Cẩu Hoàng Đế Muốn ”Ăn” Ta - Chương 2
4
Ta đang định giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Diệp Thức Khắc đột nhiên không đến nhìn chằm chằm ta ăn cơm nữa, có lẽ hắn biết ta sợ hắn, nên không muốn tự làm mất hứng.
Mãi cho đến kỳ tuyển tú.
Cung điện bỗng chốc trở nên náo nhiệt, phụ mẫu nhân lúc mọi người đang bận rộn đã vào cung thăm ta.
Sau đó ta thấy mẫu thân kêu người đưa phụ thân ra nơi khác uống trà.
Ta sai cung nhân bưng một mâm thịt đến cho ông ấy ăn.
Chờ ông ấy ăn xong một miếng, cung nhân sẽ hỏi ông ấy: “Lệnh thiên kim ăn có ngon không ạ?”
Ta nép sau cánh cửa, mong chờ nhìn thấy ông ấy khóc.
Dù là vì ta mà khóc, hay vì ta bị ăn trước hạn khiến ông ấy tiền đồ vô vọng mà khóc, ta đều không thiệt.
Nhưng mà phụ thân ta lại nhanh chóng gắp một miếng thịt bỏ vào miệng.
“Không hổ là nữ nhi của ta, ngon tuyệt.”
Ta ngây người.
Phía sau truyền đến một giọng nói trầm thấp: “Trước khi làm quan lệnh tôn là đồ tể, có thể phân biệt rõ ràng đâu là thịt heo, đâu là thịt người.”
Ta sợ hãi giật mình, quay đầu lại lập tức nhìn thấy tên cẩu hoàng đế dùng ánh mắt chế giễu nhìn ta.
Ta tức giận đùng đùng bỏ đi.
Lúc chia tay với mẫu thân, bà lại rơi nước mắt.
Ta cầm khăn lau nước mắt cho bà, rồi mới phát hiện mình cầm nhầm khăn rồi.
Chiếc khăn này là ngày đó Diệp Thức Khắc đưa cho ta lau tay.
Ta vốn tưởng rằng nó là một chiếc khăn tay bình thường, hồi nãy nhìn kỹ mới thấy mặt trên thêu một con cá chép nhỏ, còn có một hàng chữ nhỏ.
Chữ viết tay như giun bò quen thuộc này…
Đây không phải là chiếc khăn tay ta tự tay thêu cho tiểu công tử hồ lô hồi ba năm trước sao!
Năm đó, ta thêu con cá chép này lên khăn tay.
Mẫu thân ta đánh giá nói: “Xấu quá.”
Trong cơn tức giận, ta dùng khăn tay bọc mấy món trang sức rồi bỏ nhà đi.
Khi mua hồ lô ngào đường ở ven đường, có một nam hài đứng bên cạnh ta, nhìn ta với vẻ mong mỏi.
Nên ta đã mua cho hắn hai xiên.
Hai chúng ta cùng nhau ngồi xổm ở ven đường, vừa ăn vừa trò chuyện.
Hắn nói mình cũng bỏ nhà đi, ra cửa quên mang tiền, còn hỏi ta là ai, để mai mốt trả tiền cho ta.
Ta lập tức kể cho hắn nghe thân phận với nguyên nhân ta bỏ nhà ra đi, còn đưa khăn tay cho hắn xem, để hắn phân xử.
“Đẹp mà, xấu chỗ nào?”
“Đúng vậy đó!”
“Nhưng ta chưa thấy con rùa nào màu đỏ như này cả.”
“Đây là cá chép!”
Mặt hắn không đổi sắc: “À, hình như ta chưa thấy qua cá chép màu đỏ bao giờ.”
Ta có chút đồng cảm với hắn.
Nhìn y phục của hắn, không giống con nhà nghèo mà cá chép còn chưa thấy qua, có lẽ là hằng ngày bị phụ mẫu bắt đọc sách, không cho ra ngoài đi chơi!
Ta sảng khoái nói: “Vậy ta tặng con cá chép này cho ngươi đó.”
Hắn vui mừng nhận lấy, nhìn một hồi rồi nói: “Khăn lớn như vậy mà chỉ có một con cá nhỏ, hơi trống trải. Không ấy ngươi thêm cho ta mấy chữ đi được không?”
Được khen ngợi về kỹ năng thêu, ta vui vẻ đồng ý, kéo hắn đi mua dụng cụ thêu thùa.
“Thêu chữ gì?”
Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thở dài thật dài, sau đó quay đầu nhìn ta, trầm giọng nói:
“Trẻ tuổi không đáng sợ, đừng khinh người trẻ tuổi.”
Ta hay bị mù mặt, giờ nghĩ kỹ lại, đôi mắt đào hoa kia của Diệp Thức Khắc, hình như giống y như đúc với tiểu công tử kia.
Chỉ qua vài năm, thực sự có thể biến một nam hài thông minh lanh lợi, có ý chí trở thành một cẩu Hoàng đế bạo lực, tham lam, hoang dâm, dối trá như vậy sao?
Không được, ta phải điều tra thôi.
5
Mười mấy mỹ nữ được đưa vào hậu cung.
Sở Ly, nữ nhi của Lễ Bộ lang trung, có cùng bà đỡ đẻ với ta. Nên ta lấy cớ ôn chuyện xưa để đi tìm nàng ấy.
Nàng ấy tuy rằng không nhớ rõ đã gặp qua ta, nhưng không chịu nổi ta nhiệt tình làm quen, chỉ một lúc sau đã trở nên thân thiết như tỷ muội.
“Nuôi để thịt?”
Ta kể cho nàng ấy nghe về tình cảnh của mình, Sở Ly nghe xong, khuôn mặt nhỏ trắng bệch: “Vậy chẳng phải còn thảm hơn chúng ta sao?”
Ta vội vàng hỏi: “Các tỷ tỷ là tới hưởng phúc, sao lại thảm?”
“Muội muội không biết à?” Nàng ấy nhìn ta, hạ giọng: “Nghe nói kim thượng khắc thê, hậu cung chưa có nữ nhân nào sống quá ba tháng.”
Ta mở to hai mắt nhìn.
Đây không phải là bị thải âm bổ dương sao?
Sở Ly bỗng nhiên cũng mở to hai mắt nhìn, vội vàng đứng lên.
Ta vừa quay đầu, đã nhìn thấy Diệp Thức Khắc đứng ở cửa.
Lúc này là giờ Thân.
Ta vốn tính sẽ chuồn đi trước khi trời tối, tránh cho gặp phải cảnh tượng hắn thải âm bổ dương, lại bị diệt khẩu.
Kết quả sao ban ngày ban mặt mà hắn lại đến đây?
“Bệ…… Bệ hạ, hôm nay còn chưa tối, người đã tới thải… đã tới thăm Sở tỷ tỷ rồi à?”
Hắn không thèm nhìn Sở Ly, đôi mắt vẫn đặt trên người ta: “Trẫm đến đón ngươi về ăn tối.”
Ta thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng nghe lời đi theo hắn.
Trong lúc ăn tối, hắn nói với ta: “Tối nay ngủ sớm chút, đừng ra cửa điện.”
Ta to gan hỏi một câu tại sao.
Hắn vừa gắp đồ ăn vừa nói: “Ở ngoài có ma.”
Giọng điệu bình tĩnh đến độ như thể nói bên ngoài có chó có mèo.
Cho dù rất muốn tìm hiểu đến cùng, tuy nhiên nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là mạng nhỏ quan trọng nhất, nên ngủ sớm thôi.
Sáng sớm hôm sau, tin dữ truyền đến.
Sở Ly đã chết.
Nghe nói đêm qua khi thị tẩm đột nhiên phát bệnh tim nên đã qua đời.
Ta chạy đến cung điện của nàng ấy, nhìn thấy thi thể của nàng ấy.
Sắc mặt tái nhợt, nhưng da dẻ lại no đủ, không giống như người đã chết.
Ta muốn vén khăn trắng để nhìn khuôn mặt bên dưới, nhưng thị vệ không cho phép ta đến gần.
Đúng lúc này, Trần công công đến.
Lão thúc giục cung nhân nhanh chóng đưa Sở Ly đi, sau đó kéo ta ra ngoài.
“Ai da, Phạm tiểu thư, người đừng hóng hớt.” Trần công công hung hăng nói: “Mau cùng lão nô trở về, bệ hạ đang chờ người cùng ăn sáng.”
Phi tử mới hầu hạ hắn vừa chết, thân thể còn chưa nguội lạnh.
Mà hắn đang chờ cùng một nữ tử khác ăn sáng.
Nếu nàng ấy không phải do hắn giết, thì đúng là có ma.
Ta cố chịu ghê tởm và sợ hãi, trở về ăn cơm với hắn.
“Ngươi đi xem Sở Ly à?”
Hắn thế mà lại bình tĩnh nhắc đến nàng ấy với ta.
Ta cảnh giác gật đầu.
“Sau này đừng đi nữa.”
Tay ta run lên, làm rớt chiếc đũa.
Sau này?
Ý là những người khác cũng sẽ lần lượt chết đi?
Hắn khom lưng giúp ta nhặt chiếc đũa lên, sau đó lại lấy cho ta đôi khác: “Quy tắc sinh tồn trong cung. Số một: Đừng quá tò mò.”
Lời này không khác gì lời uy hiếp trắng trợn.
Ta vốn không quá tò mò, chỉ là không dám tin, một người từng để lại cho ta nhiều ký ức tốt đẹp, nay lại biến thành một tên xấu xa thế này.
Bây giờ có thể thấy, hắn thật sự là một kẻ xấu xa.
Ta đây còn điều tra cái gì nữa?
Nghĩ xem làm cách nào để chạy khỏi hoàng cung còn quan trọng hơn.
Cuối cùng ta đã chú ý tới chuyện liên quan đến sống chết của mình.
Tuy nhiên chỉ không lâu sau đó, ta suýt nữa vì vậy mà bỏ mạng.
Nhưng cũng nhờ thế mà ta biết được chân tướng.
6
Trong bản thoại, nói rằng trong hoàng cung có các hầm ngầm, một số có thể dẫn ra bên ngoài cung.
Ban đầu, ta tìm khắp Cần Chính Điện, nhưng không tìm thấy bất kỳ hầm ngầm nào trong cung.
Khoảng một tháng sau cái chết thảm khốc của Sở Ly, không có thêm phi tần nào chết trong cung, vì vậy ta thả lỏng cảnh giác, quyết định mạo hiểm tiếp cận các phi tần để tra xét cung của họ.
Sau khi quan sát, ta nhận ra rằng Thư quý nhân còn nhỏ tuổi hơn ta, tính cách lại dịu dàng, có thể là mục tiêu đầu tiên của ta.
Ta mang đồ ăn đến gặp nàng, dùng cái lưỡi không xương, nhanh chóng biến nàng ấy thành tri kỷ của ta.
Nàng ấy bi thương kể với ta, từ khi mình đến tới nay vẫn chưa được lật thẻ bao giờ.
Ta yên lặng nghĩ: [Ngươi nên thấy may mắn…]
Tối đó nàng ấy kêu ta ở lại, điều này rất đúng ý ta. Tuy nhiên để tiện cho việc lén khám xét cung của nàng ấy, nên ta từ chối yêu cầu ngủ cùng giường, sau khi nói chuyện xong, ta liền đến căn phòng kế bên phòng nàng ấy.
Ta quyết định đêm nay sẽ đi tìm tầng hầm ngầm.
Tuy nhiên chưa đến giờ Tý, ta đã nghe thấy Thư quý nhân kêu: “Cứu mạng.”
Âm thanh đến từ tẩm điện sát vách.
Nàng ấy kêu to như vậy đáng lẽ phải có thị vệ đến.
Thế nhưng lại không có ai đến, chứng tỏ thị vệ không dám đến.
Ta nắm chặt tay, thầm lặng cầu nguyện cho nàng ấy.
Tuy nhiên bỗng dưng, nàng ấy kêu lên: “Nhu tỷ tỷ, cứu ta!”
Bị gọi tên, lòng ta run lên dữ dội.
Nàng ấy xem ta như cứu tinh, nếu ta còn khoanh tay đứng nhìn, chỉ sợ đời này không thể an lòng!
Vì ta có thể giúp hắn trường sinh bất lão, có lẽ Diệp Thức Khắc sẽ nể mặt ta chăng?
Cân nhắc như vậy, ta kéo cánh cửa thông hai phòng ra.
Cảnh tượng trước mắt khiến ta như rơi vào hầm băng.
Mùi rượu nồng nặc tràn ngập căn phòng, một nam nhân đang đè Thư quý nhân xuống đất, xé rách quần áo của nàng ấy, đã gần như lột sạch.
Nghe tiếng động, hắn đột ngột quay đầu, đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn thẳng vào ta.
Không phải Diệp Thức Khắc!
Ta cứng đờ tại chỗ, trong lòng lặp đi lặp lại hai chữ: “Xong rồi.”
Tên nam nhân hung hăng nhìn ta một lúc, ánh mắt bỗng lóe lên tia sáng mừng rỡ như điên, hắn ta nói: “Trong cung còn có giai nhân tuyệt sắc như vậy sao?”
Lời còn chưa dứt, hắn ta đã buông Thư quý nhân ra, nhào về phía ta như sói đói.
Hắn ấn ngã ta xuống đất, bắt đầu xé rách quần áo trên người ta.
Ta liều mạng giãy giụa, nhưng sức của hắn ta quá mạnh, tất cả phản kháng chỉ là phí công.
Thư quý nhân gượng dậy, vươn tay lấy bầu rượu trên bàn, hung hăng nện xuống đầu hắn.
Hắn né tránh nhanh thoăn thoắt, vung tay giật lấy bầu rượu, dùng lực bóp nát, biến mảnh sứ thành ám khí ném về phía Thư quý nhân.
Mảnh sứ bay vun vút sượt qua cái cổ nõn nà của Thư quý nhân.
Nàng ấy trợn tròn mắt, ngã gục xuống đất bất động.
Tuyệt vọng ngập tràn, ta dần kiệt sức, không còn sức để giãy giụa.
Bỗng nhiên, tiếng bước chân dồn dập vang lên từ ngoài điện.
“Phụ vương không thể!”
Là giọng nói của Diệp Thức Khắc!
Hóa ra nam nhân này chính là Nhiếp Chính Vương Trịnh Hách!
Thấy Trịnh Hách không có ý định buông tha ta, Diệp Thức Khắc uốn gối quỳ xuống đất: “Phụ vương! Nàng là nữ nhi của Phạm Du, là đào tiên đầu thai! Nếu không còn trong trắng thì cũng mất đi công hiệu! Xin phụ vương vì tuổi thọ của mình mà suy nghĩ! Phụ vương!”
Bấy giờ Trịnh Hách mới dừng lại.
Trong ánh mắt hắn nhìn ta, lộ ra vẻ tham lam khác lạ.
Hắn nhéo thịt trên mặt ta, cười nói: “Nuôi béo tốt lắm, rất tươi sống. Đến lúc chín muồi, ta sẽ chia cho ngươi một miếng thịt.”
Diệp Thức Khắc nói: “Đa tạ phụ vương!”
Đến khi Trịnh Hách rời đi, Diệp Thức Khắc mới đứng lên, cởi áo choàng của mình ra để che đi áo quần rách nát của ta.
“Nhu Nhu? Nhu Nhu! Nhu Nhu!”
Dù hắn có gọi như thế nào, ta vẫn chỉ dại ra nhìn hắn, giọng hắn kêu ngày càng nôn nóng.
Nước mắt của ta đột nhiên điên cuồng chảy xuống.
Ta ôm chặt hắn, gào khóc thảm thiết.
7
Ta được Diệp Thức Khắc ôm về Cần Chính Điện.
Hắn đặt ta lên giường, định ra ngoài cho ta tắm rửa, thay quần áo.
Ta thấy hơi giật mình, không muốn để hắn đi, lập tức nắm lấy cổ tay của hắn.
Trên cổ tay của hắn có gì đó cứng cứng, như đang cột cái gì đó vậy.
“Ta sẽ ở cạnh ngươi một lát vậy.” Hắn nói, rồi kéo ống tay áo lên, từ bên trong rút ra một con dao găm, đứng dậy bỏ vào trong ngăn kéo.”
“Ngươi ngày thường cũng mang theo dao găm bên mình sao?” Ta hỏi.
“Ta mới lấy nó khi đi cứu ngươi.” Hắn nhìn ta: “Nếu không thể ngăn cản, ta sẽ liều mạng với hắn.”
Ta mấp máy môi: “Cảm ơn.”
Hắn cười: “Báo đáp cho hồ lô ngào đường với khăn tay.”
Nhớ đến việc hắn từng bắt ta thêu câu nói kia, ta hỏi: “Một ngày nào đó bệ hạ nhất định có thể trở thành chân long.”
Hắn thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Nhu Nhu, ngươi không phải sợ, trong vòng ba năm, ta nhất định có thể đánh bại hắn.”
Trước khi tiến cung, ta hoàn toàn không biết gì về tình hình trong triều, không ngờ rằng Nhiếp Chính Vương Trịnh Hách lại kiêu ngạo đến mức dám tùy ý đùa bỡn phi tần.
Mà Diệp Thức Khắc bị hắn ta áp chế hoàn toàn, không có khả năng chống cự.
Cả hoàng cung đều thuộc về hắn ta, Diệp Thức Khắc chỉ như một tù nhân nơi đây.
Đây là lý do Diệp Thức Khắc không thích cung nhân hầu hạ, hắn không biết được cung nhân nào là tai mắt của Trịnh Hách.
Trần công công là người đáng tin nhất, tuy nhiên lão còn phải giúp hắn làm vài chuyện quan trọng.
Trịch Hách mới là người bạo lực, tham lam, hoang dâm.
Mỗi năm, hắn ta sẽ thay Diệp Thức Khắc tuyển tú nhiều lần, sau đó lấy danh nghĩa “lâm hạnh” hậu phi, rồi sớm muộn gì cũng tra tấn họ đến chết.
Hắn ta cũng đối xử tàn bạo với các cung nhân khác. Tiểu Linh chỉ vô tình nhìn hắn ta một cái khi dâng trà mà đã bị giết hại.
Nếu ta không phải là “Đào tiên giáng thế”, đã buộc phải tham gia tuyển tú khi vừa tròn mười lăm tuổi, tức là ngày chết của ta không còn xa nữa.
Ta không khỏi cảm thấy áy náy với phụ thân.
Tuy nhiên ta vẫn có chút bực mình vì phụ thân không đề cập đến chuyện này trước và nói thẳng chân tướng cho ta biết.
Diệp Thức Khắc nói: “Đừng trách Phạm đại nhân. Ngươi còn nhỏ, ông ấy sợ ngươi không cẩn thận nói lỡ miệng. Bây giờ ngươi đã biết chân tướng, nhất định phải bảo vệ bí mật này cẩn thận!”
Lúc này ta mới biết hóa ra hắn và phụ thân ta đã sớm thông đồng với nhau.
Hắn không hiểu ta cũng đành thôi, có điều phụ thân ta sao lại có thể không tin tưởng ta chứ?
Ta là người lắm mồm, chứ không đến mức không muốn sống!
“Ta đã mười lăm tuổi, không còn nhỏ nữa!” Ta tức giận nói.
Diệp Thức Khắc vẫn qua loa dỗ dành ta như ba năm trước: “Đúng, đúng, đúng.”
Hừ! Dối trá!
8
Ta không hề chạy loạn, ngày ngày chỉ ở trong Cần Chính Điện, không đi đâu cả.
Một đám phi tần mới được tiến cung liên tiếp bỏ mạng trong vòng ba tháng.
Ta tưởng rằng Diệp Thức Khắc đã chai sạn trước những chuyện này, mãi sau mới phát hiện ra, mỗi khi tin tức truyền đến, tay hắn đều run rẩy.
Ta đồng cảm với sự bất lực và đau khổ của hắn như chính bản thân mình đang chịu đựng vậy.
Đừng nói đến việc bảo vệ hậu phi, bản thân hắn cũng khó bảo toàn.
Trịnh Hách uống rượu quá chén, có khi sẽ cố ý nhục mạ tiên đế trước mặt hắn, mắng chửi đến lúc kích động, còn tùy tiện cầm lấy đồ vật trên bàn ném vào hắn.
Ta nén nước mắt bôi thuốc cho hắn, lòng đau như cắt, nắm lấy tay hắn.
Hắn cũng nắm lại tay ta.
Sau đó, ta hôn lên trán hắn.
Hắn cũng hôn lên trán ta.
Kế đến, ta hôn lên môi hắn.
Hắn cũng hôn lên môi ta.
Lại sau nữa…
Ngươi nghĩ gì vậy? Ta còn nhỏ mà!
Thế nhưng thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ chớp mắt đã đến sinh nhật mười bảy tuổi của ta.
Vào ngày sinh nhật, Diệp Thức Khắc dẫn ta ra khỏi cung đi chơi.
Trịnh Hách đương nhiên không cho phép hắn ra khỏi cung.
Tuy nhiên trong tẩm điện của hắn có đường hầm.
Trịnh Hách biết tất cả các đường hầm trong cung, trừ cái này.
Bởi vì đường hầm này do Diệp Thức Khắc và Trần công công cùng nhau đào, mỗi đêm đào từng chút một.
Hắn thường dùng đường hầm này ra khỏi cung để liên lạc với lực lượng phản kháng.
Hắn đã sớm nói cho ta biết về đường hầm này, nhưng chưa bao giờ dẫn ta ra ngoài vì sợ nguy hiểm.
Hôm nay là sinh nhật ta, ta năn nỉ hắn phá lệ một lần.
Từ khi chúng ta đi ra khỏi cửa đường hầm, lên xe ngựa đến khi vào chợ, đều có người âm thầm dọn đường, đảm bảo an toàn.
Nhìn tình hình này, có lẽ Diệp Thức Khắc sắp thành công rồi.
Trên phố chợ, có người bán đồ chơi làm bằng kẹo, khách hàng có thể tự mình chế tác.
Ta cầm lấy kẹo, vẽ một hình người nhỏ theo hình Diệp Thức Khắc.
Diệp Thức Khắc cũng vẽ một người nhỏ theo hình ta.
Tuy rằng ta vẽ không giống, nhưng hắn vẽ cũng chẳng giống gì.
Hắn vừa nói vừa viết: “Cơm thịt thịt.”
Ta tức giận cầm lấy kẹo viết: “Thực khách lang.” Không dám dùng nguyên chữ.
Diệp Thức Khắc tức đến mặt đỏ bừng, đuổi theo ta chạy ra ngoài mấy dặm.
Nói là chơi với ta, mà thực ra thời gian vui vẻ chỉ trong chốc lát.
Hắn mạo hiểm ra ngoài một chuyến, còn có không ít việc chính sự phải làm.
Ta chẳng hiểu gì cả, chỉ đi theo bên cạnh hắn như một người câm.
Tuy thế vẫn có người tò mò về ta, hỏi hắn: “Vị cô nương này là ai?”
Diệp Thức Khắc trả lời: “Hoàng Hậu tương lai.”
Ta kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.
Buổi tối, ta trằn trọc khó ngủ, đầu óc chỉ quanh quẩn bốn chữ “Hoàng Hậu tương lai”.
Lòng ta không rõ là cảm giác gì.
Nhưng hiện tại không phải là lúc để nói về chuyện này, ta bèn chôn giấu những suy nghĩ của mình xuống sâu đáy lòng.
Nửa năm lại trôi qua.
Diệp Thức Khắc vẫn không có gì thay đổi so với trước đây, có điều khi ở bên cạnh ta, cảm xúc của hắn bắt đầu trở nên rõ ràng hơn.
Lúc thì hắn vui vẻ nói rằng có thể hành động ngay lập tức, lúc thì lo lắng nói rằng Trịnh Hách có lẽ đã nhận ra điều bất thường.
Ta cảm thấy hắn có phần đen đủi.
Buổi tối hôm đó, hai chúng ta vừa ăn tối xong, Trần công công đột nhiên vội vã đến cùng một người.
Ta kinh ngạc đứng dậy, bởi vì đó là phụ thân ta.
Nhưng ông ấy không hề quan tâm đến ta, mà nôn nóng nói với Diệp Thức Khắc: “Bệ hạ, không ổn rồi, ngài mau chạy đi!”
Trịnh Hách đã phát hiện bí mật của Diệp Thức Khắc và đang hướng về trong cung.
Phụ thân ta biết đường hầm sắp bị lộ nên đã đến báo tin.
Diệp Thức Khắc muốn mang ta đi cùng, tuy nhiên phụ thân ta lại ngăn lại.
Bởi vì phụ thân ta là lực lượng quan trọng bên cạnh Diệp Thức Khắc, nếu ta trốn thoát, phụ thân ta cũng không thể ở lại triều đình.
Ta cũng khuyên Diệp Thức Khắc để ta lại, thế mà hắn nhất quyết không đồng ý.
Thời gian cấp bách, ta bực mình mắng hắn do dự không quyết đoán, hung hăng đẩy hắn một cái.
Lúc đó, phụ thân ta túm lấy dây giường treo trên màn, trói hắn thật chặt, ném cho Trần công công khiêng đi.
Hai chúng ta quả thật không hổ danh là người một nhà, phối hợp nhịp nhàng đến hoàn hảo.
Trước khi đi vào đường hầm, phụ thân ta nói với ta: “Nha đầu, con đừng hận ta.”
Ta lắc đầu.