Cẩu Nam Nữ - Chương 1
1.
Tôi chắc chắn là người thảm nhất trên thế giới này.
Năm đó tôi mua một tờ vé số, chồng của tôi là Nhậm Nghị khi mang đi đổi lấy giải thì phát hiện tờ vé số trúng 200 triệu tệ. (~700 tỷ VNĐ).
Nhậm Nghị không những không nói cho tôi biết, lại còn cùng tôi ly hôn giả.
Quay đầu liền cưới bạn thân nhất của tôi – Vu Hạ, lại còn mở một bữa tiệc cưới lớn!
Cũng chính lúc này tôi mới phát hiện ra đứa trẻ mà Vu Hạ nuôi nấng mấy năm nay lại chính là con của chồng tôi!
Người chồng cặn bã này khiến tôi tức giận, nhưng tôi cũng không phải là loại phụ nữ không thể sống thiếu đàn ông, nên tôi quyết định đời này vạch ra ranh giới rõ ràng với anh ta.
Đáng tiếc cặp đôi khốn kiếp này không định bỏ qua cho tôi, thiết kế gây ra tai nạn nhằm giết chết tôi.
Sau khi tôi chết, linh hồn tôi lơ lửng bay trước mặt bọn họ, nghe thấy hai người họ ăn mừng nói: “Tiêu diệt xong Mạnh Dao, chúng ta có thể yên tâm rồi.”
Lúc đó tôi mới nhận ra mình bị bọn họ hại chết.
Họ không chỉ hại chết tôi, liền con gái của tôi cũng không bỏ qua.
Con của Vu Hạ mắc bệnh bẩm sinh, có vấn đề về gan thận và cần được thay thế, mà con gái tôi vừa hay lại là người phù hợp.
Hai con súc vật này đã dùng tiền hối lộ cho một bác sĩ nhằm móc đi nội tạng khỏe mạnh của con gái tôi và thay thế cho đứa con quý báu của chúng.
Con gái tôi sau cuộc phẫu thuật cơ thể rất yếu ớt, bị bọn chúng nhốt trong tầng hầm lạnh lẽo.
Đến mức này nhưng Vu Hạ vẫn không quên tra tấn con bé, thường xuyên xuống tầng hầm để tra tấn con gái tôi.
Tát tai con bé lẫn dội nước lạnh…
Con gái tôi đã bị nhiễm trùng trong quá trình phẫu thuật và chết trong tầng hầm lạnh lẽo chưa đầy một tuần sau ca phẫu thuật.
Chồng tôi_Nhậm Nghị cùng Vu Hạ nắm tay con trai họ, trở thành một gia đình hạnh phúc.
Vu Hạ hỏi Nhậm Nghị: “Chồng ơi, em có đẹp không?”
Nhậm Nghị mỉm cười đáp lại cô ta: “Xinh đẹp tuyệt đối, so bà cô mặt vàng kia đẹp hơn một vạn lần!”.
Con trai họ hỏi chồng tôi: “Bố ơi, bà cô mặt vàng mà bố đang nói đến là ai vậy?”
Nhậm Nghị nói: “Là một kẻ ngu ngốc, đã chết rồi!”
Tôi giận dữ trừng mắt nhìn Nhậm Nghị, dùng từ ngữ khó nghe nhất để mắng anh ta.
Đáng tiếc là tôi chỉ đang làm việc vô ích thôi, đừng nói là làm tổn thương anh ta một chút nào, liền nụ cười trên mặt anh ta tôi cũng không thể nào phá hủy được.
Lúc linh hồn tôi đang chìm vào sự oán hận lẫn không cam tâm…
Tôi cho rằng cuối cùng mình sẽ chìm đắm trong thù hận cho đến khi hồn phi phách tán, không ngờ khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã lại quay trở lại ngày mua vé số.
2.
Lúc này Vu Hạ vừa đến nhà tôi, còn tôi đang đeo tạp dề chuẩn bị vào bếp nấu ăn.
Vu Hạ thường đến nhà tôi, mỗi lần đều là tôi nấu ăn cho họ.
Khi tôi ý thức được mình tái sinh rồi, điều đầu tiên tôi nghĩ đến là tấm vé số tôi đã mua.
Kiếp trước sau khi tôi chết, linh hồn của tôi luôn đi theo mấy người Nhậm Nghị, mới biết được anh ta để tấm vé số kia trong tủ két sắt.
Mật khẩu két sắt chính là ngày sinh nhật của Vu Hạ.
Hiện tại tờ vé số trúng thưởng đang nằm sẵn trong két sắt.
Tôi đi đến phòng khách, hai người vốn đang trò chuyện với nhau đột nhiên ngừng lại rồi nhìn tôi, vẻ mặt bọn họ hiện lên sự sợ hãi.
Tôi nhịn lại sự thôi thúc lao tới muốn chặt chết họ, cố gắng mỉm cười.
“Hai người nói chuyện trước đi, tôi tìm chút đồ.”
Sợ chồng tôi nghi ngờ, tôi không dám đi thẳng vào phòng ngủ mà vào phòng con gái trước.
Lúc này con gái tôi đang nằm trên giường ngủ, vẫn chưa dậy.
Vừa nhìn thấy con bé, nước mắt tôi lập tức rơi xuống.
“Kiếp trước mẹ đã không bảo vệ tốt cho con, kiếp này mẹ sẽ không để con phải chịu thêm bất kỳ uất ức nào nữa!”
Sau khi con gái tỉnh dậy, tôi lập tức lấy con bé vào lòng, có chút kích động nói: “Mẹ rất yêu con”.
Con gái có chút mơ hồ, còn cho rằng tôi uống nhầm thuốc.
Cùng kiếp trước giống y hệt, chồng tôi đột nhiên tìm tôi và nói rằng sẽ cùng Vu Hạ ngoài mua ít đồ, sau đó cùng nhau nấu.
Hai người này là sợ âm mưu xấu xa của họ sẽ bị tôi phát hiện ra.
Tôi đương nhiên là đồng ý.
Bọn họ vừa rời đi, tôi lập tức chạy vào phòng ngủ, lấy tờ vé số trúng thưởng ra và thay bằng một tờ vé số khác.
Lúc đang cùng nhau ăn cơm, chồng tôi đột nhiên lên tiếng.
“Vợ à, lần này anh khai phá ra một hạng mục, là một vụ mua bán đập nồi dìm thuyền, nếu thành công anh liền trở thành tỷ phú.”
“Nếu thất bại, sẽ nợ rất nhiều tiền, chỉ sợ cả đời này cũng không trả nổi.”
“Vì đảm bảo an toàn, trước tiên chúng ta hãy ly hôn giả. Nếu anh thành công, anh sẽ tổ chức tiệc cưới linh đình để cưới lại em, cho em và Vũ Mặc một cuộc sống hạnh phúc.”
“Nếu như anh thất bại, anh sẽ một mình gánh hết nợ nần, không thể liên lụy đến hai người!”
Thời điểm nói mấy lời nói nhảm, tên khốn đó nói một cách rất chân thành, kiếp trước nghe anh ta nói những lời dối trá này, mắt của tôi đều đỏ lên.
Đời này nghe xong chỉ thấy buồn nôn.
Tôi hỏi anh ta: “Chồng ơi, hạng mục này không thể không thực hiện được sao? Em trước giờ đều không cầu giàu sang phú quý, chỉ cần gia đình chúng ta được hạnh phúc…”
“KHÔNG ĐƯỢC!”
Tôi chưa kịp nói xong thì tên khốn này đã kích động hét lên.
Như nhận ra mình có vẻ thái quá, anh ta liền nhanh chóng thay đổi sắc mặt.
“Vợ à, em không hiểu đâu, thương trường như chiến trường, mỗi bước đi đều thân bất vô kỷ (*không phải bản thân mình quyết định được), hiện tại đã đi đến bước này, anh đành chỉ phải cắn răng tiếp tục làm!”.
Tôi khinh! Trong lòng tôi cười đến mức chảy cả nước mắt.
Lại còn thương trường của mình! Tên cặn bã này chính là ở bên ngoài chỉ mở một quầy bán trái cây, lại còn cùng tôi giả vờ rằng mình là một doanh nhân.
Nhậm Nghị kỳ thực cũng không có bao nhiêu năng lực, anh ta chỉ là có cái miệng có thể lừa gạt người mà thôi.
Trước đây anh ta chưa bao giờ để tôi hỏi đến việc kinh doanh của mình, chỉ vì sợ lộ bí mật.
Tôi vừa phải chăm sóc con cái vừa phải kiếm tiền để giúp anh ta, cũng không có tâm tư tìm hiểu cụ thể anh ta đang làm gì, cho anh ta đủ sự tin tưởng.
Sau này, sau khi chết tôi mới biết anh ta đã nói dối tôi. Cái gọi là công việc kinh doanh lớn của anh ta chính là kinh doanh một quầy hoa quả ở bên ngoài.
Nhậm Nghị tiếp tục nói không biết xấu hổ.
“Có điều lần này khả năng thành công của anh rất cao, rất có khả năng trở thành tỷ phú, anh cũng chỉ định giả vờ ly hôn với em để cho em và con có được sự bảo vệ tốt nhất!”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc và chân thành của anh ta, tôi giả vờ lưỡng lự.
Thực ra kỹ năng diễn xuất của anh ta rất kém, kiếp trước là do tôi quá tin tưởng anh ta.
Nhìn vẻ mặt giả tạo của anh ta khi nói chuyện ở kiếp này, tôi không nôn ra tại chỗ đã là kỳ diệu.
Con khốn Vu Hạ kia cũng một bên hỗ trợ anh ta.
“Mạnh Dao à Mạnh Dao, chị còn do dự gì nữa? Chồng chị làm như vậy là để cho chị và Vũ Mặc có được sự bảo vệ tốt nhất. Chị không nghĩ đến mình, cũng phải nghĩ đến Vũ Mặc chứ!”
Con khốn vô liêm sỉ này, kiếp trước tôi sẽ không bao giờ quên cô đã đối xử với con gái tôi như thế nào.
“Mệnh của chị cũng thật tốt, có một người đàn ông tốt như vậy, dù có thắp đèn lồng cũng khó mà tìm được, thế mà chị lại tùy tùy tiện tiện tìm được rồi, tôi thật là hâm mộ ghen tị với chị!”
Nói xong, cô ta còn len lén nhìn Nhậm Nghị ở sau lưng tôi, cho rằng là không bị tôi nhìn thấy, cái ánh mắt lẳng lơ đó suýt thì khiến tôi ghê tởm chết.
3.
Nói đến Vu Hạ này, cô ta chính là một con sói mắt trắng vô liêm sỉ.
Tôi và cô ta sinh ra ở cùng một thị trấn.
Tôi hơn cô ta vài tuổi, năm xưa cô ta là một đứa trẻ bị bỏ rơi, tôi xem cô ta đáng thương, liền xem cô ta như em gái ruột mà chăm sóc chiếu cố.
Sau đó tôi thi đậu đại học, đến thành phố lớn để phát triển, còn Vu Hạ-người còn chưa học xong cấp ba cũng theo tôi nhờ cậy.
Lúc đầu cô ta không có tiền thuê nhà nên tôi tốt bụng thu lưu cô ta, cho cô ta ở trong nhà của tôi.
Cô ta ăn của tôi, ở nhà của tôi, không những vô ơn còn phá hoại gia đình tôi.
Kiếp trước tôi bị tai nạn xe hơi, không chết ngay mà nằm liệt trong bệnh viện.
Cô ta chạy đến bệnh viện kích thích tôi:
“Loại đàn bà mặt vàng da thối nát như chị không ai thèm muốn, căn bản không xứng với Nhậm Nghị, cùng chị sống nhiều năm như vậy thật là ủy khuất cho Nhậm Nghị!”
Những lời khó nghe đó như những mũi dao độc đâm thẳng vào tim tôi.
Bác sĩ nói rằng cơ thể tôi vốn dĩ có dấu hiệu hồi phục, nhưng sau sự việc đó, tình trạng của tôi dần trở nên tồi tệ hơn, cuối cùng tôi rời bỏ thế giới này với một bụng đầy uất ức và hận ý.
Những cảnh tượng trong quá khứ hiện lên trong đầu, tôi ước gì mình có thể lao vào cặp đôi này rồi xé xác họ ra.
Nhưng lý trí mách bảo tôi rằng bây giờ chưa phải là lúc.
Bây giờ tôi đã được tái sinh trở về, tôi phải khiến họ nợ máu trả bằng máu!.
4.
Nhậm Nghị thấy tôi có chút do dự, liền quay qua hỏi ý kiến của con gái.
“Vũ Mặc, bố cùng mẹ con ly hôn giả, con có đồng ý không? Con yên tâm, bố sẽ không thực sự rời bỏ hai người. Đợi khi bố phát tài rồi, liền cưới lại mẹ con, để con có những ngày sống vui vẻ!”.
Dù sao con gái tôi còn nhỏ, không có khái niệm ly hôn giả. Khi nghe tin anh ta muốn ly hôn với tôi, con bé theo bản năng lắc đầu không đồng ý.