Cẩu Nam Nữ - Chương 2
“Con không đồng ý việc bố mẹ tôi ly hôn.”
Sau khi nghe con gái tôi nói vậy, trên mặt Nhậm Nghị và Vu Hạ đều hiện lên vẻ phiền chán.
Tôi xem ở trong mắt, hận ở trong lòng.
Vu Hạ có lẽ bối rối, nói những lời không hợp lẽ:
“Đứa bé này, thật sự là không hiểu chuyện.”
Tôi nhẹ nhàng hỏi con gái: “Sao con không đồng ý việc bố mẹ ly hôn?”
Con gái nhỏ mắt đỏ hoe nói:
“Lớp con có một bạn, bố bạn ấy bị người phụ nữ khác mê hoặc rồi bỏ rơi vợ con. Người mẹ bị bỏ rơi thật đáng thương.”
Nói xong, con bé hỏi Nhậm Nghị với vẻ mặt ngây thơ:
“Bố, bố cũng sẽ không chạy theo tiểu tam, bỏ rơi con và mẹ chứ?”
Trước câu hỏi của Vũ Mặc, vẻ mặt chồng tôi trông như ăn phải cứt.
Anh ta giống như thường lệ giơ tay định đánh Vũ Mặc nhưng bị tôi ngăn lại.
“Trẻ con nói chuyện không có cố kỵ gì, chẳng lẽ anh lại không biết ? Làm gì mà lại muốn đánh đứa trẻ, hay là anh có tật giật mình?”
Nhậm Nghị nhanh chóng thu tay lại, trên mặt mang theo nụ cười xin lỗi: “Anhh chỉ đùa con bé thôi. Cái gì mà có tật với giật mình ở đây.”
Sau đó tôi an ủi con gái:
“Vũ Mặc, bố con và mẹ ly hôn chỉ là giả. Kỳ thật ông ấy làm vậy là muốn tốt cho mẹ con mình.”
Vu Hà ở bên cạnh rất là không thích hợp lên tiếng: “Đúng vậy, đứa trẻ này cũng quá không hiểu chuyện rồi!”
Giọng con mụ ngu xuẩn này âm thanh sắp khóc đến nơi rồi. Liền chỉ đợi đợi thủ tục ly hôn xong để đưa chồng tôi đi đăng ký.
Tôi nhịn không được trợn mắt nói: “Đứa trẻ còn nhỏ, không muốn bố mẹ ly hôn là chuyện bình thường. Cô suốt ngày lảm nha lảm nhảm ở đây để làm gì?”
“Hay là nói cô đang có ý đồ xấu gì?”
5.
Nghe xong điều này, Vu Hạ nhanh chóng bào chữa: “Tôi có thể có ý đồ xấu gì?”
Chồng tôi cũng sợ lộ bí mật nên liền bảo Vu Hạ nói ít lại.
Sau đó tôi đưa con gái tôi vào phòng ngủ, bắt đầu làm công việc tư tưởng cho con bé.
Tôi hỏi con gái: “Con cảm thấy bố con đối xử với con có tốt không?”
Con gái tôi ngây thơ hỏi tôi: “Có thể nói thật không ạ?”
“Đương nhiên có thể!”
Con gái tôi vẫn có vẻ hơi lo lắng nhưng vẫn là nói ra.
Nghe những lời con gái nói, tôi càng không ngờ đến.
Hóa ra Nhậm Nghị còn cầm thú hơn tôi tưởng.
Anh ta không những không bao giờ quan tâm đến con gái mình mà còn thường xuyên lén lút sau lưng tôi dùng con gái làm nơi trút giận.
Anh ta còn dọa sẽ đánh chết con gái tôi nếu nó dám nói cho tôi biết.
Tôi nhịn không được muốn lao ra chém chết Nhậm Nghị: “Nếu như bố đã xấu như vậy, mẹ đổi cho con một người bố khác có được không?”
Vũ Mặc rụt rè trả lời: “Được!”
6.
Trở lại phòng khách, tôi nói với Nhậm Nghị:
“Con gái đồng ý hai chúng ta, ly hôn nhưng em có một điều kiện.”
Nhậm Nghị nghe được có thể ly hôn, trong mắt lóe lên tia sáng.
Anh ta nóng lòng hỏi tôi: “Điều kiện là gì, em nói đi!”
Trước khi nói, tôi liếc nhìn Vu Hạ, trên mặt cô ta lúc này tràn đầy mong đợi.
Hai đứa khốn này vừa xấu xa lại ngu xuẩn như hai con lợn.
Vào thời điểm quan trọng này, dù có kích động đến đâu thì cũng nên giả vờ một chút phải không?
Biểu hiện rõ ràng như vậy, xem tôi là kẻ ngốc à?
Tôi lập tức nói ra điều kiện, Nhậm Nghị nghe xong suýt thì phun ra ngụm máu.
“Em nói cái gì? Tất cả tài sản trong nhà đều giao cho em?”
Ngay cả Vu Hạ cũng kích động thiếu chút nữa thì nhảy ra ngoài cắn người.
“Điều này có phải là quá không hợp lý không? Trong nhà này cái gì mà không phải do Nhậm Nghị kiếm được? Căn nhà này, chiếc xe hiện tại chị đang lái, còn có căn nhà mặt hướng biển mà hai người mới mua trong năm nay!”.
“Chị vậy mà lại muốn giữ những thứ này này cho riêng mình, để Nhậm Nghị tay trắng rời nhà? Thật sự là không có ý tốt!”.
Tôi liền đợi cô ta nói những lời này, nghe xong lập tức chống tay lên hông đáp lại:
“Cô nói cái gì? Mọi thứ trong nhà đều là Nhậm Nghị kiếm được? Cô là nghe Nhậm Nghị nói à? Cô hỏi hỏi anh ấy xem mấy năm nay anh ấy lấy mất trong nhà bao nhiêu tiền?”.
“Mọi thứ trong nhà này cái nào không phải của tôi lẫn người nhà tôi kiếm đến? Suốt ngày nói ở bên ngoài làm ăn lớn, cũng không biết là làm ăn cái gì!”.
Nhậm Nghị vội vàng kéo Vu Hạ lại phía sau, ngượng ngùng cười nói:
“Nói mấy cái này làm gì…”
Tôi hít một hơi thật sâu rồi hỏi anh ta: “Dù sao cũng là ly hôn giả, những thứ này bản chất là của chúng ta.”
“Trong trường hợp anh gặp xui xẻo, mắc phải món nợ khổng lồ, mẹ con em có những thứ này cũng xem như đảm bảo. Không phải chính anh cũng đã nói như vậy sao?”
7.
Nhậm Nghị còn chưa kịp nói gì thì Vu Hạ đã đứng ngồi không yên.
“Vậy cũng không thể làm như vậy được, lỡ như…”
Tôi không thể chịu đựng được nữa.
“Cô có nhầm lẫn gì không? Trong nhà này có chỗ nào để cô nói chuyện ở đây? Lại còn lỡ như, lỡ như…!”
“Cô rất mong chờ Nhậm Nghị ly hôn với tôi, lại còn lo lắng anh ấy sẽ mất đi gì đó, hai người không phải là có chuyện gì mờ ám chứ?”.
Vu Hạ bị tôi nói cho phát cáu, thậm chí còn lao tới muốn đánh tôi, bị tôi giơ tay đấm một phát.
Cú đấm này đánh thẳng vào sống mũi của con khốn đó, khiến máu mũi lập tức chảy ra.
Vu Hạ có lẽ đã choáng váng, quên mất chuyện tình cảm của cô ta với Nhậm Nghị không thể công khai, vậy mà còn nắm tay Nhậm Nghị trước mặt tôi.
“Anh yêu, anh phải làm chủ cho em!”
“Bốp!”
Nhậm Nghị tức giận đến mức tát cô ta một phát mạnh bằng trái tay.
“Mẹ kiếp, ai là anh yêu của cô? Người một nhà chúng tôi đang bàn bạc chút việc, cô mau chóng cút đi!”.
Tên khốn này thực sự có thể giữ bình tĩnh vào những thời khắc quan trọng.
Nếu không phải nhìn thấy vẻ mặt đau lòng méo mó của anh ta, tôi suýt cho rằng anh ta muốn hồi tâm chuyển ý.
Vu Hạ lấy tay che mặt, vừa kêu la vừa cút ra khỏi nhà tôi.
Cô ta cũng không nhìn đường, trước khi ra ngoài đã đụng phải tủ giày ở sảnh, tôi thật sự sợ cô ta ngã chết, vậy thì kế hoạch trả thù của tôi bị mắc cạn rồi.
May là cô ta phúc lớn mệnh lớn, chỉ bị chảy máu ở trán, không có chết tại chỗ.
Sau khi Vu Hạ rời đi, Nhậm Nghị trước mặt tôi liền rất ngoan ngoãn, lập tức đồng ý đề nghị của tôi.
“Không phải chỉ là nhà ở và xe thôi sao? Anh sẽ đưa chúng cho em!”
Vì số tiền thưởng hàng trăm triệu tệ, Nhậm Nghị thực sự có thể chịu đựng được sự sỉ nhục, liền người yêu thương nhất cũng có thể ra tay.
Nhưng ly hôn đâu có dễ như anh ta tưởng?
Sau đó tôi đặt ra những điều kiện mới.
“Chỉ có nhà và xe thôi là chưa đủ. Những thứ này không dễ chuyển thành tiền được. Nếu em và con gái cần tiền gấp để làm việc gì đó, muốn bán cũng không thể bán ngay được”.
Nhậm Nghị vẻ mặt cảnh giác: “Ý của em là gì?”
“Cho em thêm 1 triệu tệ nữa, hai chúng ta ly hôn sẽ an tâm hơn. Việc kinh doanh bên ngoài của anh lớn như vậy, cũng không thiếu 1 triệu tệ này.”
Nhậm Nghị suýt chút nữa hộc máu: “Cái gì? Lại còn muốn anh đưa thêm 1 triệu tệ?”
Nhậm Nghị lắc lắc đầu, quầy bán hoa quả của anh ta thậm chí không có giá trị nổi 10 vạn tệ, 1 triệu tệ này chính là muốn mạng của anh ta.
Thấy anh ta không đồng ý, tôi cười khẩy:
“Vậy thì đừng chia tay. Chúng ta đang sống rất tốt, ly hôn xong trong lòng của em cũng không an tâm.”
Thấy tôi sắp hối hận, Nhậm Nghị mặt mày tái mét, nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng tàn nhẫn nói: “Được, liền 1 triệu tệ!”
8.
Lòng tham làm mù mắt con người, chỉ cần suy nghĩ một chút, Nhậm Nghị cũng có thể nhận ra hành vi của tôi hoàn toàn khác so với trước đây.
Tôi luôn dịu dàng, rất hiếm khi cãi nhau với anh ta.
Đáng tiếc tất cả những gì anh ta có thể nghĩ đến chỉ là tiền thưởng hàng trăm triệu và kẻ lẳng lơ Vu Hạ kia.
Hoàn toàn không nhìn ra thái độ của tôi đối với anh ta đã có sự thay đổi.
Nhậm Nghị rời khỏi nhà không lâu, tôi liền gửi con gái về nhà mẹ đẻ, sau đó đến một căn hộ thuê cách nhà tôi không xa.
Vu Hạ hiện sống ở đây.
Chỗ cô ta thuê ở đây, đêu là mượn tiền của tôi để thuê.
Kết quả là vậy mà cô ta lại ngang nhiên cướp đi người đàn ông của tôi, muốn lấy mạng của tôi!
Loại tiện nhân này, ai ai cũng muốn tiêu diệt!
Tôi đoán không sai, Nhậm Nghị nhất định sẽ tới tìm Vu Hạ khi anh ta rời khỏi nhà.
Tôi đã cài đặt một thiết bị nghe lén người anh ta, nhưng thiết bị này phải ở trong một khoảng cách nhất định mới nhận được tín hiệu.
Tôi mua chiếc máy nghe lén này giúp đồng nghiệp của mình, cô ấy nghi ngờ chồng ngoại tình nên muốn tìm bằng chứng nhưng không ngờ lại bị tôi sử dụng.
Vừa mở phần mềm ra thì nghe thấy Vu Hạ hét lớn:
“Anh vừa rồi vậy mà lại dám đánh em? Quỳ xuống cho em!”.
Sau đó là tiếng “bụp”, Nhậm Nghị thực sự rất ngoan ngoãn.
Hai chúng tôi đã sống với nhau nhiều năm như vậy, anh ta chưa bao giờ xin lỗi tôi chứ đừng nói đến việc quỳ gối.
Sau đó lại tiếp thêm một âm thanh “bốp” lớn khác vang lên.
“Mẹ nó, tay em đau quá.”
Trong những năm qua, tôi đối xử với anh ta rất dịu dàng, anh ta cũng vậy.
Vu Hạ giống như một con hổ cái, anh ta đều phải phục tùng, thật sự là ti tiện.