Câu Chuyện Thường Ngày Chốn Thâm Cung - Chương 2
10.
Đến trưa hôm sau, mọi người vẫn còn sống tốt.
Mỗi người đều lộ vẻ mặt vừa thoát nạn.
Cửa điện đột nhiên bị đẩy ra.
Ánh nắng chói chang chiếu vào, cùng với ánh nắng là tên cẩu Hoàng đế với vẻ mặt u ám.
[Sao hắn không cười? Có phải vì sắp giết người không? Tỷ muội mau chạy đi!]
Trong phòng lập tức hỗn loạn, Liễu Chiêu nghi và Vương Mỹ nhân chạy trốn đâm sầm vào nhau.
Hoàng đế hít sâu một hơi, gầm lên:
“Diêu Thu Nhi! Lăn đến bên cạnh trẫm!”
Được thôi, ta đến đây.
Khi còn cách Hoàng đế một bước nhỏ, hắn đã không đợi được nữa.
Trực tiếp kéo ta vào lòng: “Tối qua ngươi không về ngủ với trẫm thì thôi, sáng nay cũng không ăn sáng với trẫm, trưa nay cũng không ăn trưa với trẫm, có ý gì? Không yêu nữa có phải không?”
“Bệ hạ nói gì vậy, thần thiếp lúc nào cũng nhớ đến Bệ hạ!”
[Bầu bạn, bầu bạn, việc gì cũng cần người bầu bạn! Sao ngươi không bắt ta bầu bạn khi ngươi đi chầu, bầu bạn khi ngươi đi vệ sinh luôn đi!]
Bàn tay tên Hoàng đế ôm eo ta siết chặt hơn, nghiêm túc nói:
“Cũng không phải là không được.”
Đám phi tần đang chạy trốn dừng lại, hàng chục con mắt nhìn ta và Hoàng đế:
“Nếu còn tình tứ nữa, chúng ta sẽ báo quan.”
[Căng thẳng quá, rốt cuộc hắn định giết ai đây. Là Hoàng hậu hay Túc phi hay Lan phi hay Dung tần hay…]
“Là Dung tần!”
Dung tần nghe thấy liền ngất xỉu.
11.
Ánh mắt Hoàng đế bỗng trở nên hung dữ: “Trẫm sẽ giết Dung tần!”
Dung tần nằm dưới đất co giật hai cái.
“Tên cẩu quan Thị lang Bộ Hộ Vinh Bình, trẫm sai hắn đi cứu trợ Nam châu, hắn tham ô hai mươi vạn lượng! Hai mươi vạn lượng đấy! Trẫm không chỉ muốn giết hắn! Còn muốn xẻo thịt hắn chia cho dân đói ăn!”
[Ồ thì ra là tên Vinh Bình đó, vậy thì không sao.]
Tên Hoàng đế đầy vẻ phẫn nộ.
Dung tần từ từ đứng dậy, như không có chuyện gì xảy ra, phủi vỏ hạt dưa trên áo:
“Thần thiếp thấy Bệ hạ thật sự quá anh minh thần võ!”
Hoàng đế rất thích nghe người ta tâng bốc hắn. Lập tức vung tay:
“Phong Dung tần làm Dung phi!”
[Dung phi được đấy, Dung phi thì không phải đụng tên với ai nữa. Hằng ngày ta khen ngươi lợi hại khen ngươi giỏi sao ngươi không thăng chức cho ta? Đối xử phân biệt hả? Tiêu chuẩn kép hả? Không yêu nữa phải không?]
Ta đã là Quý phi rồi, lên nữa chỉ còn Hoàng hậu.
Hoàng đế nhìn ta chằm chằm, rồi lại nhìn Hoàng hậu:
“Cũng không phải…”
“Thần thiếp còn chín mươi chín việc vặt trong hậu cung chưa xử lý.” Hoàng hậu liếc nhìn ta, từ tốn lên tiếng.
[Thì ra làm Hoàng hậu bận rộn thế, không được không được, ta không làm nổi đâu.]
Hoàng hậu thở phào nhẹ nhõm, Hoàng đế cũng thở phào.
12
Đã qua giờ ăn mà vẫn chưa được ăn.
Bụng ta rất đúng lúc kêu lên một tiếng.
[Không phải ta, ta không đói, không hề đói chút nào.]
Lại kêu thêm một tiếng nữa.
Hoàng hậu cười bảo ngự thiện phòng dọn hai mươi tám món, nhiệt tình mời mọi người cùng ăn.
Cẩu hoàng đế không ăn, còn không cho ta ăn, ôm ta đi ra ngoài:
“Mau theo trẫm về cung, cung trẫm lạnh lẽo lắm, cần ái phi sưởi ấm gấp.”
Ta ngoái đầu nhìn mâm cỗ trên bàn, vùng vẫy điên cuồng: “Ăn xong hẵng đi! Ở đây đông người không lạnh lẽo!”
Cẩu Hoàng đế mỉm cười: “Nơi đông người trẫm không thể thở được.”
[Không hòa đồng như vậy, sét đánh ngươi trước tiên!]
“Thần thiếp muốn ăn.”
“Nàng không muốn ăn.”
Cẩu Hoàng đế trực tiếp vác ta lên vai, bước đi nhanh nhẹn:
“Trẫm đã bảo người làm đặc biệt bánh đường hấp, canh mận xanh, tôm viền ngọc đai, cá cuộn sốt cà, măng non xào dầu, sườn ngâm rượu…”
“Vậy thần thiếp miễn cưỡng dùng bữa với bệ hạ vậy.”
[Ôi, toàn những món ta thích.
[Tạm biệt vịt con, ta đã đổi lòng rồi.]
13
Cẩu Hoàng đế nói hắn đến vội nên không mang kiệu.
Ta bị hắn vác trên vai suốt quãng đường.
Cuối cùng chân cũng chạm đất, ngồi trước bàn ăn mãi không thể bình tĩnh, nôn thốc nôn tháo.
Cẩu Hoàng đế nhìn ta, mắt sáng lên: “Chẳng lẽ ái phi đã có con của trẫm? Công chúa hay hoàng tử? Trẫm thích con gái hơn, con trai cũng được, dù sao nhà trẫm còn có ngôi vị cần người kế vị.”
Ta kìm nén xung động lật trắng mắt: “Bệ hạ thật là tư duy phóng khoáng.”
[Thử bị vác một quãng đường xem! Nước chua trong dạ dày của ta đều bị xóc ra hết rồi!]
Cẩu Hoàng đế trầm ngâm một lúc: “Lần sau trẫm sẽ cõng.”
“Vậy vừa rồi là?”
“Trẫm quên mất.”
[Hừ, não không dùng được thì hiến đi.
[Thôi, chắc cũng chẳng ai muốn.]
Cẩu Hoàng đế lại tự mình ăn một miếng, gắp hai miếng vào bát ta: “Ái phi ăn nhiều vào, nàng gầy đi nhiều rồi.”
Miệng ta nhồi đầy thức ăn, mắt ngấn lệ.
Ánh mắt cẩu Hoàng đế nhìn ta đầy vui sướng: “Ái phi cảm động đến rơi lệ ư? Cũng không cần như vậy, quen rồi sẽ tốt thôi.”
[Sườn… sườn kẹt cổ họng rồi!
[Nhanh lên! Cứu ta! Sắp bị nghẹn chết rồi! Chết kiểu này truyền ra ngoài quá mất mặt.]
Sắc mặt cẩu Hoàng đế biến đổi lớn, vội vàng vỗ cho ta hai cái.
May quá, sống rồi.
14
Ta vừa uống nước vừa lén nhìn viên thái giám ghi chép bên cạnh.
[Tốt nhất đừng để ta phát hiện ngươi ghi cả chuyện Quý phi bị sườn kẹt cổ họng.]
Bút của viên thái giám run lên, lau mồ hôi trán giả vờ bình tĩnh.
Chưa viết được mấy chữ đã lấy cớ đi ngoài cáo lui trước.
Xung quanh không còn ai, cẩu Hoàng đế nhất định phải ôm ta và đút cho ta ăn: “Ái phi tự ăn sẽ bị nghẹn, để trẫm làm vậy.”
Ta ôm cổ hắn cười: “Bệ hạ thật chu đáo quá.”
[Đồ chó, miếng sườn làm ta nghẹn chính là ngươi gắp cho ta.]
Chẳng mấy chốc ta không cười nổi nữa.
“Ái phi ăn xong rồi?” Cẩu Hoàng đế lấy khăn lau tay, bàn tay chó của hắn tùy ý lướt trên eo ta.
Ta cảnh giác nhìn hắn, cảm thấy tên này không có ý tốt.
Quả nhiên, cẩu Hoàng đế bế ta đi vào giữa những tấm màn lụa bay phất phơ: “Đến lượt trẫm rồi.”
Vài canh giờ sau, ta vùi đầu vào gối, như một chiếc thuyền con bị ném vào biển cả mênh mông.
Thủy triều lên xuống, trôi đi trôi lại, không dứt không ngơi.
[Hậu cung nhiều phi tần mỹ nhân thế, cứ túm lấy mỗi mình ta vò là sao?]
Cẩu Hoàng đế hôn lên đuôi mắt ướt lệ của ta: “Trẫm không thích họ, cả mạng trẫm đều là của ái phi.”
[Không thích họ nhưng thích cưới họ.
[Mạng đều là của ta, vậy ngươi đang làm gì đây, ngươi đang đòi mạng ta!]
“Trẫm nghĩ, ái phi chưa có con chắc là do trẫm không đủ cố gắng, nên trẫm đang tự kiểm điểm mình.”
Ừm, kiểm điểm như mưa sa gió táp vậy.
15.
Cẩu hoàng đế đòi ta chuyển đến điện Cần Chính để hầu hạ hắn.
“Trẫm và ái phi xa nhau quá nửa canh giờ là toàn thân đã mệt mỏi, cảm thấy như sắp ngã bệnh.”
Ta nghiêm nghị dạy bảo hắn: “Làm gì có đạo lý nào ái phi ở điện Cần Chính, nếu người ngoài biết được sẽ nói ta gây họa cho nước, can thiệp triều chính thì sao?”
[Đừng tưởng ta không biết ngươi đang nghĩ gì.
[Chuyển đến đó để tiện lúc nào cũng động chạm ta phải không!
[Ta nói cho ngươi biết! Đừng! Có! Mơ!]
Nhà ai có hoàng đế dính người thế này chứ! Chịu không nổi.
“Ái phi nói phải.” Trên mặt cẩu hoàng đế viết đầy hai chữ thông minh.
Ta tưởng hắn đã từ bỏ, nào ngờ hắn trực tiếp chuyển ngự án đến cung của ta, cắm rễ luôn tại chỗ.
Hoàng hậu phái người đến mời ta cùng đi xem hát.
Người của nàng vừa bước vào cửa cung đã bị cẩu hoàng đế đuổi đi:
“Các ngươi xem cái gì là hát chứ? Không biết từ đâu kiếm ra lắm mỹ nam thế, trong mắt ái phi chỉ cần có một mình trẫm là đủ rồi!”
Phê tấu chương mệt mỏi, hắn đòi hôn hít ôm ấp ta.
Cãi nhau với đại thần xong, miệng khô, cũng đòi hôn hít ôm ấp ta.
Làm phi tần được sủng ái thật chẳng phải là người làm, vì vậy ta bắt đầu vô lý làm khó, cố gắng lạnh nhạt với cẩu hoàng đế.
16.
“Thần thiếp không bằng những tấu chương này quan trọng sao? Tại sao bệ hạ phê tấu chương mà không phê thần thiếp?”
Nói xong ta chớp mắt nhìn cẩu hoàng đế đầy mong đợi.
[Nhanh nhanh nhanh! Mắng ta một trận! Rồi phất tay áo bỏ đi!
[Ngày mai ta có thể hẹn hoàng hậu uống trà xem hát rồi.]
“Ái phi.” Cẩu hoàng đế bỏ bút xuống, kéo ta vào lòng, gác cằm lên hõm cổ ta, hơi thở nóng hổi phả vào tai, “Nàng đừng có mơ.”
Ta giả ngốc: “Mơ gì cơ? Mơ về bệ hạ sao?”
Cẩu hoàng đế rất thích kiểu này, nhưng eo ta chịu không nổi.
Vì vậy ta trực tiếp đá bay hắn ra: “Cút về Cần Chính điện của ngươi đi!”
Cẩu hoàng đế cút rồi, nhưng nửa đêm lại trèo cửa sổ vào.
[Có ai quản được hắn không!
[Trời ơi! Còn có thiên lý nữa không!]
Cẩu hoàng đế ôm ta thỏa mãn: “Ái phi, trẫm vừa đổi tên rồi, trẫm tên là Thiên Lý.”
Trời thật tốt.
Cầu gì được nấy.
17.
Khi cẩu hoàng đế đi chầu, ta lẻn đến cung của hoàng hậu.
Chạy quá nhanh, thở hổn hển.
Hoàng hậu đánh giá ta từ trên xuống dưới, thở dài: “Muội muội, ta thấy muội cần tập luyện, ngày mai bắt đầu theo ta chạy bộ buổi sáng ở ngự hoa viên nhé.”
Ta choáng váng: “Đừng mà! Thần thiếp không làm được đâu!”
Ký ức kiếp trước bỗng tấn công ta.
Cẩu hoàng đế cũng như bây giờ, ngày nào cũng bám dính lấy cung của ta, chẳng đi đâu cả.
Hoàng hậu không chịu nổi nữa, không chỉ bắt ta đi chạy bộ ở ngự hoa viên, còn bắt ta đá cầu, nhảy dây, chống đẩy, tập bát đoạn cẩm, thậm chí còn bắt Lan phi – con gái của võ quan dạy ta võ nghệ.
Quan trọng là, trong cả hậu cung chỉ có mình ta được đãi ngộ như vậy!
[Đừng có nhắm vào ta quá rõ ràng thế, Thẩm Kim Hoa!
[Cẩu hoàng đế bắt nạt ta, ngươi cũng bắt nạt ta!
[Cứ muội muội tốt muội muội tốt, nhưng sống chết của muội muội ngươi chẳng quan tâm.
[Ta sắp nổi điên lên rồi!]
Hoàng hậu đặt hạt dưa xuống, đưa tay bóp bóp cánh tay ta.
Tại sao ta lại thấy vẻ chê bai trên mặt nàng?
“Diêu Thu Nhi, cả ngày muội nghĩ gì vậy, chỉ có muội coi tên hoàng đế ch… à không, coi bệ hạ như báu vật, nhìn cái thân hình nhỏ bé của muội kìa, yếu ớt như cành liễu, ta lo muội bị tên chó Tạ Tư Thâm kia hành hạ đến rã rời xương cốt thôi.”
Hóa ra nàng ấy quan tâm đến sức khỏe của ta, khóc chết mất.
Nhưng ta vẫn không muốn tập luyện, kiếp này không bao giờ tập luyện đâu, cảm ơn nhé.
Xem ra sau này phải bớt đến cung điện của hoàng hậu thôi.