Cẩu Nam Nữ - Chương 4
“Tôi mua vé số. Sau khi chồng tôi biết trúng số, anh ta muốn nuốt riêng mà không báo cho tôi biết. Anh ta còn lừa tôi ly hôn rồi cùng tiểu tam đi nhận giải thưởng”.
“Nhưng lúc đó tôi đã mua hai tờ, chồng tôi là người rất bất cẩn, cái mà anh ta lén giấu chính là tờ không trúng thưởng.” Tôi còn đưa tin Nhậm Nghị gây rối ở trung tâm xổ số và đưa cho cảnh sát xem.
Cảnh sát không nói nên lời sau khi xem nó.
Tiểu tam vậy mà ngang nhiên có gan đến đây làm phiền tôi.
Sau khi hiểu được tình hình, cảnh sát đã xin lỗi tôi và thả tôi đi.
Vu Hạ không chịu bỏ cuộc, nhất quyết cho rằng tôi đã lấy trộm vé số của cô ta.
Cảnh sát không thể chịu nổi đã khiển trách cô ta rất nặng nề:
“Vì cô nói có người lấy trộm vé số của cô để đổi giải nên cô phải đưa ra bằng chứng. Nếu không, cô đang tung tin đồn thất thiệt và phỉ báng, là vi phạm pháp luật. Chúng tôi có thể bắt giữ cô theo pháp luật!”
Vu Hạ vừa nghe tin mình phạm luật, lập tức ngất đi.
Tôi đưa con gái đi du lịch theo lịch trình nhưng vừa về đến nhà đã bị một nhóm người chặn lại.
Nhìn thoáng qua, tôi đã nhìn thấy những người mà tôi không muốn gặp.
Những người bên cạnh chính là chủ nợ của Nhậm Nghị.
Nhậm Nghị vừa nhìn thấy hai mẹ con chúng tôi liền nói với những người đó:
“Đây là vợ cũ của tôi, tiền của tôi đều chỗ cô ta. Các người cứ đòi cô ta, cô ta có rất nhiều tiền.”
Giọng Vu Hạ cũng vang vọng từ bên cạnh.
“Người phụ nữ là kẻ không có lương tâm. Người đàn ông của cô ta đối xử tốt với cô ấy như vậy, trước khi ly còn để lại cho cô ta 1 triệu tiền sinh hoạt, tất cả tiền cô ta đều bỏ túi hết!”.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tôi vô cùng thất vọng.
Bởi vì những người được gọi là chủ nợ này thực chất là do tôi thuê.
12.
Dù sao tôi cùng Nhậm Nghị sống nhiều năm, trong lòng cũng không có tàn nhẫn như anh ta.
Dù kiếp trước tôi đã bị con cầm thú này phản bội và bỏ rơi nhưng tôi vẫn dự định để anh ta được sống.
Vì vậy tôi đã thuê những người này để khảo nghiệm anh ta.
Nếu Nhậm Nghị muốn tự mình trả nợ, tôi sẽ bí mật giúp anh ta trả một phần, còn lại anh ta sẽ tự mình từ từ trả.
Hoặc nếu Nhậm Nghị gặp phải chủ nợ, đến tìm tôi giúp đỡ, rất có thể tôi sẽ mềm lòng.
Đáng tiếc Nhậm Nghị lại chọn phương thức tôi khó chấp nhận nhất.
Anh ta trực tiếp đưa chủ nợ đến gặp tôi tôi, chẳng khác nào bán tôi cho họ.
Những người đó tuy là người ngoài nhưng cũng rất chuyên nghiệp.
Họ hỏi Nhậm Nghị:
“Tại sao anh lại muốn ly hôn với người phụ nữ của mình khi cô ấy trúng số? Anh có phải là kẻ ngốc không?”
Nhậm Nghị không nói nên lời nên tôi bước tới giải thích cho những người này nghe.
Tôi đã nói với anh ấy rất rõ ràng về việc anh ta đã phản bội tôi và lừa tôi ly hôn như thế nào, cũng như việc anh ta quay lại gây rắc rối cho tôi khi phát hiện ra xổ số là giả.
Tôi cũng giải thích cụ thể rằng tôi đã đối xử tốt với anh ta như thế nào, nhưng anh ta lại tính kế tôi ra làm sao.
Những người kia mặc dù đã biết nguyên nhân và hậu quả của sự việc nhưng họ vẫn tức giận đến mức tát Nhậm Nghị mấy cái.
Đối với Vu Hạ cũng là mắng mỏ:
“Súc vật như mày cũng là đàn ông à? Mau gom tiền đi, trong vòng một tuần không kiếm được tiền, tao sẽ phết bỏ mày!”
13.
Sau khi Nhậm Nghị sợ hãi bỏ chạy, người phụ trách nói với tôi rằng anh ta biết chủ nợ của Nhậm Nghị.
Anh ta có thể nói cho đối phương biết mọi việc, đề phòng sau này chủ nợ thực sự đến gây phiền toái cho mẹ con tôi.
Về phần chủ nợ thực sự, bọn họ thực sự rất độc ác.
Chưa kể đánh chết người, không biết bản thân đã làm bao nhiêu việc khiến người khác phải trả giá.
Nếu rơi vào tay những người này, Nhậm Nghị về sau sẽ rất thống khổ.
Anh ta sẽ lần lượt kể cho tôi biết tin tức liên quan đến Nhậm Nghị.
Đúng như người này nói, chủ nợ thực sự trong vòng một tuần đã tìm thấy Nhậm Nghị.
Họ ngay tại chỗ bẻ gãy một chân và cắt đứt hai ngón tay của anh ta.
Họ cảnh báo Nhậm Nghị rằng nếu không lấy có tiền trong vòng ba ngày nữa, anh ta sẽ biến phải mất khỏi trái đất này.
Nhậm Nghị không còn cách nào khác phải đến tìm tôi, đáng tiếc cơ hội tôi cho anh ta đã bị anh ta lãng phí rồi.
Nhậm Nghị đánh vào cảm tình cùng tôi nói rất nhiều, nói rằng thực ra anh ấy rất yêu quý thương hai mẹ con chúng tôi, chỉ là bị con khốn Vu Hạ kia lừa gạt.
Mấy lời mà lũ đàn ông luôn sử dụng sau khi ngoại tình như vậy không còn có thể gây ra bất kỳ gợn sóng nào ở đây nữa.
Tôi chỉ cười khẩy sau khi nghe điều này.
“Đừng nhắc tới Vu Hạ trước mặt tôi, người tôi ghét nhất đời này chính là cô ta, hận không thể tự tay giết chết cô ta!”.
Tôi nói những lời từ tận trái tim mình, sự hận thù này không có cách nào có thể diễn tả được thành lời.
Nhậm Nghị tuy rằng cũng là một tên khốn kiếp, nhưng hắn không có đầu óc cũng không có chính kiến. Mọi việc xảy ra ngày hôm nay đều là do Vu Hạ lên kế hoạch.
Nhậm Nghị suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: “Tôi hiểu rồi.”
Sau đó anh ta vội vã rời đi, không biết đã hiểu cái gì.
14.
Hai ngày sau liền có tin tức liên quan đến Nhậm Nghị.
Lúc đó cũng đã rất muộn, tôi và con gái đang ngủ trong phòng thì có ai đó gõ cửa “cốc cốc”
Tôi cầm dùi cui điện chống sói đi tới thì phát hiện người đứng ngoài cửa hóa ra là Nhậm Nghị.
Sắc mặt anh ta xanh xao, trên người có vết máu.
Tôi không dám mở cửa, thông qua cánh cửa hỏi anh ta muốn làm gì.
Nhậm Nghị nói: “Không phải em nói muốn tự tay giết chết Vu Hạ sao? Không cần em ra tay, tôi đã thay em giết chết rồi!”.
Cảm giác Nhậm Nghị khá bất thường, tôi liền sợ hãi báo cảnh sát.
Thật không ngờ đến, Nhậm Nghị lại thật sự đi tìm Vu Hạ để giết cô ta, nhưng không có giết chết thành công.
Vu Hạ mạng cũng khá lớn, bị Nhậm Nghị đâm hơn chục nhát, thậm chí còn bị đẩy xuống tầng lầu mà không chết.
Tuy nhiên, cô ta bị thương rất nặng, cả đời này chỉ có thể nằm trên giường bệnh.
Ngoại trừ đầu óc tỉnh táo, thì cô ta không thể di chuyển đi đâu cả.
Nhậm Nghị sau khi bị cảnh sát bắt giữ, anh ta đã hét lớn: “Vợ tôi là tỷ phú! Qua vài ngày nữa, cô ấy liền có thể dùng tiền đưa tôi ra ngoài!”
Sau vụ đó, tôi không bao giờ nghe thấy tin tức gì từ Nhậm Nghị nữa, cũng không có buồn hỏi thăm.
Tôi thường đến bệnh viện thăm Vu Hạ.
Người bạn thân trước đây của tôi.
Đương nhiên không phải xuất phát từ lòng tốt rồi.
Tôi không có thánh thiện đến thế.
Tôi đến gặp cô ta, chỉ muốn nói với cô ta rằng hiện tại tôi sống tốt như thế nào, còn hiện giờ cô ta đi vệ sinh cũng phải vệ sinh trên giường bệnh.
Nhìn thấy cô ta như thế này, tôi cảm thấy rất vui sướng.
Tôi còn cười nhạo cô ta, tôi mà ở vào hoàn cảnh như của cô ta thì tôi thà chết còn hơn, đáng tiếc cô ta bị liệt, dù có muốn cũng không thể chết được.
Mỗi tuần tôi đều dành thời gian đến gặp cô ta, mang đến cho cô ta những lời tra tấn không ngừng nghỉ.
Cảm giác này thật sảng khoái!!!
-HẾT-