Cầu Sinh - Chương 4
10.
Sinh thần của Thẩm lão gia, một nhà chúng ta cùng đoàn tụ.
Nhưng khi dạ tiệc tiến hành được một nửa thì bức thư tình từ trong tay áo Nhị phu nhân rơi ra.
Đám hạ nhân tinh mắt, lập tức tranh nhau nhặt, rồi trình lên.
Trong phòng nháy mắt lặng như tờ, chỉ còn môi của Nhị phu nhân đang run rẩy.
Thẩm lão gia vẫn vui vẻ hớn hở nhận lấy, tưởng Nhị phu nhân viết thơ cho mình.
Nhưng vừa mở ra, nụ cười của hắn liền biến mất.
Hắn ngước mắt lên nhìn xung quanh, miễn cưỡng duy trì nụ cười, đem hạ nhân đuổi hết đi.
Nhị phu nhân nơm nớp lo sợ quỳ xuống.
Gân xanh trên trán Thẩm lão gia nổi lên, đưa tay dùng sức bóp hai má Nhị phu nhân.
Nước mắt của Nhị phu nhân rơi xuống cổ tay hắn.
Hắn không hề nhận ra, chỉ nghiến răng nghiến lợi hỏi nàng ấy: “Ta đối với nàng không tốt sao?”
Tam phu nhân vội vàng tiến lên giải thích: “Lão gia, thật ra bức thư kia…”
Thẩm lão gia đưa tay đẩy mạnh Tam phu nhân ra, ta vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng ấy.
Chúng ta nhìn hắn trong im lặng và sợ hãi.
Đó là lần đầu tiên ta đối mặt trực tiếp với cơn giận giữ của người nam nhân này.
Thoạt nhìn trông thật đáng sợ nhưng vì không có cách nào khống chế được lòng người, lộ ra mười phần ngoài mạnh trong yếu.
Hắn quyết định trước mặt mọi người, đem Nhị phu nhân ngâm trong lồng heo.
Địa điểm chính là sông Trường Giang đang chảy cuồn cuộn ở kia.
11.
Ngày mà Nhị phu nhân bị nhốt vào lồng heo dìm xuống nước, gió cực kỳ lớn.
Ta với Tam phu nhận được lệnh nhất định phải có mặt tại hiện trường quan sát, ta nghĩ suy đoán đây là muốn giết gà dọa khỉ.
Trước khi đi, Tam phu nhân quỳ trước cửa thư phòng, khóc lớn từng cơn.
“Lão gia, bài thơ đó là do thiếp viết!”
“Là lỗi của thiếp, ở trong viện cảm thấy cô đơn lạnh lẽo, mới nâng bút trút hết nỗi lòng.”
“Nhị phu nhân vô tội, cầu xin người tha cho nàng ấy, bắt thiết đi. Thiếp cầu xin người! Thiếp dập đầu xin người!”
Bên trong thư phòng không chút động tĩnh gì.
Thời điểm đưa Nhị phu nhân đi, Tam phu nhân mặc vào một thân Hồng Y, phấp phới tung bay trong gió, tựa như hoa đào mùa xuân.
Nhân dịp Thẩm lão gia không chú ý, chúng ta bèn lén lút chạy tới đây.
Trong ống tay áo của Nhị phu nhân đã không còn bức thức tình trộm giấu nữa, nàng ấy bị lột sạch quần áo, toàn thân trần trụi, không mảnh vải che thân.
Mọi người ra vẻ đạo mạo quay đầu đi chỗ khác, thực ra khóe mắt đều đang len lén liếc nhìn nàng ấy.
Tam phu nhân nhẹ nhàng nắm chặt lấy bàn tay của nàng ấy, vành mắt đỏ hoe khẽ nức nở.
Nàng ta hỏi: “Khinh Dung, ngươi rõ ràng đoán được đó là do ta viết đúng không?”
Nhị phu nhân lắc lắc đầu, nàng ấy nói: “Nhưng mà người ta thích không phải là ngươi, ngươi biết mà.”
Chúng ta đều biết cả.
Bài thơ tình đó là một trong những tia sáng ít ỏi trong cuộc đời làm nô tỳ của Nhị phu nhân.
Nàng đã tiếp xúc qua vô số đàn ông, tất cả đều vì tiền vì sắc, duy chỉ vì tình yêu thì không có một ai.
Đây là lần đầu tiên nàng ấy chạm được đến thứ tình yêu mãnh liệt đó.
Nhưng thật ra là ai viết cũng không quan trọng, là nam hay nữ cũng không quan trọng, là Tam phu nhân hay là kẻ phóng đãng viết ra cũng không quan trọng, nàng ấy chỉ là yêu thích người mà bản thân mình tưởng tượng ra mà thôi.
Chỉ vậy thôi.
Nhị phu nhân nắm lấy chiếc lồng, giống như hồ điệp bị vây hãm, bị gió tháng ba thổi đến mức lung lay sắp đổ.
Nàng ấy ngẩng đầu nhìn trời, nhẹ giọng than thở: “Thời tiết thật lạnh.”
Lý Trường chỉ huy mấy tên đầy tớ nhấc lồng heo lên, thả xuống nước.
Nhị phu nhân dường như đang ngồi kiệu hoa, không khác gì một tân nương được gả đi, được đưa đến chỗ phu quân của nàng ấy.
Theo tiếng ra lệnh, nàng ấy rơi xuống dòng nước vô tận của sông Trường Giang, chỉ nghe một tiếng “bùm”.
Nàng ấy đã được như ý nguyện cùng người mình thương uống nước Trường Giang.
Ta và Tam phu nhân gắt gao nắm chặt lấy tay đối phương, đưa mắt nhìn theo nàng ấy đã trở thành tân nương của chính mình.
Trên bờ, sương dày đặc và hoa nở rộ tràn đầy sức sống.
Ngày xuân còn dài
12.
Từ đó, Tam phu nhân đổ bệnh mãi chưa khỏi.
Ta đến thăm nàng, nàng cũng chỉ cười khổ mà nói: “Trong phủ nay chỉ còn lại hai người chúng ta mà thôi.”
Bàn tay nàng càng ngày càng giống như bông hoa khô héo, người ngoài chỉ có thể bất lực nhìn nàng cứ thế lụi tàn.
Ta đút cháo cho nàng ăn, nàng vẫy vẫy tay, dường như có chút sức lực.
Toàn bộ nha hoàn đều bị đuổi ra ngoài, nàng ra hiệu cho ta đến gần, muốn nói thầm với ta.
Nàng ấy nói: “Đình Mai, đêm qua ta nằm mơ.”
Trong lòng ta có chút dự cảm không lành.
Nàng ấy tiếp tục nói: “Tối qua ta mơ thấy, thì ra cha mẹ ta là thần tiên trông coi tinh tú trên trời, kiếp này là họ xuống hạ giới độ kiếp.”
Nói cho đến khi trên mặt nàng có thêm sắc hồng, có chút hưng phấn.
Ta nắm chặt tay của nàng, cố gắng làm cho nàng bình tĩnh lại.
“… Họ nói cho ta biết, thực ra ta cũng là nữ thần hạ phàm lịch kiếp, chỉ có điều đã bị nhiễm phải trọc khí của nam tử ở nhân gian nên mới bị chậm trễ không thể phi thăng.”
“Đình Mai, ngươi nói cho ta biết, ta phải làm thế nào mới quay về trời được.”
Ta cũng không biết, ta vốn không bằng Tam phu nhân, ta chỉ là một người hết sức bình thường mà thôi.
Giờ này khắc này, ta cũng có chút nửa tin nửa ngờ, lại có chút hy vọng đó là sự thật.
Nếu như là thật thì Tam phu nhân chẳng phải là rất nhanh sẽ trở thành thần tiên, thoát khỏi bề khổ rồi sao?
Ta cũng có chút phấn chấn.
Nhưng nói tới nói lui cũng không đạt được kết quả gì, chúng ta đành phải tạm thời gác lại, bỏ qua một bên.
Lúc ăn trưa, nghe nói Thẩm lão gia lại cho mời một cao nhân, cao nhân lần này là một hòa thượng trong miếu, nghe đâu mười phần linh nghiệm.
Cao nhân, lại là cao nhân.
Cao nhân lần này lại lục căn không tịnh, nghe nói yêu cầu tất cả mọi người trong phủ đểu phải đi qua gặp hắn.
Bao gồm cả nữ tử.
Tam phu nhân bệnh nặng không xuống giường được, chỉ có ta qua đó đón tiếp.
Vừa mở cửa bước vào, ta liền nhìn thấy hai con mắt của con lừa trọc đó sáng lên, giả vờ lơ đãng liếc nhìn ta từ trên xuống dưới.
Ánh mắt của hắn dính chặt lấy, giống như một con ốc sên lớn bò trên người.
Hòa thượng xoa xoa tay, cười hỏi: “Đây có phải là Tứ phu nhân trong phủ không?”
Thẩm lão gia cực kỳ niềm nở, nhìn thấy tên hòa thượng này có hứng thú với ta, liền đem ta thổi phồng đến mức ba hoa chích chòe, giống như Thiên nữ hạ phàm.
Uống rượu xong, Thẩm lão gia đưa hòa thượng đi đến phòng khách.
Trước khi đi, tên hòa thượng quay đầu nhìn ta một cái, thần sắc u ám tối tăm.