người nói cậu quá thương yêu tiểu thư.”
“Lừa đảo!” Tôi tức giận mắng: “Chắc chắn ông ta biết những chuyện xảy ra trong tương lai! Đào Tử cô cô, xin cô cô đừng tin ông ta, cô cô bị ông ta tung một cước đá ch//ết, ông ta vì Tuyết Nương mà đánh mẹ con, khiến mẹ con tự s//át.”
Cuối cùng, Đào Tử cô cô quyết định dẫn tôi về Khương gia, chờ tới tối rồi nói lại chuyện này.
22
Buổi tối, hai người bọn họ nhìn tôi ăn ngấu nghiến.
Đào Tử cô cô nói với mẹ tôi: “Tiểu thư, tiểu cô nương này đúng là trông giống người tới sáu phần đó.”
Mẹ nhìn tôi, dịu dàng hỏi: “Có phải con đã chịu rất nhiều đau khổ không?”
Tôi lập tức rơi nước mắt, nhào vào lòng bà: “Nhưng người còn khổ nhiều hơn con.”
Mẹ muốn tôi đi tìm cha tôi, bà nói: “Con cũng nói là anh họ tới từ tương lai, ngày mai là hội ngắm hoa của Thẩm phủ, anh ấy sẽ tới. Con tìm cơ hội dẫn anh tới bên phía núi giả đi. Bên đó không có người, ta và Đào Tử núp ở một góc, nếu lời con nói là thật, chắc chắn anh ấy sẽ lộ sơ hở, được không?”
Tôi lau nước mắt: “Người tin con ư?”
Sắc mặt mẹ tôi rất nặng nề: “Ta luôn cảm thấy mình quên đi chuyện và người rất quan trọng, mà những chuyện xảy ra dạo gần đây lại quá kỳ dị, khi con nói những chuyện kia, ta không cảm thấy sợ hãi, mà trái lại như tảng đá đè nặng trong lòng tan biến, có cảm giác như kiểu hóa ra là vậy. Tra cho rõ chút cũng tốt.”
Ngày hôm sau, mẹ nhờ Thẩm tiểu thư đưa tôi tới Thẩm phủ. Tôi núp trong chỗ tối, thấy cha tôi thì giơ tay vẫy ông ta.
Ông ta thấy tôi, bèn nhìn xung quanh một lượt, rồi đuổi theo tôi.
“Đứng lại! Chi Chi!”
23
“Cuối cùng ông cũng chịu thừa nhận là ông biết chuyện xảy ra trong tương lai! Tại sao ông vẫn còn muốn hại mẹ tôi!”
Tôi biết mẹ và Đào Tử cô cô đang núp trong núi giả, nhưng mẹ tôi nói với người ta là nay bà bị bệnh, nên không đến hội ngắm hoa.
Cha tôi nhìn tôi với ánh mắt dịu xuống, ông ta ngồi trước mặt tôi, giọng chua chát: “Chi Chi, xin lỗi con… Cha vốn bị ma xui quỷ khiến… Cha không biết tất cả mọi chuyện đều không liên quan tới mẹ con, cũng không biết mẹ con bị hãm hại… Con có thể tha thứ cho cha được không?”
Tôi chỉ muốn phỉ nhổ ông ta một ngụm nước bọt, nhưng biết không thể cắt ngang được.
“Sau này ông còn hại ch//ết mẹ tôi nữa. Rõ ràng ông đã ở với Tuyết Nương rồi, thế thì ông đừng quấy rầy mẹ tôi nữa!”
“Cha sẽ không phụ bạc mẹ con nữa đâu, từ nhỏ cha mẹ lớn lên cùng nhau, cha vốn bị ma quỷ dụ dỗ nên mới trúng quỷ kế của Tuyết Nương, người cha yêu thương thật sự, người cha để ý thật sự là mẹ con.”
Trên mặt ông ta xuất hiện vẻ mặt trông giống hối hận: “Thật ra, lần đó cha tới thăm mẹ con, khi đó nàng ấy và sư phụ nàng ấy… rất thân thiết với nhau, trong lòng cha ghen tị, khi đó Tuyết Nương lại xuất hiện đúng lúc, cho nên cha…”
Ông ta nhìn tôi: “Con gái ạ, chuyện người lớn con không hiểu đâu, nhưng cha thật sự biết sai rồi, cha thề, lần này có được cơ hội tái sinh này chắc chắn là ông trời thấu tỏ sự hối hận của cha, nên mới cho cha một cơ hội, cha chắc chắn sẽ đối xử tốt với mẹ con! Con tin cha đi! Con gái, cha biết kiếp trước cha không làm tốt trách nhiệm của một phu quân lẫn một phụ thân tốt, thua thiệt mẹ con hai người quá nhiều, lần này cha nhất định sẽ làm một phu quân tốt, một phụ thân tốt, được không?”
Ông ta giơ tay định vuốt ve tôi, nhưng tôi lại nhổ nước bọt lên mặt ông ta: “Ông dám hại mẹ tôi, tôi sẽ gọi sư phụ của mẹ đến lại gi//ết sạch người của Chu gia, còn cả người của Khương gia nữa! Chắc ông không quên chứ, trước khi ông ch//ết, toàn bộ người của Chu gia đều bị sư phụ của mẹ tôi gi//ết hết rồi!”
Sắc mặt ông ta tái đi: “Không, không đâu, con không phát hiện ra ư? Ở thế giới này, mẹ con hoàn toàn không có sư phụ…”
“Vậy tôi sẽ giết sạch người của Chu gia!”
Ông ta ôm cổ tôi: “Con gái ạ, lúc trước là phụ thân không đúng, sau này phụ thân sẽ bồi thường cho con, được không? Ta thề, ta thề đấy.”
Nước mắt của ông ta nhỏ lên người tôi, nhưng tôi lại hung hăng cắn thật mạnh lên bả vai ông ta, đẩy ông ta ra rồi chạy tới chỗ mẹ.
24
Mẹ ôm tôi, nước mắt hoen vành mi, cứ thế nhìn cha tôi.
Cha tôi quay đầu, thấy mẹ tôi thì lập tức hốt hoảng: “Em họ…”
Tôi vội nói: “Mẹ, mẹ đừng để bị ông ta lừa! Ông vốn dùng cái vẻ mặt như bây giờ với Tuyết Nương, coi mẹ là chướng ngại vật, đánh ch//ết Đào Tử cô cô, hại ch//ết mẹ, đánh con!”
“Em nghe ta giải thích, ta thật sự…”
“Mẹ!” Tôi hét lên một tiếng, bởi mẹ tôi đã ngất đi.
Khi mẹ tôi tỉnh dậy, bà ôm lấy tôi và Đào Tử cô cô gào khóc.
Khóc xong, bà tỏ ra như không có việc gì, cũng chẳng đề cập tới chuyện từ hôn.
Cha tôi tới thăm mẹ. Mẹ cãi nhau với ông ta. Nhưng ý mẹ là trách ông ta lén lút có đứa con gái riêng là tôi sau lưng bà.
Tôi không hiểu bà lắm, tôi rất gấp, ra sức kể cho mẹ biết cha xấu xa nhường nào, nhưng gặp ai là bà đều nói tôi bị tinh thần rối loạn.
Bà vẫn chấp nhận chuyện cha tôi có một cô con gái, thậm chí là có con khi bà còn chưa gả tới, tất cả mọi người đều nói bà hiền lương thục đức.
Buổi tối lúc đi ngủ, tôi tức giận hỏi bà: “Sao mẹ không tin tưởng con?”
Bà và Đào Tử cô cô đang thêu thùa may vá, trong tay là bộ y phục cũ rách.
Nghe vậy, bà không để ý tới tôi, chỉ tiếp tục vùi đầu may may vá vá.
“Sao lại may ngân phiếu và trang sức vào trong quần áo?”
“Suỵt.”
25
Ngày hôm sau là đại thọ bốn mươi của bà nội tôi.
Tôi kể những lời bà nội nói sau khi mẹ ch//ết cho mẹ tôi nghe, mẹ tôi mặt không đổi sắc.
Mẹ dẫn tôi tới chúc thọ bà nội. Bà nội cười như bông hoa cải, cũng rất từ ái với mẹ tôi.
Bà ta muốn sờ mặt tôi, nhưng bị tôi phỉ nhổ: “Lão yêu bà! Bà đi ch//ết đi.”
Bà nội sầm mặt xuống.
Mẹ bịt miệng tôi lại rồi kéo tôi ra sau, rồi cười áy náy với bà nội.
Cha tôi đứng bên răn dạy tôi: “Không được vô lễ.”
Sau đó ông ta cầm bánh ngọt tới dỗ dành tôi, tôi lập tức gạt tay ông ta ra: “Dối trá! Giả mù sa mưa!”
Khách tới chúc thọ đều nói tôi là kẻ không có giáo dưỡng, nói sau này mẹ tới làm mẹ kế thì sẽ tha hồ chịu đựng.
Cha thì cứ xoay quanh mẹ, sợ bà nóng, sợ bà lạnh, sợ bà đói, như thể người bỏ đói chúng tôi ba ngày không phải ông ta vậy.
Mẹ ngồi một lát rồi nói đầu óc váng vất, cha tự mình đưa bà về phòng cho khách nghỉ ngơi, còn đuổi tất cả người hầu hạ đi.
Sau khi cha tôi đi rồi, Đào Tử nhìn ngó bên ngoài, rồi về nói với mẹ: “Không có ai.”
Mẹ ôm lấy tôi, nói: “Vậy đi thôi.”
“Được!” Đào Tử cô cô đốt chăn của phòng cho khách, đảm bảo có thể cháy rồi mới vội vã cùng mẹ tôi rời đi theo cửa sau.
Nhà cửa Chu gia bị thiêu hủy quá nửa.