Câu Chuyện Thường Ngày Chốn Thâm Cung - Chương 4
“Bệ hạ giá lâm —” Cung nữ nhìn phía sau chúng ta, ra hiệu điên cuồng.
27.
Hỏng rồi! Ta kinh hoàng, vội vàng lấy ngân phiếu nhét cho Liễu Chiêu Nghi: “Xuân Hà, mau chạy đi!”
Tình chị em đúng là đáng tin cậy, không hỏi han gì, nàng ấy lập tức phóng đi. Nhưng nàng ấy chạy sai hướng, đụng phải tên cẩu hoàng đế vừa bước vào.
Cẩu hoàng đế như không thấy Liễu Chiêu Nghi, đi thẳng đến trước mặt ta, ôm lấy ta: “Sáng nay không thấy ái phi, lòng trẫm như thiếu mất thứ gì, trống rỗng lắm.”
Ta vất vả mới ló đầu ra khỏi vòng tay cẩu hoàng đế. Thấy Liễu Chiêu Nghi vẫn đứng nguyên tại chỗ, da đầu ta tê dại.
[Xuân Hà, đừng dừng lại! Mau chạy đi! Không chạy thì không còn mạng nữa!]
[Cẩu hoàng đế đã biết chuyện của ngươi với Thôi Sơn rồi!]
Liễu Chiêu Nghi trợn tròn mắt, ta tưởng nàng cuối cùng đã nhận ra mức độ nghiêm trọng và sẽ chạy.
Kết quả, nàng vỗ vỗ tay rồi quay lại phòng, lại ngồi xuống bên lò sưởi nhỏ tiếp tục nướng khoai lang.
Ta nóng ruột, thật sự nóng ruột, không kìm được kêu lên: “Liễu Xuân Hà, ngươi không muốn sống nữa à!”
Liễu Chiêu Nghi nhìn ta rồi lại nhìn cẩu hoàng đế: “Cẩu… à không, bệ hạ, mau nói cho Diêu Thu Nhi biết, chính người giới thiệu Thôi Sơn cho thần thiếp mà.”
Lần này đến lượt ta ngớ người, đây là tình tiết gì vậy?
[Các ngươi chơi đúng là lớn quá.]
28.
Cẩu hoàng đế tham gia nhóm ngồi nướng khoai lang.
Chỉ có điều, những củ khoai lang hắn bóc vỏ đều vào bụng ta.
Liễu Chiêu Nghi nhìn chằm chằm vào củ khoai lang trong tay ta, quay sang hỏi cẩu hoàng đế:
“Có thể bóc cho thần thiếp một củ được không? Dù sao thần thiếp cũng là chiêu nghi, bệ hạ không thể thiên vị như vậy.”
Cẩu hoàng đế liếc nàng: “Thiên vị thì sao, tự bóc đi, hoặc tìm Thôi Sơn bóc cho.”
Liễu Chiêu Nghi tức giận lấy đi tất cả khoai lang.
Ta ăn no rồi, ta bắt đầu tò mò: “Rốt cuộc chuyện này là sao?”
[Không nói cho ta biết ta sẽ chết vì tò mò mất.]
Liễu Chiêu Nghi chỉ vào cẩu hoàng đế: “Ngươi hỏi hắn đi.”
Cẩu hoàng đế chậm rãi lau tay: “Chuyện này nói ra dài lắm.”
“Xin người nói ngắn gọn.”
[Nói trong mười chữ được không?]
Sau khi nghe xong, ta không hiểu lắm nhưng rất kinh ngạc.
Trong hậu cung của cẩu hoàng đế, ngoại trừ ta ra, tất cả đều là công cụ.
Từ hoàng hậu đến chiêu nghi mỹ nhân, đều là hắn đã thỏa thuận trước về vị trí và giá cả, đặt người vào cung nuôi dưỡng sung sướng, rồi có thể lợi dụng triệt để thế lực gia tộc đằng sau họ.
Quả thật, trong các loài chó thì Hoàng đế là tên chó nhất.
29.
Liễu Chiêu Nghi nói, họ thuần túy bị cuốn hút bởi cuộc sống an nhàn trong cung.
Còn việc tâm sự yêu đương với cẩu hoàng đế, có ta là đủ rồi.
Cẩu hoàng đế còn hứa với họ, nếu có người thích, có thể giả chết rời cung bất cứ lúc nào.
Hắn đã mua cho Liễu Chiêu Nghi và Thôi Sơn một dinh thự lớn ở Giang Nam, ban cho mười vạn lượng vàng, coi như là của hồi môn.
Ta nhanh tay rút lại tờ ngân phiếu Liễu Chiêu Nghi đang giữ trong túi: “Hối hận rồi, không cho nữa.”
[Khi nào chuyện tốt như vậy mới đến lượt ta đây.]
Cẩu hoàng đế ôm lấy eo ta: “Mơ đẹp quá, trẫm khuyên ái phi đừng nghĩ.”
Chỉ vài ngày sau, Liễu Chiêu Nghi quả nhiên đột tử.
Ta và Liễu Chiêu Nghi mặc đồ thái giám luyến tiếc chia tay ở cổng cung, trong lòng cảm thán:
[Hiệu suất của cẩu hoàng đế thật đáng ghét.]
[Không có Liễu Xuân Hà ai nướng khoai lang cho ta ăn nữa huhu.]
30.
Sau khi Liễu Chiêu Nghi trốn đi, Lý Mỹ Nhân và Vương Mỹ Nhân cũng lần lượt đột tử.
Lý Mỹ Nhân nói nàng đã tìm được người muốn sống chết cùng nhau.
Vương Mỹ Nhân nói có một quán rượu ở Nhạc Thành mời nàng làm đầu bếp.
Kho riêng của cẩu hoàng đế lại trống một khoảng.
Mỗi ngày đều ôm ta than vãn: “Trẫm hết tiền rồi, trẫm thật sự hết tiền rồi.”
Rồi nhanh chóng ban hành quy định mới cho hậu cung:
Phi tần muốn rời cung phải báo trước 6 tháng, tần vị trở xuống phải báo trước 3 tháng.
Ta thắc mắc: “Sao không có hoàng hậu?”
Cẩu hoàng đế nghiêm túc nói: “Đợi mọi người đều rời cung rồi hoàng hậu mới được rời cung, không thì ai quản lý hậu cung? Ái phi sao? Trẫm không nỡ để ái phi vất vả.”
Ta mạnh mẽ đồng ý: “Bệ hạ nói đúng lắm, vẫn để hoàng hậu làm đi.”
[Chuyện chuyên môn nên giao cho người chuyên môn!]
[Quý phi đều là phế vật!]
31
Sau khi xuân đến, sứ giả của phiên quốc mang quýt đến.
Có vẻ họ đến hơi sớm.
Ta nhớ rõ, kiếp trước ta bị cua và quýt giết chết vào năm thứ 5 sau khi cẩu Hoàng đế lên ngôi.
Lần này sớm hơn nhiều quá.
Chẳng lẽ là trời đang ngầm báo ta sắp chết lần nữa…
Thôi kệ, tránh xa quýt ra là chắc ăn nhất.
Lần này phiên quốc đến để cầu sự che chở, vua của họ muốn nhận cẩu Hoàng đế làm đại ca.
Để khoe khoang sức mạnh trước đàn em, cẩu Hoàng đế đã mời 12 đầu bếp từ khắp nơi trong nước về cung làm món.
Tổ chức yến tiệc đãi đằng sứ giả phiên quốc chưa từng được ăn ngon.
Hoàng hậu hỏi ta tại sao chỉ mời có 12 người, nàng muốn ăn món Bắc mà không có lấy một đầu bếp miền Bắc nào.
Ta suy nghĩ một lúc: “Có lẽ món Bắc không tinh tế bằng món Giang Nam chăng.”
[Còn vì sao nữa, vì nghèo chứ sao.
[Miền Bắc xa kinh thành, mời đầu bếp đến tốn quá nhiều tiền đường xá.
[Mấy ngày trước Dung phi khi rời cung đã vét sạch một mớ của cẩu Hoàng đế rồi.
[Kho riêng của hắn sắp bị vét sạch rồi.]
Hoàng hậu im lặng, không nói gì nữa.
32
Sứ giả phiên quốc bảo họ chưa từng ăn món nào ngon như vậy.
Vừa ăn vừa tâng bốc cẩu Hoàng đế trị vì đất nước tốt, nhận hắn làm đại ca chắc chắn không sai.
Cẩu Hoàng đế rất khiêm tốn: “Cũng tạm được, có lẽ trẫm sinh ra là để làm vua, đây là sự chỉ dẫn của trời.”
[Ngươi sinh ra đúng là để làm vua thật.
[Tiên đế và tiên Hoàng hậu chỉ sinh được mỗi mình ngươi là con trai.]
Cẩu hoàng đế trừng mắt nhìn ta.
Ta cười hì hì múc cho hắn một bát canh gà măng: “Ăn nhiều măng vào.”
Tên vua chó nói với giọng chỉ ta và hắn nghe thấy: “Ái phi, nàng phải nói là mời bệ hạ uống canh chứ.”
“Thích uống thì uống, không uống thì thôi, ngươi không uống ta uống.” Không thể chiều chuộng đàn ông.
Cẩu hoàng đế cầm bát lên, ngoan ngoãn uống canh.
Sứ giả phiên quốc tâng bốc mỏi miệng rồi, bắt đầu quảng cáo quýt họ mang đến.
“Tôn kính bệ hạ có muốn nếm thử quýt do quốc vương chúng tôi tự tay trồng không, không ngọt không lấy tiền.”
Cẩu hoàng đế giờ đặc biệt nhạy cảm với từ “tiền”: “Quýt này… còn… còn phải trả tiền sao?”
Sứ giả phiên quốc lắc đầu: “Không lấy tiền không lấy tiền, thần thấy dân chúng kinh thành bán đồ đều nói vậy.”
[Học rất tốt, lần sau đừng học nữa.]
Cẩu Hoàng đế nghe nói không lấy tiền: “Đã là quýt do quốc vương tự tay trồng, trẫm nhất định phải nếm thử.”
Hắn bóc xong quýt, rất tự nhiên đưa miếng đầu tiên cho ta.
Ta nhìn quýt đã hại chết mình kiếp trước, mặt lộ vẻ hoảng sợ.
[Mau lấy đi! Ta không ăn! Kiếp trước chính là thứ này hại chết ta!]
Sắc mặt cẩu hoàng đế đại biến, vỗ mạnh một cái lên bàn: “Bắt sứ giả phiên quốc cho trẫm!”
33
Bốn góc đều xông ra một người ám vệ.
Họ đè chặt sứ giả phiên quốc xuống.
Biến cố xảy ra quá bất ngờ, sứ giả phiên quốc rất bối rối.
Ta run rẩy kéo kéo tay áo cẩu hoàng đế: “Bệ hạ, cái đó…”
“Ái phi, đừng sợ, có trẫm ở đây không ai có thể hại nàng được!”
Cẩu hoàng đế ôm chặt ta vào lòng, hoàn toàn không nghe ta giải thích.
Hắn ra lệnh đem tất cả quýt đó đến Thái y viện: “Kiểm tra kỹ từng quả cho trẫm!”
Chẳng bao lâu sau, thái y bưng quýt vội vã chạy đến.
Quỳ trước mặtcẩu hoàng đế, nói với giọng to: “Tâu bệ hạ, những quả quýt này có độc!”
Ta biểu diễn tại chỗ một màn ngạc nhiên đến há hốc mồm.
Thái y lại nói: “Để giữ được hương vị của quýt mà không bị phát hiện, mỗi quả chỉ bỏ một ít độc, nhưng chỉ cần ăn nhiều vài quả, chắc chắn sẽ bị trúng độc mà chết.”
Vậy là, oan uổng cho cua rồi?
Ta không phải chết vì ngộ độc thực phẩm sau khi ăn cua rồi ăn quýt.
Ta chết vì bị đầu độc!
Thật là quá đáng, quá đáng đến tận cùng!
34
Sứ giả phiên quốc đến chết vẫn không hiểu.
Kế hoạch ám sát bằng quýt mà họ tự cho là tuyệt vời sao lại bị cẩu hoàng đế nhìn thấu.
Có lẽ là vì hắn không nghe được tiếng lòng của ta.
Cẩu hoàng đế đại nộ, phái binh đánh phiên quốc.
Chưa đầy ba tháng, phiên quốc trở thành phiên châu thành.
Sau khi biết ta bị quýt đầu độc chết ở kiếp trước, cẩu hoàng đế tự giam mình trong Cần Chính điện khóc mấy đêm liền.
Hắn nói hắn thật đáng chết, vô cớ đưa quýt cho ta ăn làm gì.
Cuối cùng ta phải mặc đồ cung nữ, tự mình đến Cần Chính điện đưa chè ngọt cho hắn, tay run rẩy làm đổ chè lên người hắn, rồi chân mềm ngã vào lòng hắn, mới lừa được hắn về.
Về sau cẩu hoàng đế muốn ta ăn mặc như đêm đó đều bị ta kiên quyết từ chối.
Đừng có tự tìm đường chết, thật đấy.
35
Lại một năm Trung thu nữa.
Phi tần trong cung đi hết chỉ còn ta và Hoàng hậu.
Ngày phát hiện có thai, Hoàng hậu đưa ấn phượng và sách vàng cho ta: “Muội muội tốt của ta, người trong cung ngày càng ít, không còn thử thách nữa, ta đã liên hệ với một thương hội ở Giang Nam, có mấy nghìn người đang chờ ta đến quản lý. Ngày mai ta sẽ lên đường, không cần tiễn, chỉ cần cho nhiều tiền thôi.”
Thế là…
Kho riêng của cẩu hoàng đế lại hoàn toàn trống rỗng.
Ngay cả cái miệng bát cũng chẳng còn.
Cẩu hoàng đế nghèo túng mỗi ngày đều đến cung ta bán thảm:
“Nương tử, phu quân giờ chẳng còn gì nữa, chỉ còn mỗi nàng thôi!”
“Nương tử, trăng đêm nay đẹp quá, có muốn ngủ cùng phu quân không?”
“Nương tử, kiếp sau còn yêu ta nữa nhé?”
Ta nghe chán quá, trực tiếp kéo cổ áo hắn hôn lên.
“Sao chỉ cầu kiếp sau? Không muốn thêm nhiều nhiều kiếp nữa sao?”
– Hết –