Câu Chuyện Yêu Thầm - Chương 3
“Tiểu Hủy, nếu được hạnh phúc là một điều khó khăn… thì mẹ mong con có thể bình an khỏe mạnh, không bệnh tật, không khổ đau.”
“Chăm sóc bản thân thật tốt nhé, đừng để mẹ lo lắng.”
09.
Vài ngày sau, chờ kết quả kiểm tra sức khỏe tại bệnh viện nơi mẹ tôi qua đời.
Ung thư vú có tính di truyền trong dòng họ. Cho nên sau khi tôi trưởng thành, bệnh viện đã vài lần gọi tôi tới kiểm tra.
Trên hành lang, tôi đang cầm tờ kết quả mỏng.
“Siêu âm màu phát hiện khối u khả nghi, đề nghị chọc ngực kiểm tra.”
Tôi rút điện thoại, quyết định gọi cho Lận Thanh Trúc, báo cho anh ta hủy đơn đặt váy cưới và nhẫn kim cương.
Đừng nói lúc còn sống, quả quyết không dính dáng nửa phần tới anh ta.
Mà dẫu có đi gặp Diêm Vương, tôi cũng phải lo trước liệu sau trên đường xuống suối vàng nếu lỡ nợ anh ta khoản nào.
Qua một hồi chuông, giọng nói yêu kiều dịu dàng vang lên: “Alo, ai vậy?”
Người nghe máy lại là Thành Duyệt.
Trong phòng có tiếng nước, ngữ điệu của cô ta đầy ướt át: “Chị ơi…”
Đen đủi thật.
Tôi cúp máy luôn. Lúc chuẩn bị rời đi, tôi lại nghe thấy tiếng gọi âm hồn không tan: “Hi ~ Thành Tiểu Hủy?”
Hạ Lương An xách một giỏ trái cây, có lẽ là tới thăm bạn bè người thân.
Thấy tờ kết quả trong tay tôi, cậu ấy nhíu chặt mày: “Cậu tới khám bệnh à?”
Tôi lắc đầu, nghe cậu ấy nói tiếp: “Sáng nay mình nghe thầy nói… cậu từ bỏ học thạc sĩ tại đại học Bắc Kinh, sao thế?”
“Không nên nói là ‘từ bỏ’, phải là ‘có lựa chọn tốt hơn’.”
“Lựa chọn tốt hơn?”
Tôi “Ừ” một tiếng: “Cậu cũng biết mà, tôi không phải sinh viên giỏi Toán.”
Tôi từng lựa chọn ngành Toán Học, đơn giản bởi đó là chuyên ngành của Lận Thanh Trúc.
Tuy nhiên, bây giờ tôi đã có đường đi của mình. Tôi chuẩn bị đăng ký học cao học tại nước ngoài, đi học ngành Xã Hội Học khiến tôi thực sự cảm thấy hứng thú.
Hạ Lương An gật đầu: “Mình luôn tin tưởng một điều. Dẫu là lĩnh vực gì, cậu vẫn có thể làm rất tốt! Đúng rồi, giữa trưa cậu chạy tới bệnh viện, chắc chưa ăn gì nhỉ? Mình đi tìm cho cậu chút gì ăn nhé…”
Tôi vội nói ‘Không cần đâu’, lại không ngăn được cái người như cơn gió kia, đành phải đứng tại chỗ chờ.
Nào ngờ chưa tới mười phút sau, Lận Thanh Trúc cũng vội vàng tới, xách theo vịt quay tôi thèm đã lâu.
“Tiểu Hủy, ban nãy anh ở hồ bơi, xin lỗi, anh không nhận được điện thoại từ em.”
Tôi nhướng mày: “Ồ, hồ bơi? Tôi còn tưởng anh và Thành Duyệt đã tới khách sạn, chuẩn bị hành sự cơ.”
Khóe miệng Lận Thanh Trúc giật giật, anh ta nhíu mày.
Chẳng có nghĩa lý gì.
Tôi đứng dậy chực đi, Lận Thanh Trúc tóm lấy cổ tay tôi: “Thành Hủy, anh vừa trông thấy bạn học của em.”
“Ờ, nên?”
Lận Thanh Trúc cất lời: “Nên em thà thích một Hạ Lương An được người khác giới bu quanh, còn hơn tha thứ cho anh?”
“Em ở bên loại người này không thể có kết quả tốt đâu!”
“Tiểu Hủy, có nhiều nữ sinh thích Hạ Lương An đến vậy, em cho rằng cậu ta sẽ thích một cô gái như em sao?”
Đúng là một quá trình đơn phương hạ thấp đầy sung sướng.
Tôi đang định mở lời đáp trả, lòng bàn tay bỗng nóng lên.
Hửm… vịt quay?
Quay sang, Hạ Lương An về gấp tựa cơn gió đang dựa lên tường, cười đến ngông cuồng.
“Ông anh à, sao anh biết… tôi không thích Thành Hủy đến vậy?”
12.
Ngày hôm ấy, Lận Thanh Trúc đấm một phát lên tường bệnh viện, hỗn hợp bột xi măng lẫn máu chảy xuống từ ngón tay anh ta.
“Tiểu Hủy, em xem, anh bị thương rồi…”
Tôi gọi y tá dưới ánh nhìn tủi thân của Lận Thanh Trúc: “Chào chị, về chỗ tường hư hại này, hãy tìm anh ta đòi bồi thường.”
Ngay lập tức, khóe mắt Lận Thanh Trúc đỏ lên, ánh nhìn tựa con thú bị nhốt giam lướt qua lướt lại giữa tôi và Hạ Lương An.
Mãi lâu sau, anh ta mới ném một phương thức liên hệ xuống rồi rảo bước rời khỏi.
Tôi cảm ơn Hạ Lương An.
Dù cậu ấy nói vậy vì lòng tốt hay chỉ đơn giản muốn hóng hớt, tôi vẫn nên cảm ơn cậu ấy đã giải vây giúp.
“Thành Hủy, chuyện đó…”
Hạ Lương An lại bỗng lưỡng lự: “Chủ nhật này là sinh nhật của mình, mình định mời mọi người ăn một bữa, cậu có muốn tới không?”
Tôi thắc mắc: “Hội trưởng Hạ hô một tiếng trăm người hưởng ứng mà tiệc sinh nhật lại sợ thiếu một người là mình à?”
Hạ Lương An cười khổ: “Trong trăm người này, có thể thêm một người là cậu chứ?”
Tôi cân nhắc một lát, cuối cùng đồng ý với lời mời của cậu ấy.
Ba năm trước, để thành công được đề cử tới trường của Lận Thanh Trúc, tôi đã từ bỏ hầu hết các mối quan hệ, nhốt mình trong thư viện nhỏ, nỗ lực hết sức cho tương lai tốt đẹp hơn.
Đến hôm nay, khi đã từ bỏ việc học thạc sĩ, tương lai lại thiếu vắng bóng Lận Thanh Trúc, tôi cũng chưa từng thấy hối hận.
Chẳng qua… có lẽ đã đến lúc buông bỏ hình ảnh Thành Hủy vùi đầu vào học kia.
Tôi tự thưởng cho mình một mái tóc ngắn đỏ nhạt, mua giày bốt Martin và áo da từng không dám thử, nghiêm túc trang điểm, xuất hiện tại bữa tiệc sinh nhật của Hạ Lương An.
Giữa tiếng người ồn ào, Hạ Lương An đi đến bên tôi: “Thành Hủy, sao cậu lại trở nên…”
“Đẹp trai, phóng khoáng, xinh đẹp đến vậy?”
Cậu ấy cười: “Thành Hủy, có phải mình chưa nói với cậu rằng… thực ra cậu ăn vận ra sao cũng rất đẹp không?”
Hạ Lương An bắt đầu nghiêm túc, trái lại khiến tôi hơi khó thích nghi.
Sau khi tặng quà cho cậu ấy, tôi tìm đại một vị trí ngồi xuống, chán chường lướt mạng xã hội, đúng lúc nghe thấy mấy bạn học đang trò chuyện về Thành Duyệt.
Lâu lắm rồi tôi chưa gặp cô ta.
“Này, cậu đọc bài đăng câu chuyện yêu thầm “Gửi quý ngài L” thịnh hành kia chưa?”
“Chủ bài đăng bị vạch trần rồi. Đó là một sinh viên ở đại học Bắc Kinh, thứ cô ta viết vốn nào phải câu chuyện yêu thầm chó má gì…”
Thực ra tôi sớm đã nghe về chuyện này.
Sau khi được đăng tải, “Câu chuyện yêu thầm” cứ thế nổi lên rần rần, được mấy chục nghìn like, từ đó trở thành câu chuyện nổi tiếng nhất trong kỳ.
Tuy nhiên, không lâu sau, một bình luận nhận nhiều like đã được đẩy lên đầu: “Nếu tôi đoán không sai thì quý ngài L có bạn gái rồi mà nhỉ…”
Tựa một hòn đá bị ném xuống mặt hồ phẳng lặng, chỉ trong tích tắc đã dấy lên sóng gió…
Có người dựa vào địa điểm nam nữ chính hẹn hò trong bài viết, bới ra thân phận của Thành Duyệt và Lận Thanh Trúc như hình với bóng cùng cô ta.
Tiếp đó, có học sinh cùng trường chỉ ra rằng Thành Duyệt làm vậy không phải lần đầu.
Trước đây, cô ta hết sức gần gũi với bạn trai của một đàn chị trong trường, còn bị chụp cảnh hẹn hò ngoài trường.
Chuyện Lận Thanh Trúc nói đỡ giúp Thành Duyệt, suýt nữa đánh nhau với bạn cùng trường cũng bị bạn bè anh ta báo cho tôi biết.
Tôi phải công nhận rằng… lúc nhận được điện thoại, miệng tôi không khép lại nổi.
“Vậy à? Thế thì chúc anh ta và Thành Duyệt trăm năm hạnh phúc, con đàn cháu đống ha!”
13.
Tại bữa tiệc sinh nhật, tôi hào hứng hóng drama mấy tiếng liền, mãi tới khi Hạ Lương An túm tôi đi.
Rời khỏi đám đông mừng tiệc sinh nhật của cậu ấy, trên đường phố lộng gió đêm, chỉ có hai người chúng tôi sóng vai đi.
“Thành Tiểu Hủy, ban nãy mình gọi cậu tám trăm lần mà cậu chẳng nghe gì cả…”
Hạ Lương An mím môi: “Quan tâm cậu trúc mã kia của cậu đến vậy sao?”
Tôi cười: “Trúc mã thành trâu ngựa, tôi nghe tin tức mới nhất sau khi anh ta biến hình cũng không được sao?”
Hạ Lương An phụt cười một tiếng, khi đến cửa nhà tôi, cậu ấy chợt dừng bước, ánh mắt lảng tránh.
“Thành Hủy à… thực ra… mình có một chuyện muốn nói với cậu.”
Tôi trêu ghẹo: “Đừng nói cậu định tỏ tình với mình nhé?”
Chỉ đùa thôi, nào ngờ thằng oắt này bỗng dưng nhìn sang chỗ khác, ho vài tiếng.
Mấy giây sau, cậu ấy mới quay về dáng vẻ thong dong: “Nếu mình nói là ‘Đúng’… thì cậu định làm gì?”
Tôi trả lời: Sẽ cho một đấm.
“Thôi đi! Chỉ bằng dáng vẻ ngứa đòn kia của cậu, mình thà tin kim tự tháp do người ngoài hành tinh xây… còn hơn tin cậu thích mình, được chưa!”
“Với lại mình chưa chuẩn bị cho việc yêu xa khác đất nước.”
Có lẽ ngày này năm sau, tôi đã bước lên đường học mới, tha hương nơi đất khách.
“Vậy à.”
Hạ Lương An mím chặt môi, như đã quyết tâm gì đó.
Vài giây sau, biểu cảm kia thoáng qua, dừng lại nơi gò má cậu ấy, đó là một sự dịu dàng đến gần như điềm tĩnh.
Cậu ấy chống nạnh: “Ai nói muốn tỏ tình với cậu, mình chỉ muốn nói… chúc cậu học hành suôn sẻ, tiếp tục đi con đường cậu muốn đi.”
Tôi cười nói: “Cảm ơn, cậu cũng thế nha.”
Gió đêm mát mẻ. Trước khi rời khỏi, Hạ Lương An nhét máy sưởi cầm tay vào tay tôi.
“Còn nữa… Thành Hủy, hãy tự tin lên chút, cậu rất xứng đáng được yêu.”
14.
Sau lần ấy, tôi rời khỏi hội sinh viên, đăng ký vào trường học ở nước ngoài, bận rộn suốt nửa năm.
Kết quả kiểm tra ở bệnh viện cũng đã ra, may mà chỉ là khối u lành tính, kiểm tra định kỳ là được.
Lần nữa tôi xem được tin tức về Thành Duyệt là tại tấm ảnh chụp lén cô ta trên diễn đàn. Trong ảnh, Thành Duyệt dựa lên vai một người đàn ông trung niên, được ông ta ôm vào lòng, chuẩn bị lên xe.
Mấy tuần sau, nghe nói vợ chính thức giết tới tận trường, quật một xấp giấy vào mặt Thành Duyệt.
“Đừng tưởng đẻ con là leo lên ghế chính thức được! Trẻ ranh làm bồ nhí đến nghiện đúng không!?”
Trên xấp giấy trượt xuống là từng tờ kết quả siêu âm.
Đã làm bồ nhí còn có thai trước khi kết hôn.
Rất khó tưởng tượng đây lại là đóa hoa nhỏ viết “Câu chyện yêu thầm” nổi tiếng năm ấy.
Tới tận bây giờ, Thành Duyệt vẫn đắm chìm trong những niềm vui thích do sự mập mờ đem đến, hưởng thụ cảm giác tốt đẹp khi được người ta coi mình là trung tâm.
Lận Thanh Trúc tình nguyện làm thần bảo hộ cho cô ta, nào ngờ bảo vệ tới cuối lại nhận về lông gà đầy đất.
Khi bọn họ náo loạn ầm ĩ, tôi đã nhận được thư trúng tuyển từ đại học mơ ước.
Lúc chuẩn bị chụp hình lưu niệm, cha tôi gọi tới.
Giọng ông ấy già nua đi hẳn: “Tiểu Hủy à, từ nhỏ tới lớn, em gái con nghe lời con nhất. Con thay cha khuyên con bé đi! Đúng là u mê không tỉnh, làm ầm ỏm đến mức trường học cũng biết, mặt mũi nhà họ Thành chúng ta biết để chỗ nào…”
Bàn luận về mấy thứ này vào một ngày tươi đẹp thì không khỏi đen đủi quá.
Tôi cười khẽ: “Cha, có câu này con không biết có nên nói hay không.”
“Con nói đi.”
“Con gái của bồ nhí đi làm bồ nhí… chẳng phải chuyện bình thường lắm sao?”
“Tiểu Hủy, con…”
Sau một khoảng lặng dài lâu, cha tôi cúp máy.
Ông ấy muốn tôi dùng vai trò “chị gái” khuyên Thành Duyệt, đâu nghĩ rằng Thành Duyệt sớm đã không còn chị gái.
Người chị gái yêu thương bảo vệ cô ta nhất đã chết dưới cái bẫy do cô ta và cha bắt tay nhau lừa lọc, chết tại khoảnh khắc cô ta và Lận Thanh Trúc cùng đón sinh nhật.
Về phần Lận Thanh Trúc thì sao?