Câu Chuyện Thường Ngày Chốn Thâm Cung - Chương 1
1
Ta đã chết, bị tên cẩu hoàng đế hại chết.
Ta đã nói với hắn rằng sẽ không ăn cam sau khi ăn cua.
Nhưng hắn vẫn cố ép ta ăn những quả cam mới được tiến cống.
“Sứ giả phiên quốc mới gửi tới 20 quả cam, Trẫm đặc biệt để dành 19 quả cho Ái phi! Ái phi không ăn sẽ làm Trẫm đau lòng lắm!”
“Đa tạ Bệ Hạ, nhưng tiện thiếp vừa ăn cua, không thể ăn cam được.”
Tên cẩu hoàng đế lộ rõ vẻ thất vọng, mắt càng lúc càng đỏ hoe:
“Vậy thì không ăn cũng được, nàng cũng chẳng cần để ý tới cảm xúc của Trẫm đâu.”
Sợ hắn lại khóc òa ra đấy, ta đành miễn cưỡng ăn một quả cam.
Ai dè, quả cam này lại vô cùng ngon.
Ăn không dừng được, thế là ta bị ngộ độc rồi tèo luôn.
Mở mắt ra, ta đã được trùng sinh quay trở lại đêm chúng ta thành thân.
2
Ta cùng tên cẩu hoàng đế này là bạn từ bé, nói chung là yêu sớm.
Nhưng sau khi lên ngôi, hắn lại cưới con gái của một vị lão thần làm Hoàng hậu.
Ta nổi cáu lên, không nói chuyện với hắn suốt 15 ngày.
Tuy rằng chỉ là một Quý phi khi vào cung, nhưng ta lại được đối đãi tốt hơn cả Hoàng hậu, ở trong căn phòng lớn nhất, dùng những thứ quý giá nhất.
Tên chóa này còn mỗi đêm đều ngủ trong phòng của ta.
Không trách được vì sao Hoàng hậu tiền kiếp lại luôn nhằm vào ta.
Thế là ta quyết định hành động ngay lập tức, một cái đá văng tên chóa đang ôm ta ngủ say:
“Về Cần chính điện mà ngủ!”
Sáng hôm sau, ta vừa ăn hạt dưa vừa âm thầm lên kế hoạch:
【Đàn ông chẳng có ai tốt, ngày mai phải đến ôm đùi Hoàng hậu mới được.】
Không ngờ chưa đến nửa canh giờ, Hoàng hậu đã xuất hiện trong phòng của ta.
“Muội muội tốt, ta tới rồi đây!!”
3.
Ta và Hoàng hậu nhìn nhau chằm chằm.
Nàng liếc nhìn hạt dưa trong tay ta:
“Muội muội ngoan, không mời tỷ tỷ ăn chút sao?”
[Muội muội ngoan nào? Nói chuyện có thể tùy tiện, nhưng nhận họ hàng không thể nhận bừa bãi!]
Nghĩ vậy trong lòng, nhưng ta vẫn cười hì hì và bốc một nắm hạt dưa đưa cho nàng: “Đủ không, nương nương?”
“Đủ rồi, không đủ thì ta sẽ xin thêm.” Hoàng hậu ngồi xuống bên cạnh ta, cúi đầu bắt đầu cắn rôm rốp.
[Không đúng, nàng đến đây làm gì vậy chứ!]
Hoàng hậu bỗng ngẩng đầu nhìn ta: “Không phải muội nói muốn ôm đùi ta sao? Ta đến đây rồi, mau ôm đi.”
Ta ngớ người, làm sao nàng biết được những gì ta nói trong lòng?
“Ai bảo ta muốn ôm đùi nương nương chứ?”
“Nàng ấy, nàng ấy, nàng ấy, và hắn nữa.” Hoàng hậu vừa cắn hạt dưa vừa chỉ về phía các cung nữ và thái giám sau lưng ta.
Vì vậy ta thử thăm dò, nói trong lòng:
[Đừng nói với ta là tất cả bọn họ đều là người của Hoàng hậu đấy nhé?]
Các cung nữ và thái giám đồng loạt quỳ xuống:
“Tuy chúng thần là người của Hoàng hậu nương nương, nhưng lòng chúng thần ở bên Quý phi nương nương! Chúng thần chỉ muốn giúp Quý phi nương nương đạt được ước nguyện thôi!”
Hỏng rồi, họ thật sự có thể nghe được tiếng lòng của ta.
4.
Ta đành buông xuôi: “Chỉ hỏi nương nương cho ôm hay không thôi.”
“Cho cho cho.” Hoàng hậu duỗi ra một chân, “Ôm đi.”
Ta ngại ngùng ôm lấy đùi nàng, khá là thon thả.
[Đã làm đùi của ta rồi thì không được làm khó ta nữa nhé.
[Nếu các phi tần khác bắt nạt ta, nương nương phải đứng ra che chở cho ta đấy.]
Hoàng hậu nhìn ta với vẻ mặt phức tạp: “Diêu Thu Nhi, muội là Quý phi, Quý phi hiểu chứ? Ngoài ta ra, ai dám bắt nạt muội chứ?”
Ờ ha, suýt nữa thì quên mất thân phận của mình.
Hoàng hậu ôm hộp hạt dưa của ta rồi đi, trước khi đi còn mời ta sáng mai giờ Mão đến chỗ nàng để bàn về tiệc Trung thu.
Nương nương tốt bụng nào lại mở họp vào giờ Mão chứ!
Cuộc họp này diễn ra khá long trọng, người tham dự cũng đông.
Sau khi cẩu tên Hoàng đế đăng cơ, hắn cưới một đống phi tần, nói là để lấy lòng các đại thần!
Đến chếc ta cũng chẳng nhớ hết được.
5.
Thục phi ngồi đối diện ngáp còn to hơn cả ta.
Nàng gật đầu điên cuồng với mọi điều Hoàng hậu nói: “Thần thiếp thấy Hoàng hậu nương nương nói đúng lắm!”
Ta nghi ngờ nàng muốn kết thúc sớm để về ngủ bù.
Sau khi bàn xong về món ăn và thứ tự dọn món, Hoàng hậu nương nương lại nói:
“Ngự thiện phòng đã làm sẵn bánh Trung thu rồi, lát nữa các ngươi mỗi người mang về một phần, à đúng rồi Thục phi, nơi ngươi ở gần Thái hậu nương nương nhất, ngươi giúp ta mang đến cho Thái hậu nương nương nhé.”
Thục phi cười hiền lành: “Được ạ, bảo đảm sẽ mang đến nơi.”
Hoàng hậu nhíu mày: “Nên gửi vị gì cho Thái hậu nương nương nhỉ…”
Thục phi tự nguyện: “Ngũ nhân đi, bánh ngũ nhân đặc biệt thơm.”
Cuối cùng ta mới hiểu tại sao kiếp trước Thục phi bị Thái hậu cấm túc trước tiệc Trung thu.
[Sao Thục phi nương nương lại gửi bánh ngũ nhân cho Thái hậu chứ, Thái hậu dị ứng ngũ nhân nàng không biết à?
[Không muốn sống nữa à! Có phải muốn bị cấm túc không? Tỉnh táo lại đi Xuân Yến.]
Thục phi rùng mình, lập tức đổi bánh ngũ nhân thành bánh nhân trứng muối.
Khi không còn ai xung quanh, nàng ôm lấy ta khóc nức nở: “Ân nhân! Ngài chính là ân nhân của ta huhu!”
6.
Trong tiệc Trung thu, Thục phi được sắp xếp ngồi bên cạnh Thái hậu nương nương, rất được sủng ái.
Bởi vì chiếc bánh nhân trứng muối nàng gửi đến vừa khéo gợi lại ký ức tuổi thơ của Thái hậu đại nhân.
Nhìn những phi tần xa lạ kia ra sức nịnh bợ Thái hậu.
Ta rất khinh thường.
[Tặng kem dưỡng da là có ý gì, da Thái hậu nương nương còn đẹp hơn cả ta, bà ấy cần sao?
[Còn ngươi nữa, nói gì mà Thái hậu nương nương dung nhan không kém thuở xưa, ta chưa từng thấy ai đẹp hơn Thái hậu nương nương.
[Haiz, khi nào ta mới có thể xuất sắc như Thái hậu nương nương đây.]
“Thu Nhi, lại đây ngồi cạnh ai gia.” Thái hậu cười vẫy tay gọi ta.
Ta và Thục phi ngồi hai bên trái phải của người, trông như hai con chó săn đắc lực.
Đến lúc phân phát lễ vật ta mới biết được lợi ích thật sự của việc ngồi cạnh Thái hậu.
Người thật sự quá hào phóng, cái gì cũng chia cho ta và Thục phi.
[Ta nguyện yêu Thái hậu nương nương cả đời huhu.]
Thái hậu lại nhét vào tay ta một đĩa vàng nén.
7.
Cẩu Hoàng đế tỏ vẻ không hài lòng vì ta công khai nịnh nọt Thái hậu mà bỏ qua hắn.
Đêm đó hắn đã làm ta khổ sở suốt đêm, bắt ta phải thề yêu hắn mười kiếp mới tha.
Ta nhìn trần nhà, đảo mắt.
[Sao hắn không đi tìm phi tần khác đi chứ, có phải là bất lực không vậy?]
Hoàng đế nghiến răng, mắt long lên:
“Trẫm bất lực sao?”
Chết rồi, ta quên mất là hắn cũng nghe được ý nghĩ của ta.
Một đêm rất dài ….
Bảy ngày sau, ta cuối cùng cũng sống lại được.
Hoàng hậu mời ta đến cung của nàng ấy dự tiệc trà.
Không mang gì thì có vẻ keo kiệt, mang nhiều quá lại như đang khoe khoang.
Vì vậy ta chu đáo mang theo hai mươi bốn bông cúc khô.
Tính cả Hoàng hậu, hậu cung có mười hai phi tần, mỗi người hai bông, vừa đủ.
8.
Kết quả chỉ có mình ta mang quà đến.
Được, được, được, tất cả đều đến ăn chực.
“Bệ hạ thật để tâm đến Quý phi nương nương, tổng cộng chỉ có ba mươi bông cúc cống từ Ba Tư, hai mươi chín bông đều dành cho nương nương rồi.”
Lý Mỹ nhân mới vào cung che miệng cười.
[Đừng tưởng ta không biết ngươi đang mỉa mai, đừng cười nữa Lý Thúy Thúy.]
Lý Mỹ nhân không cười nổi nữa, có lẽ bẩm sinh không thích cười.
Hoàng hậu hòa giải, cho người bưng trái cây lên, mọi người lập tức vui vẻ trò chuyện.
Túc phi bí mật nói: “Này các ngươi có biết không, Thất vương gia và Thất vương phi lại ly hôn rồi.”
“Lần thứ bảy trong tháng này phải không?” Dung tần phụ họa.
Ta điềm nhiên uống trà hoa cúc.
[Toàn là tin cũ rích, ta còn biết cháu trai của Định Viễn hầu thực ra là con của ông ta và con dâu nữa, con trai ông ta thích long dương.]
Nhìn những khuôn mặt kinh ngạc kia, đặc biệt là vẻ mặt sững sờ của Dung tần.
Ta lại nhớ ra một chuyện.
[Ngày mai là ngày Bệ hạ giết Dung tần rồi.]
Dung tần run rẩy: “Tại sao lại giết ta??? Thôi bỏ đi, chạy trước đã.”
[Không đúng, ta nhớ nhầm rồi, ngày mai giết không phải Dung tần, là ai mới đúng nhỉ?]
Cả phòng lập tức đồng loạt nhìn về phía ta.
9.
[Sao mọi người đều nhìn ta vậy? Chẳng lẽ họ phát hiện ra hôm nay ta dùng hộp phấn Bách hoa duy nhất trong nước?]
Tất cả mọi người lại đồng loạt trở lại bình thường.
Dung tần không phải chết nữa, tinh thần đặc biệt phấn chấn:
“Lần này Thất vương gia và Thất vương phi ly hôn vì chuyện gì?”
Túc phi hắng giọng: “Lần này nói ra thì hơi dài dòng…”
Mắt ta đảo một vòng, cuối cùng dừng lại ở Lan phi không mấy nổi bật.
[Nhớ ra rồi! Người bị giết là Lan phi!] Lan phi mắt trợn tròn, bỏ chạy.
Vỏ hạt dưa trong tay văng vào mặt Túc phi đang ngồi bên cạnh.
Vừa chạy vừa hỏi: “Tại sao lại là ta chứ! Ta mới vào cung hôm qua mà!”
[Vậy chắc không phải Lan phi, ta lại nhớ nhầm rồi.]
Vốn Lan phi đã chạy đến cửa rồi, vừa nhấc chân trái lên, bây giờ lại dừng phắt lại, quay người.
Rồi bị vấp ngã ngay ngưỡng cửa.
[Thật sự không nhớ nổi nữa, có thể về ngủ được không?]
Hoàng hậu nhanh chóng ra lệnh đóng cửa.
Sau đó, tất cả phi tần đều bị Hoàng hậu giữ lại trong cung của mình.
Chủ yếu là ôm nhau chờ chết.