Cẩu Hoàng Đế Muốn ”Ăn” Ta - Chương 1
1
Năm mười lăm tuổi, ta bị phụ thân đưa vào cung.
Thông thường, người ta đưa nữ nhi vào cung để làm phi tần, hưởng vinh hoa phú quý.
Nhưng phụ thân lại dâng ta vào cung, nuôi ta trắng trẻo mập mạp để chờ bị làm thịt.
Ông ấy là một quan nhỏ ở Tư Thiên Đài, khi bói toán lại phát hiện ra rằng ta vốn là một quả đào tiên của Thiên Đình, vô tình đầu thai làm người.
Ăn thịt ta sẽ trường sinh bất lão.
Tuy nhiên, ta phải được nuôi dưỡng bằng sơn hào hải vị cho đến năm mười tám tuổi, khi đã khỏe mạnh và chín mọng thì mới có hiệu quả.
Ông ấy lập tức báo tin này cho Hoàng đế.
Hoàng đế rất vui mừng, kêu ông ấy đưa ta vào cung nuôi.
Thức ăn chăn nuôi trong cung sẽ tốt hơn.
Vì khen thưởng cho ông ấy sẵn sàng bỏ máu mủ ruột rà của mình, ngay hôm đó Hoàng đế thăng cho ông ấy lên chức quan lớn nhất ở Tư Thiên Đài.
Đúng là hoàng ân mênh mông cuồn cuộn.
Đêm trước khi tiến cung, mẫu thân ôm ta khóc đứt ruột đứt gan.
Phụ thân xoa đầu ta nói: “Khuê nữ, đến lúc đó nhớ xin bệ hạ, cho phụ thân con ké một miếng thịt nhé ha ha.”
“Không phải phụ thân nói phải ăn cả người mới có hiệu quả hả?”
“Phụ thân con không tham, chỉ cần sống thêm hai năm là được.”
Ta vội vàng lau nước mắt cho mẫu thân: “Nhưng người bán nữ nhi, sẽ gặp báo ứng, người chưa chắc đã sống được đến lúc con mười tám tuổi.”
Ông ấy trừng mắt nhìn ta: “Nha đầu ngốc, trong cung ăn ngon mặc đẹp, lại được chơi bời, phụ thân đưa con đi hưởng phúc, con còn trù ta hả?”
Hưởng phúc cái gì?
Ta lười cãi vã với ông ấy, nên im lặng không nói gì thêm.
2
Tiểu thư nhà khác vào cung đều được ngồi kiệu lộng lẫy. Riêng ta, được “đặc biệt ưu ái” khi được đặt lên một cái mâm lớn, khiêng đi như một món đồ.
Cung nhân khiêng ta đến chỗ ở rồi nhanh chóng lui ra, bỏ ta nằm im trên mâm cho đến đêm khuya.
Đêm đến, cẩu Hoàng đế xuất hiện.
Lúc này, ta vẫn nằm im bất động, mắt cũng không chớp lấy một cái.
Đại thái giám Trần công công quát lớn: “Làm càn! Thấy bệ hạ mà không hành lễ!”
Ta nhàn nhạt đáp: “Đồ ăn thì làm gì biết hành lễ.”
Cẩu Hoàng đế không hề tức giận, ngược lại còn mỉm cười hỏi ta: “Ngươi chính là thiên kim tiểu thư Phạm Nhu của đại nhân Phạm gia?”
Ta liếc nhìn hắn, hỏi lại: “Ngươi là thực khách sắp ăn thịt ta?”
Trần công công lại lên tiếng quát: “Làm càn! Dám ăn nói với bệ hạ như vậy!”
Ta nhướng mày, không nói gì thêm.
Cẩu Hoàng đế đuổi Trần công công đi, rồi ngồi xổm xuống ngang tầm mắt với ta:
“Trẫm tên Diệp Thức Khắc. Nhu Nhu, hân hạnh được gặp mặt.”
Đôi mắt đào hoa của hắn long lanh như hai chén rượu chứa đựng nụ cười, thoạt nhìn cũng khá đẹp trai.
Ta không thèm nhìn, quay mặt đi: “Ta bất hạnh.”
Căn phòng chìm trong im lặng.
Tiếng sột soạt của y phục và tiếng bước chân vang lên, dần dần xa đi, rồi lại quay lại.
Mùi thơm nồng nàn của thức ăn bắt đầu lan tỏa quanh ta.
Diệp Thức Khắc hỏi: “Có đói bụng không?”
Ta đáp: “Đồ ăn thì không biết đói.”
“Đồ ăn lúc còn sống cũng biết đói.”
Ta nói: “Nếu con heo biết trước rằng nó sẽ bị giết thịt, nó sẽ không đói bụng.”
“Nhưng nếu con heo chết đói trước, thì trẫm ăn gì?”
Tức chết! Tự đào hố cho mình rồi!
Ta bực mình ngồi dậy, gầm lên: “Ngươi tự ăn chính mình đi!”
Hắn thật sự vén tay áo lên, cắn vào tay mình một ngụm.
Ta nhướng mày.
Có phải hắn muốn ta vui vẻ để ăn ngon hơn không?
Vậy ta càng không chiều theo ý hắn!
Ta cau mặt, giật lấy bát cơm trong tay hắn, hung hăng ăn.
Đồ ăn trong cung quả thực ngon hơn nhiều so với nhà ta.
Hai chén mỹ thực vào bụng, ta bỗng dưng không còn muốn nằm yên chờ chết nữa.
Đến nhân gian một chuyến, chỉ được ăn cơm mười tám năm, cuối cùng lại bị người khác làm thịt.
Ta sao có thể cam tâm?
Lúc này, Diệp Thức Khắc mới nhớ ra mình quên đưa đũa cho ta, hắn đứng dậy lấy đũa rồi đưa cho ta, kèm theo một chiếc khăn lau tay:
“Ăn từ từ, không cần vội. Trong cung còn nhiều món ngon, nếu ngươi thích, trẫm sẽ cho họ làm mỗi ngày một món cho ngươi.”
Ta trừng mắt nhìn hắn: “Muốn vỗ béo ta thành hai phần thịt cho ngươi ăn à? Mơ đi”
Hắn cười: “Trẫm ở trong cung lẻ loi một mình, một phần kia cho ai ăn?”
Lẻ loi một mình?
Ta nhớ rõ tên cẩu Hoàng đế này hoang dâm vô độ, mỗi năm đều mở rộng hậu cung rất nhiều lần.
Nếu ta không bị biến thành món ăn đưa vào cung, tháng sau hẳn cũng sẽ tham gia tuyển tú rồi đưa vào.
Ta khinh bỉ hỏi hắn: “Hậu cung ba nghìn giai lệ, ngươi không vừa mắt ai à?”
Hắn mỉm cười: “Các nàng chết hết rồi.”
Hả?
3
Đúng vậy, trong cung có thể ăn ngon, mặc đẹp, chơi bời thỏa thích.
Nhưng cũng thật đáng sợ.
Đến ngày thứ mười, ta vẫn chưa nhìn thấy một phi tần nào.
Ta thấy hơi lạnh sống lưng.
Tính toán một chút, Diệp Thức Khắc đăng cơ lúc mười bốn tuổi, hiện giờ mười bảy tuổi, mỗi năm tuyển tú ba đến năm lần, hậu cung hẳn phải có đến mấy trăm người, sao lại không thấy một bóng hồng nào?
Chẳng lẽ thật sự… chết hết rồi?
Ta thử dò hỏi cung nữ Tiểu Linh, người phụ trách cuộc sống hàng ngày của ta: “Ta vào cung đã lâu như vậy, có phải hay không cũng nên đi bái kiến Hoàng Hậu nương nương?”
Nàng ấy lập tức lộ vẻ hoảng sợ, lúng túng nói: “Không…… không có Hoàng Hậu……”
“Vậy ai đang quản lý hậu cung?”
“Không…… không có nương nương……”
Không có nương nương……?
Đầu óc ta ong ong, như muốn nổ tung.
Tiểu Linh quỳ xuống, van xin: “Cầu xin người đừng hỏi, nô tỳ cái gì cũng không biết!”
Lúc này, Diệp Thức Khắc lại xuất hiện, nhìn chằm chằm ta ăn cơm. Tiểu Linh vội vàng chạy đi.
Nhìn nụ cười của hắn, ta run rẩy.
Ta từng đọc trong thoại bản về những tà thuật thải âm bổ dương, rằng những nữ tử bị thải sẽ trở nên khô quắt như lá khô rồi chết đi. Ta luôn cho rằng đó chỉ là bịa đặt, hay là…
“Lạnh?” Diệp Thức Khắc hỏi.
“Không… không lạnh.” Ta lại run lên bần bật.
Hắn đi lấy một chiếc áo choàng cho ta khoác thêm, sau đó múc cơm cho ta.
Hình như hắn không thích có người bên cạnh, rõ ràng là Hoàng đế, thế mà lại thường xuyên đuổi tùy tùng đi, tự mình làm mọi việc.
Lúc đầu ta thấy cũng tốt, thanh tịnh.
Nhưng giờ đây ta lại cảm thấy rờn rợn, rất muốn gọi người đến bầu bạn.
Còn ba năm nữa ta mới đến mười tám tuổi. Ban đầu ta dự định tìm cơ hội trốn khỏi cung để giữ mạng sống.
Nhưng lỡ như tên cẩu Hoàng đế này không chỉ muốn ăn thịt người, mà còn…
Với nhan sắc như hoa như ngọc của ta, chưa chắc ta có thể sống sót đến ba năm!
Ta kinh hồn bạt vía, loay hoay tìm cách khám phá chân tướng, tuy nhiên vẫn cố gắng ăn cơm cho hết.
Diệp Thức Khắc đột nhiên hỏi ta: “Ăn ngon không?”
“Ăn ngon.”
“Vậy là tốt rồi. Hôm nay trẫm đích thân xuống bếp nấu cơm, còn tưởng ngươi không thích.”
“Ọe…”
Nhìn dưới đất bừa bộn, ta và Diệp Thức Khắc cùng nhau ngã ngửa.
“Ngươi… Ngươi nghe ta giải thích, không phải là không thể ăn, mà là…”
Là tưởng tượng đến hắn có thể là sát nhân tu luyện tà thuật, ta lập tức sợ hãi đến mức không nhịn được.
“Là chán ghét trẫm?” Hắn nói: “Trẫm hiểu, có điều cơm là vô tội.”
Nói rồi, hắn đứng lên, tự mình dọn dẹp thức ăn ta nôn trên mặt đất, sau đó ra lệnh cho Trần công công cho ngự trù làm lại món khác cho ta.
Hắn càng khoan dung, ta càng sợ hãi, định giải thích với hắn một chút, sau đó ráng ăn cho hết đồ ăn hắn làm.
Mà ta còn chưa kịp nói, hắn đã vội vã đi rồi.
Trần công công nói Nhiếp Chính Vương tới gặp hắn.
Ta nghe nói qua Nhiếp Chính Vương tên là Trịnh Hách, dưới thời tiên đế, hắn ta dựa vào quân công từ một kẻ ăn mày trên phố trở thành Nhiếp Chính Vương.
Diệp Thức Khắc đăng cơ khi còn niên thiếu, triều chính toàn dựa vào vị Nhiếp Chính Vương này chống đỡ.
Cho nên Diệp Thức khắc gọi hắn là “Phụ vương”, tỏ vẻ cực kỳ cung kính.
Nhiếp Chính Vương vừa đến, dù mới chỉ ăn có nửa bữa, hắn vẫn chạy nhanh đi ra ngoài.
Tuy nhiên, hắn chỉ đến chính điện gặp Nhiếp Chính Vương, nếu không có chuyện gì lớn, có lẽ sẽ mau chóng về thôi.
Ta phải bắt lấy cái lỗ hổng này, nhanh chóng đổ hết đồ ăn hắn làm đi.
Đúng lúc này, ngoài điện vang lên tiếng khóc.
Ta là một kẻ sắp chết nên không thấy hứng thú gì lắm với bi thương của người khác, thành ra ta vẫn tiếp tục chiến đấu với đồ ăn.
Nhưng vừa đổ xong một đĩa, ta lại đột nhiên nghe ra, tiếng khóc kia là tỳ nữ Tiểu Linh của ta!
Ta vội vàng buông đũa, chạy ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa điện, ta nhìn thấy Tiểu Linh ghé vào thành ghế, máu me be bét.
Tiếng khóc đã im bặt.
Ta chạy như bay đến bên cạnh, quỳ xuống đất, duỗi tay thử, nhưng không cảm nhận được chút hơi thở nào.
“Xử lý sạch sẽ con hồ ly tinh mê hoặc chủ tử này.” Giọng Trần công công vang lên.
Tiểu Linh vốn dĩ hay đỏ mặt khi nói chuyện với ta, sao có thể mê hoặc chủ tử được?
Ta quay đầu lại, thấy Diệp Thức Khắc đứng trên thềm ngọc, đang nhìn ta và Tiểu Linh.
Mặt hắn lạnh tanh, đôi mắt đào hoa thường ngày lấp lánh ánh nước giờ đây đen sâu không thấy đáy.
Như thể biến thành một con người khác.
Xác chết của Tiểu Linh bị kéo đi.
Diệp Thức Khắc bước đến, đưa tay nâng ta dậy:
“Sợ hãi à?”
Lúc này ta vốn dĩ chẳng hề sợ hãi.
Tuy nhiên khi hắn vừa hỏi, ta suýt nữa ngất xỉu.