Câu Chuyện Yêu Thầm - Chương 2
Quen biết mấy chục năm, cha mẹ Lận Thanh Trúc coi tôi như con ruột, cha tôi cũng sớm coi Lận Thanh Trúc là con rể tương lai.
Lận Thanh Trúc gọi tôi ngoài cửa: “Tiểu Hủy ơi, anh mua vịt quay cho em nè, dậy ăn nhé?”
“Tiểu Hủy à, anh cần phải giải thích rõ với em về bài đăng kia…”
Tôi mở cửa. Sau đó là một khoảng lặng dài đằng đẵng.
Hai người từng không giấu giếm nhau bất cứ điều gì, giờ đây biến thành hai bức tượng đá, ngồi lặng thinh nhìn nhau.
Lận Thanh Trúc giải thích: “Tiểu Hủy, bài viết ấy do Thành Duyệt đăng thật, nhưng từ đầu tới cuối anh chưa từng phát sinh tình cảm nào khác với con bé!”
“Em biết mà, xưa giờ anh chỉ yêu mình em.”
“Em không thể phán anh tội tử hình vì con bé yêu đơn phương anh, đúng không?”
Tôi nhìn anh ta: “Lận Thanh Trúc, tôi chỉ không hiểu nổi.”
Chỉ không hiểu nổi, bạn trai tôi ra tay nhận lấy toàn bộ cuộc sống của một người khác, lại bắt đầu gửi gắm cảm xúc tại từng tin tức về cô ta.
Không hiểu nổi, chúng tôi đã đi qua chặng đường mười năm, ngay trước khoảnh khắc tiến tới kết cục vẹn toàn…
Anh ta lại lựa chọn buông tay tôi.
Tranh cãi tới hồi kết, Lận Thanh Trúc chỉ nhấn mạnh: “Thành Hủy, anh không ở bên Thành Duyệt!”
Anh ta ném điện thoại tới trước mặt tôi: “Không tin em xem lịch sử trò chuyện của anh với Thanh Duyệt đi, xem từng tin nhắn đi! Nếu anh ngoại tình thì anh sẽ bị sét đánh, chết không tử tế!”
“Thành Duyệt, em có thói sạch sẽ trong tình yêu, nhưng đó liên quan gì tới anh chứ?!”
Tôi không chạm vào, chỉ tiện mắt nhìn thoáng qua, thấy được sticker chó con màu trắng.
Trước đây, Lận Thanh Trúc chưa từng dùng sticker, anh ta nói nó trẻ con quá, gây tổn hại hình tượng nam thần lạnh lùng của mình.
Tôi hỏi Lận Thanh Trúc: “Anh làm gì vào ngày 1 tháng 12 năm ngoái?”
“Anh…” Cuối cùng, Lận Thanh Trúc cũng ngẩn người.
Xem đi, rõ ràng anh ta biết hết thảy.
Ngày 1 tháng 12 là sinh nhật Thành Duyệt.
… cũng là ngày giỗ của mẹ tôi.
06.
[Hôm nay, ngày 1 tháng 12, quý ngài L vượt qua ngàn vạn trắc trở, chạy tới bên tôi…]
Ngày hôm ấy, khi cùng tôi mua một bó cúc họa mi trắng đi tảo mộ, Lận Thanh Trúc hơi ngẩn ngơ, liên tục lơ đễnh.
Tôi hỏi anh ta: “Sao thế?”
Anh ta cúi đầu gõ chữ: “Xin lỗi Tiểu Hủy… Anh có một số việc ở trường, phải về xử lý.”
Hiểu rồi, Lận Thanh Trúc nói: Anh ta có chuyện lớn cần đi làm.
Đó là Lận Thanh Trúc từng nói “Em một mình đi tảo mộ, lỡ khóc ngất trước mộ thì anh biết giải thích sao với cô đây!”.
Vì vậy, tôi gọi xe, đặt vé giúp anh ta, hận không thể gửi anh ta về trường trong một giây.
Bởi tôi biết rằng chắc chắn có chuyện gì cực kỳ to tát đã xảy ra.
Nhưng mà…
Bánh sinh nhật to, mũ sinh nhật lớn, gương mặt chủ bữa tiệc không giấu nổi nét cười sung sướng dù đã bị che mờ.
Tôi giơ điện thoại tới trước mặt Lận Thanh Trúc: “Thì ra đây là chuyện lớn anh nói sao?”
“Ngày hôm ấy ở trường có chuyện thật, anh chỉ tình cờ bắt gặp…”
Lận Thanh Trúc xanh mặt, chưa nói hết lời, giọng Thành Duyệt đã vang lên ngoài cửa.
“Chị ơi, em xin lỗi! Em là người đăng bài đó, chị đừng trách anh Thanh Trúc.”
“Chúng em chưa từng có gì với nhau, một mình em yêu đơn phương thôi ạ.”
“Em chỉ có chút chuyện nhỏ cần anh ấy giúp ở trường, chúng em thực sự không như chị nghĩ…”
Chuyện nhỏ?
Một chiếc đồng hồ, rõ ràng chi mấy chục tệ là tìm được người ngoài trường sửa cho. Một bài tập toán cao cấp, nào phải không xin giúp đỡ được từ các sinh viên khác, thậm chí giáo viên trong lớp? Một buổi khóc lóc thảm thiết trôi qua, đâu nhất thiết phải nằm trong lòng đàn ông để chữa lành.
Thành Duyệt coi Lận Thanh Trúc thành vị thần bảo hộ toàn năng của con bé. Rất rõ ràng, vị thần của con bé cũng làm việc quần quật không biết mệt.
“Chị ơi…”
Thành Duyệt thấy tôi chẳng nói chẳng rằng thì tiến tới chực kéo tôi.
Tôi hất tay con bé ra, quay lại lùi về vài bước.
Không dùng chút sức lực nào. Ngờ đâu Thành Duyệt cứ thế ngã xuống, đập đầu vào bức tường trắng, làm phát ra một tiếng ‘rầm’ lớn.
“Đủ rồi!”
Ngay sau đó, Lận Thanh Trúc gầm lên một tiếng giận dữ nặng nề.
Giống hệt mấy năm trước, trước mặt những cậu bé bắt nạt tôi, anh ta siết chặt hai nắm đấm, hận không thể giết đối phương luôn.
07.
Tôi và Lận Thanh Trúc bùng nổ cuộc tranh cãi lớn nhất trong 12 năm.
Tôi không biết việc giằng co với người thân thiết nhất sẽ tuyệt vọng đến vậy. Những điểm yếu tôi từng bộc lộ trước mặt anh ta đều biến thành con dao găm anh ta dùng để làm tổn thương tôi dễ như bỡn.
“Thành Hủy, sao em ghen tuông dữ dội vậy?”
“Anh và em gái em trong sạch đàng hoàng, chỉ tán gẫu bình thường thôi. Chẳng lẽ em muốn đóng đinh anh lên tường, cấm nói chuyện với tất cả những người khác giới?”
“Em gái em vất vả lắm rồi. Từ nhỏ đã sống nhờ nhà người khác, nhìn mặt gia đình em mà sống, em còn muốn em ấy làm gì nữa?”
Anh ta sử dụng “gia đình em”, hiển nhiên đã quy mình về chung một phe với Thành Duyệt.
Tôi cười khẩy: “Sao nào? Chẳng lẽ năm đó tôi trói cô ta bắt vào nhà? Không được gia đình nào nhận nuôi thì bây giờ cô ta vẫn đang ăn xin ở rìa phố kia kìa.”
“Chớ nói khó nghe như vậy, Thành Hủy.”
Lận Thanh Trúc nghiến răng: “Chúng ta quen nhau bao nhiêu năm, chẳng lẽ anh còn chưa đủ hiểu em? Từ nhỏ em đã kiên cường săn chắc, làm sao hiểu nổi cảm giác nhạy cảm của Thành Duyệt sống nhờ nhà người khác? Em nhường em ấy chút thì đã sao? Có người chị nào như em không?”
Thì ra trong ấn tượng của Lận Thanh Trúc, tôi lại là đứa trẻ bị tổn thương đến mấy cũng không đau đớn.
Bức tường dựng lên để bảo vệ bản thân chẳng biết từ bao giờ đã thành tội lỗi của tôi.
Tôi tát Lận Thanh Trúc và Thành Duyệt mỗi người một cái tại chỗ.
Khi chuẩn bị tát cái thứ ba, Lận Thanh Trúc thình lình chắn trước mặt Thành Duyệt. Trong mắt người ngoài, họ là một cặp tình đầu ý hợp, đến chết cũng không phai. Còn tôi thì là phụ huynh cổ hủ cầm gậy đánh uyên ương.
Khoảnh khắc nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của Lận Thanh Trúc, tôi bỗng phát hiện mình chưa từng hiểu anh ta.
Tối hôm ấy, tôi mở tung cửa đi ra, lượn lờ quanh khu gần nhà hơn nửa ngày, chuẩn bị tìm một quán nhỏ uống rượu giải sầu.
“Hi ~ Tình cờ quá Thành Tiểu Hủy, lại đụng độ cậu rồi!”
Tình cờ thật.
Tôi ngẩng đầu nhìn Hạ Lương An run lên trong gió, hỏi cậu ấy tới đây làm gì.
“Tình cờ gặp, không được sao?”
Khóe miệng run rẩy, tôi bật cười.
Cười một hồi thì bỗng khóc òa lên… Nước mắt tới nhanh quá, rơi hết vào đĩa đồ ăn trước mặt tôi, thêm vị muối cho đĩa đậu phộng.
Hạ Lương An sợ tới mức cuống cuồng tìm giấy khắp nơi, đưa cho tôi lau nước mắt.
“Bà cố ơi, cậu đừng khóc mà, xin đấy, cậu như vậy lại làm người khác tưởng mình đánh cậu…”
Từ lúc nhập học, tôi đã biết Hạ Lương An và tôi là người thuộc hai thế giới khác nhau.
Cậu ấy có gan đưa ra yêu cầu của mình trong mọi tình huống thiếu công bằng, có gan bày tỏ quan điểm của mình trong mọi cuộc tranh luận mà không rụt rè sợ sệt.
Lúc buồn, cậu ấy sẽ nhíu mày. Lúc tủi thân, cậu ấy cũng sẽ rơi lệ.
Không phải cười vui miễn cưỡng, hay sử dụng bất cứ biện pháp bạo lực nào để dằn lại tính cách thực tế của mình.
Sở dĩ tôi và Hạ Lương An trở thành “đối thủ sống còn” cũng vì cậu ấy luôn tìm mọi cách chòng ghẹo tôi, muốn chứng kiến dáng vẻ tôi tức muốn ói máu.
Cậu ấy luôn nói tôi là một tấm bài mặt Poker, nhìn khó trêu vào nhưng nội tâm lại yếu ớt dễ xúc động.
Thứ mà bạn bè bình thường cũng phát hiện ấy, Lận Thanh Trúc bên tôi mười năm lại hồn nhiên chẳng nhận ra.
“Mình không khóc đâu Hạ Lương An, tại bia bắn vào mắt thôi!”
“Được rồi, được rồi, bà cố à, cậu đừng cậy mạnh…”
Tôi nghĩ mình cũng xui xẻo lắm.
Đời này hiếm được vài lần khóc to như vậy thì lần nào cũng đụng độ đối thủ sống còn tựa âm hồn không tan này.
08.
Hạ Lương An quả đúng là âm hồn không tan.
Hội sinh viên nhiều việc, cậu ấy tất bật ngược xuôi cả ngày nhưng nhất quyết muốn kéo tôi theo cùng, lấy mỹ danh “Con người ấy à, phải bận mới không dư thời gian nghĩ lan man”.
Lúc đang bận đến chân không chạm đất, điện thoại chợt ‘ting’ một tiếng âm báo tin nhắn: “Tiểu Hủy, anh chờ em dưới ký túc xá.”
Người giống âm hồn không tan hơn Hạ Lương An xuất hiện rồi.
Sau lần khắc khẩu ấy, tôi xóa sạch mọi phương thức liên hệ với Lận Thanh Trúc.
Trong mười năm thanh mai trúc mã, bất kể xảy ra chuyện gì, chúng tôi cũng chưa từng cắt đứt liên hệ.
Vào khoảnh khắc trượt ngón tay tới mục xóa, tôi mới phát hiện việc lui hẳn ra khỏi thế giới của một người cũng không khó đến thế.
Tới khi Lận Thanh Trúc phát hiện, tình hình đã đi tới hướng tôi không thể kiểm soát: Anh ta luống cuống rồi.
Hôm nào anh ta cũng chạy tới trường tôi ngồi chờ tôi, tặng tôi hoa, đợi tôi tan học.
Anh ta nói mình đã đặt xong váy cưới và nhẫn kim cương, chỉ chờ ngày tôi tốt nghiệp.
Anh ta còn một thí nghiệm cần được thực hiện tiếp. Giảng viên hướng dẫn của anh ta đã giục anh ta quay lại trường, tuy nhiên anh ta vẫn ăn vạ tại thành phố của tôi, không chịu đi.
“Tiểu Hủy, vịt quay em thích ăn nhất…”
Anh ta chặn đường tôi dưới ký túc xá, xách theo trà sữa mua cho cả phòng tôi.
Tôi hé miệng, định nói anh ta cút, lại thành tiếng “Ọe…”.
Đây là cơn buồn nôn về mặt sinh lý. Tôi suýt nôn bữa sáng ra.
Vẻ mặt Lận Thanh Trúc tệ đến cùng cực, ngón tay xách túi đồ ăn run lên.
Sau lần ấy, nhận thấy thái độ tôi đanh thép, Lận Thanh Trúc lại tới tìm cha tôi, hòng nhờ ông ấy thuyết phục giúp… Vì vậy, tình cảnh biến thành cảnh cha mẹ hai bên chạm trán một cách nực cười.
Tôi nhìn cha mẹ Lận, trong đầu lại hiện lên hình ảnh lần đầu Lận Thanh Trúc đưa tôi về nhà mình làm khách.
Cậu nhóc choai choai vỗ ngực, thề thốt chắc nịch: “Mẹ ơi, em ấy tên Thành Hủy. Sau này con muốn cưới em ấy!”
Người lớn khắp nhà cười ồ lên: “Chắc chưa? Không xem xét thêm à?”
“Chắc rồi ạ. Con chỉ cần Thành Hủy thôi. Con muốn ở bên cô ấy cả đời!”
Thì ra “cả đời” chỉ là lời đùa vui lúc hứng lên.
Bữa tiệc nào rồi cũng tàn cuộc không vui.
Lúc rời khỏi, cha tôi thở dài bực bội: “Sao con lại thiếu mắt nhìn vậy Tiểu Hủy?”
“Ngần ấy năm nay, Lận Thanh Trúc luôn đối xử rất tốt với con. Dù nó gần gũi với em gái con chút thì con vẫn là người quan trọng nhất trong lòng nó, nó yêu con đó…”
“Giống cách cha yêu mẹ con, đúng không?”
Tôi cắt ngang lời ông ấy, nhìn ông ấy gần như im bặt ngay lập tức.
Do dự hồi lâu, cha tôi mới hỏi: “Con biết hết rồi?”
Tôi chỉ hận mình biết quá muộn.
Sau khi lấy được quyển nhật ký của mẹ lúc thu dọn di vật, tôi mới hiểu rõ ngọn ngành…
Thành Duyệt chưa từng là đứa trẻ cha tôi mang về nuôi vì sợ tôi cô đơn.
Cô ta là con ngoài giá thú của cha tôi bên ngoài, được đưa về nhà họ Thành nuôi nấng.
Cuối cùng, tôi cũng hiểu, tại sao trước lúc lâm chung, khóe mắt mẹ tôi lại đỏ ửng. Bà ấy vừa khóc vừa xin lỗi tôi, nói tương lai tôi phải một mình bước tiếp rồi.
Vì sao tại khoảnh khắc hấp hối, mọi người trong phòng bệnh đi hết, mẹ lại ghé sát bên tai tôi, nói: