Cầu Vồng Sau Mưa - Chương 4
9.
Ngày hôm sau, chú dì Vệ lại không có ở nhà.
Thứ bảy không phải đi học, sau khi ăn xong, tôi quyết định gọi điện cho dì Tống.
“Loạt xoạt!” Là tiếng của các quân bài mạt chược va chạm vào nhau.
“Là Thắng Thắng à?” Ở đầu dây bên kia vang lên giọng của dì Tống: “Thắng Thắng, xin lỗi nhé. Dì có việc kinh doanh cần giải quyết, hôm nay không thể đi cùng cháu được. Hay dì gọi chú trợ lý đưa cháu đi chơi công viên nhé?”
Một đứa trẻ vừa mới đến thành phố, chắc hẳn sẽ thích công viên giải trí.
Đáng tiếc, tôi đã không còn là trẻ con nữa.
Vì vậy, tôi lắc đầu. Ngay sau đó, tôi nhận ra dì Tống ở đầu dây bên kia không thể nhìn thấy.
“Dì ơi, cháu không muốn đi công viên… Cháu thấy trong nhà có một cái máy tính, cháu có thể dùng không?”
Vừa dứt lời, đầu dây bên kia im lặng kỳ lạ, sau một lúc lâu, tôi mới nghe thấy giọng dì Tống :
“Chiếc máy tính đó luôn được Vệ Hoành dùng để chơi game mà. Thắng Thắng, cháu dùng máy tính làm gì? Không phải là muốn chơi game đấy chứ?”
“Nghe dì nói này, cháu mới đến thành phố, có thể sẽ thấy nhiều thứ mới mẻ, nhưng dì phải nói trước với cháu, cháu phải kiểm soát bản thân nhé. Có những thứ là tốt, nhưng cũng có những thứ thì…”
Không biết dì Tống nói bao lâu.
Sau khi cúp điện thoại, tôi vẫn vào phòng làm việc – chú Vệ không có thói quen làm việc ở nhà, căn phòng này có thể nói là được chuẩn bị hoàn toàn cho Vệ Hoành.
Tôi thấy trong phòng làm việc có đủ loại lego và mô hình, cũng thấy trên kệ sách có từng chồng từng chồng truyện tranh.
Những thứ này không thứ nào là không có giá trị cao.
Kiếp trước vào thời điểm này, khi thấy những thứ này và biết giá trị của chúng, có lẽ tôi chỉ biết ngưỡng mộ Vệ Hoành.
Nhưng bây giờ, tôi lại cảm thấy như có một tảng đá đè nặng trong lòng, vừa bí bách vừa nặng nề.
Tôi dùng máy tính tra cứu tất cả các cuộc thi có thể đăng ký trong tháng này mà tôi tự tin có thể tham gia – một tháng là quá ngắn, tôi không có năng khiếu kinh doanh, chỉ có thể đặt cơ hội kiếm tiền và gia tăng giá trị bản thân vào những cuộc thi này.
Tôi đã sắp xếp các cuộc thi đó thành một bảng, rồi chép lại vào sổ tay, dự định sẽ gặp giáo viên chủ nhiệm vào thứ hai để trao đổi.
Sống lại một kiếp, tôi không ngại dùng kiến thức của kiếp trước để tạo điều kiện tốt hơn cho mình trong kiếp này, giúp mình tránh những con đường khó khăn.
Có lẽ còn có cách ngắn hơn: chứng khoán, vé số, tiền ảo… nhưng kiếp trước chỉ biết cắm đầu học, một là tôi không nhớ các thời điểm tăng giảm quan trọng của những thứ này, hai là tôi chẳng có vốn liếng gì.
Vì vậy, ngay cả việc kiếm tiền, dường như cũng chỉ có thể dùng cách “ngốc nghếch” này.
Mười năm trước, việc thu thập thông tin trên mạng không hề đơn giản như mười năm sau, tôi đã tra cứu rất lâu rất lâu.
Khi tắt máy tính, vô tình tôi nhìn thấy trên bàn có một cuốn lịch, trên đó có một ngày được khoanh tròn, bên cạnh là một khuôn mặt cười nhỏ xinh.
Ngày 8 tháng 3. Ngày quốc tế phụ nữ.
Nếu nhớ không nhầm, đó cũng là ngày kiếp trước tôi và Vệ Hoành đi c ắt cỏ lợn, và Vệ Hoành suýt trượt xuống vách núi.
10.
Bố mẹ Vệ về nhà lúc 11 giờ tối.
Hương nước hoa trên người dì Tống đã phai gần hết, trên mặt chú Vệ lộ vẻ mệt mỏi. Nhưng khi nhìn thấy tôi, chú vẫn bước tới, cười hỏi: “Thắng Thắng, nghe nói hôm nay cháu ở nhà chơi máy tính phải không? Chơi thế nào rồi?”
Tôi quay người lấy cuốn sổ từ trong cặp. Nhưng tôi chưa kịp lấy sổ ra, chú Vệ đã mở lời:
“Thắng Thắng, chú biết cháu mới đến thành phố, thấy mọi thứ ở thành phố đều rất thú vị.”
“Cả những người bạn mới ở thành phố, các tiện ích, và các trò chơi. Cháu chắc hẳn đã nghe bạn bè nói về trò chơi trên máy tính, đúng không?”
Cuốn sổ chuẩn bị lấy ra lại bị bỏ vào cặp. Chú Vệ thở dài đầy tâm trạng: “Cháu đến để trao đổi, chắc đã nghe nói về con trai chú.”
“Vệ Hoành hồi nhỏ học rất giỏi, nhưng sau khi tiếp xúc với máy tính, nó mê trò chơi điện tử.
Thành tích của nó giảm sút, nó bắt đầu trở nên nổi loạn. Trước đây khi chú la mắng, nó còn ngoan ngoãn nghe lời, nhưng sau khi chơi game, nó học cách cãi lại.”
“Thời gian cha con chú ở bên nhau ngày càng ít, hiểu lầm ngày càng nhiều… Nó trở nên máu lạnh, vô cảm, không biết ơn. Vì vậy, trong chương trình trao đổi gia đình lần này, chú mới chọn cho nó tham gia.”
“Thắng Thắng, cháu khác Vệ Hoành, cháu vẫn là đứa trẻ ngoan, chưa bị trò chơi đầu độc, hứa với chú, đừng học theo Vệ Hoành được không?”
Tôi nhìn chú Vệ, nghe chú gán những từ như “máu lạnh”, “vô cảm”, “không biết ơn” lên Vệ Hoành.
Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh trên cuốn lịch, khoảng trống nhỏ một centimet vuông vào ngày 8 tháng 3, với nụ cười nhẹ.
Thực ra tôi biết, bây giờ tôi ở nhà họ Vệ, tốt nhất là nên tỏ ra ngoan ngoãn, có những lời có thể không nói thì đừng nói, có những việc có thể không can thiệp thì đừng can thiệp.
Hơn nữa, dù có can thiệp cũng không ích gì.
Nhưng nghĩ đến khuôn mặt cô đơn của Vệ Hoành dưới ánh hoàng hôn ở kiếp trước, tôi vẫn không thể kiềm chế, lấy ra cuốn sổ ghi chép của mình buổi chiều.
“Chú ơi.” Tôi nói: “Chú hiểu lầm rồi.”
Trong cuốn sổ, chi chít những thông tin về các cuộc thi: “Chiều nay cháu không chơi game, mà chỉ ghi chép thông tin.”
Trên mặt chú hiện lên vẻ áy náy, vì đã hiểu lầm tôi. Hoặc là, khi nghe tôi dùng máy tính, chú ngay lập tức nghĩ rằng tôi đang chơi game, mà không cần kiểm chứng, đã vội vàng giáo huấn, vội vàng “uốn nắn” cho cây non sắp nghiêng.
Chú Vệ xin lỗi, nhưng tôi lắc đầu.
“Bởi vì cháu không phải con chú, nên chú đối với cháu có thêm phần kiên nhẫn. Nhưng chú thậm chí còn không muốn đợi một chút, để nghe cháu nói điều gì.”
“Thế còn Vệ Hoành? Khi cậu ấy chơi game, chú có nghe cậu ấy giải thích không?”
“Chú có nghe cậu ấy giải thích về sở thích, ước mơ của mình? Chú có nghe cậu ấy giải thích về sự cô đơn, về thành tựu của mình?”
Vệ Hoành sau này sẽ trở thành một tuyển thủ thể thao điện tử rất xuất sắc. Dù ở tuổi mười mấy, sống trong môi trường không phù hợp với thể thao điện tử.
Một người lớn, thường không chịu nổi khi bị trẻ con dạy dỗ. Đặc biệt là những người lớn hiếm khi cho trẻ con cơ hội giao tiếp bình đẳng.
Một người cha gửi con mình tham gia chương trình “trao đổi gia đình”, hy vọng con mình “chịu chút khổ” để rèn luyện lại nhân cách, bạn có thể mong đợi gì nhiều ở họ?
Tôi không nói chú Vệ là người xấu. Chú giàu có, hào phóng, thậm chí là một doanh nhân tốt và ông chủ có lương tâm.
Chú chỉ không phải là một người cha đạt chuẩn. Cuộc thảo luận của chúng tôi kết thúc không mấy vui vẻ.
Chú Vệ dường như nghĩ tôi và Vệ Hoành là cùng một loại người, bề ngoài ngoan ngoãn, nhưng bên trong vẫn đầy bất an.
Vì vậy, thời gian sau, chú tránh gặp tôi. Vốn dĩ mỗi ngày chỉ thỉnh thoảng gặp vào buổi tối khi họ về nhà sau giờ làm, giờ đây vì chú cố tình tránh mặt, ngay cả gặp một lần cũng khó.
Chỉ có dì Tống, sau khi cô giáo chủ nhiệm gọi điện nói thành tích tiếng Anh của tôi “tiến bộ vượt bậc”, đã phấn khích ôm tôi hôn vài lần lên má.
“Thật thông minh quá! Dễ thương quá!”
“Thắng Thắng, dì ước gì mình sinh con gái, chứ không phải con trai!”
Kiếp này, tôi chủ động gọi dì Tống là dì. Nhưng kiếp trước, Dư Trại Trại gọi dì là mẹ Vệ.
Tôi có thể tưởng tượng, trong lòng Dư Trại Trại ít được mẹ ôm ấp ở quê nhà, khi nghe dì Tống nói những lời này sẽ có cảm giác gì.
Hơn nữa, kiếp trước Dư Trại Trại đến nhà họ Vệ đủ ngoan ngoãn, ngây thơ, chất phác, thật thà, nhiệt tình còn hiểu chuyện biết ơn.
Dư Trại Trại rất được chú Vệ yêu thích. Thật là một gia đình hoàn hảo.
Nhưng kiếp này, người đến nhà họ Vệ là tôi. Vì vậy, sau khi dì Tống kích động xong, tôi lùi lại một chút: “Dì Tống, ngày mai là ngày Quốc tế Phụ nữ. Dì có muốn quà gì không?”
“Ngày Quốc tế Phụ nữ là ngày lễ lớn, ngày mai cháu sẽ gọi điện cho mẹ.”
“Dì có rảnh để nhận điện thoại của Vệ Hoành không?”
Dì Tống và chú Vệ dường như luôn bận rộn, bận đến mức không có thời gian nhận điện thoại. Chương trình liên lạc với họ cũng hầu hết vào lúc nửa đêm.
Gần đây tôi giao tiếp với trợ lý của họ, mới biết gần đây bố mẹ Vệ về nhà vào buổi tối là vì có nhiệm vụ quay phim của chương trình. Bình thường, họ hiếm khi về nhà một lần trong tuần.
Nụ cười trên mặt dì Tống cũng nhạt dần: “Thắng Thắng, cháu cảm thấy thời gian chúng ta dành cho cháu quá ít phải không?”
“Hoặc cháu nghĩ rằng Vệ Hoành không được gia đình quan tâm, rất đáng thương?”
“Dì luôn nghĩ cháu là đứa trẻ hiểu chuyện, nhưng có phải vì tuổi tác mà cháu quá thiên vị cho Vệ Hoành không?”
“Vậy dì, dì sẽ dành thời gian để gọi cho Vệ Hoành, hoặc nhận điện thoại của cậu ấy chứ?”
“Có có có, nhận nhận nhận!”
Trước ngày lễ, sau khi làm mất lòng chú Vệ, tôi lại làm phật ý dì Tống. Nhưng dường như cũng chẳng sao.
Kiếp trước, với sự giúp đỡ của Vệ Hoành, bố mẹ Vệ đã tài trợ chi phí học tập cho tôi, và tôi thật sự rất biết ơn họ.
Nhưng sự biết ơn này không có nghĩa là tôi cho rằng họ không sai. Hoặc, chính vì sự biết ơn này, tôi mới không thể nhịn được mà muốn “lo chuyện bao đồng”.
Ngày Quốc tế Phụ nữ, tôi bán xong cành cẩm chướng cuối cùng ở cổng trường. Khi trả bình hoa cho chủ tiệm hoa, tôi bỗng nhận được cuộc gọi của chương trình.
“Thắng Thắng.” Chị quay phim cắn môi: “Chúng ta phải kết thúc trao đổi rồi.”
“Tại sao?”
“Vệ Hoành gặp chút chuyện – cậu ấy bị thương.”
“Chú Vệ và dì Tống sẽ về cùng cháu.”
== Ủng hộ nhà dịch tại web metruyen.net.vn ==