Cặp Đôi Ngốc Nghếch - Chương 3
7.
Thẩm Vãn cứ nhất quyết kéo tôi đến hội sở.
“Anh ta không cho mình đi, còn bản thân thì lại chơi vui vẻ lắm, mình không nuốt nổi cục tức này.”
Bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể đi cùng cô ấy.
Thực ra, tôi cũng muốn xem thử Mạnh Như Nguyệt có còn lưu luyến Ôn Sơ An không.
Ừm, chỉ là tò mò một chút thôi.
Tôi không ngờ Thẩm Vãn lại táo bạo đến vậy, trực tiếp xông thẳng vào.
Còn kéo cả tôi theo.
Bầu không khí vốn sôi động bỗng chốc ngưng lại.
Ôn Sơ An nhìn chằm chằm vào tôi, không chớp mắt, vô thức đặt ly rượu trong tay xuống.
Tôi lại nhìn ra từ hành động của anh một chút ngoan ngoãn xen lẫn chột dạ.
Lục Thành đứng phắt dậy, tự nhiên khoác vai Thẩm Vãn.
“Bà xã, em đến đón anh sao? Vậy chúng ta về nhà thôi.”
Thẩm Vãn cao quý, lạnh lùng nhìn anh ta.
“Về nhà làm gì vội, không phải anh đang chơi vui lắm sao, cũng phải để tôi chơi cùng một chút chứ.”
Lục Thành gãi mũi, hạ giọng nói vào tai cô ấy:
“Anh cố tình cho em xem ảnh để em đến đón anh, về nhà mặc em xử lý.”
Thẩm Vãn trợn to mắt, khí thế lập tức yếu đi.
Tôi thật sự muốn đỡ trán cười khổ.
Thẩm Vãn bị nắm thóp đến chết mất rồi.
Đám bạn bè ăn chơi lúc này mới phản ứng lại, bắt đầu hò hét:
“Đã đến rồi thì chơi cùng bọn tôi một chút đi chứ!”
Ánh mắt sâu thẳm của Ôn Sơ An dưới ánh đèn phản chiếu một tia sáng mờ nhạt.
Cổ áo hơi mở, vừa phóng khoáng vừa mang nét cấm dục.
Không đúng lúc, tôi lại nhớ tới đêm đó, ánh mắt anh như tràn đầy sự chiếm hữu.
Tim tôi bất giác đập nhanh hơn.
Thẩm Vãn ngại ngùng nhìn tôi, đôi má hơi đỏ.
“Uyển Uyển, hay là… chơi một chút đi?”
Đã đến nước này, tôi chỉ có thể gật đầu.
Dưới ánh mắt nóng rực của mọi người, tôi ngồi xuống bên cạnh Ôn Sơ An.
Vị trí vốn dĩ là của Mạnh Như Nguyệt, nhưng cô ta lại ngồi cách anh khá xa.
Lần này tôi hoàn toàn chen vào giữa hai người họ, cảm giác như mình vừa chia cắt một đôi uyên ương.
Tôi thậm chí còn cảm nhận được ánh mắt không mấy thiện cảm của cô ta.
Vài cậu ấm con nhà giàu nháy mắt, cười cợt trêu chọc.
Ôn Sơ An nhẹ nhàng ho hai tiếng, khóe môi lại khẽ nhếch lên.
“Muốn chơi gì?”
“Thử thách thật lòng! Quay chai rượu trúng ai, người đó phải trả lời câu hỏi, không được nói dối nhé!”
Tôi nhấp một ngụm rượu, biết rõ đám người này đều là kiểu thích xem náo nhiệt không ngại phiền phức.
Một bên là thanh mai trúc mã, một bên là đối tượng hôn nhân sắp đặt, độ kịch tính này quá đủ để thu hút mọi sự chú ý.
Ban đầu tôi định chỉ đứng ngoài xem náo nhiệt, ai ngờ người náo nhiệt lại là chính tôi.
Tôi trừng mắt nhìn cặp vợ chồng dính nhau như keo kia.
Đều là lỗi của họ cả.
Quay đầu lại, tôi lại chạm phải ánh mắt sâu thẳm của Ôn Sơ An.
Chai rượu dừng lại ở chỗ Mạnh Như Nguyệt.
Người đặt câu hỏi cười gian xảo.
“Khụ khụ, xin hỏi, ở đây có ai là người cô thích không?”
Cô ta e thẹn cúi mắt, giọng nói mềm mại.
“Có.”
“Wow—”
Ánh mắt của mọi người đồng loạt dồn về phía Ôn Sơ An, ai nấy đều hiểu rõ.
Mạnh Như Nguyệt vừa thẹn thùng vừa e dè liếc nhìn anh một cái, hoàn toàn xem tôi như không tồn tại.
Đáng tiếc, ánh mắt đưa tình đó lại trao nhầm người, vì Ôn Sơ An cụp mắt, không hề liếc nhìn cô ta lấy một cái.
Bề ngoài anh tỏ ra bình thản, nhưng tay dưới bàn lại chẳng ngoan ngoãn, ngón út của anh móc lấy ngón út của tôi.
Tôi rụt tay lại, anh lại móc lên, động tác dịu dàng, quyến luyến.
Nhìn thấy cặp nhẫn cưới nổi bật trên tay, tôi không hiểu sao mặt lại hơi nóng lên.
Chai rượu quay thêm vài vòng, cuối cùng dừng lại ở Ôn Sơ An.
Dưới ánh mắt nháy nhó điên cuồng của Thẩm Vãn, Lục Thành khẽ hắng giọng, hỏi:
“Người cậu thích có ở đây không?”
Anh liếc về phía tôi một cái.
“Có.”
Trái tim tôi khẽ run lên.
Một cậu ấm nhà giàu hùa theo, lại hỏi thêm:
“Thích người ta bao lâu rồi?”
Ôn Sơ An uống một ngụm rượu, ban đầu tôi nghĩ anh sẽ không trả lời.
Nhưng ngay sau đó, giọng nói hơi khàn khàn của anh vang lên:
“Thích cô ấy, gần mười năm rồi.”
Cả hội trường lập tức im phăng phắc.
Biểu cảm của Thẩm Vãn trở nên vô cùng khó coi, cô ấy tức giận trừng mắt nhìn Ôn Sơ An.
Lục Thành bất đắc dĩ nhìn cô ấy, trong mắt đầy vẻ cưng chiều.
Mạnh Như Nguyệt thì ngẩn người, ánh mắt nhanh chóng sáng rực lên, tràn ngập tình cảm khó giấu.
Gương mặt cô ta hiện rõ sự đắc ý, như thể một kẻ chiến thắng.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía tôi, sự chú ý mạnh mẽ đến mức khiến tôi không thể phớt lờ.
Tôi chỉ cảm thấy vô cùng nhục nhã, cơn giận bùng lên trong lòng.
Móng tay bấu sâu vào lòng bàn tay, tôi đứng dậy, quay người bước thẳng ra ngoài.
8.
Ôn Sơ An đuổi theo, nắm chặt cổ tay tôi.
Tôi cố gắng giằng ra, nhưng anh lại mạnh mẽ ép tôi vào tường, ánh mắt u ám khó đoán.
“Em định đi đâu?”
Tôi vừa giận vừa tủi thân, giọng nói không kìm được mang theo tiếng nghẹn ngào.
“Ôn Sơ An, chúng ta đã thỏa thuận không can thiệp vào nhau. Vậy mà anh dám công khai tán tỉnh người khác trước mặt tôi, ngay cả bên ngoài cũng không muốn làm đúng sao? Hay lắm, giờ tôi cũng đi tìm một gã đàn…”
Hơi thở của anh phủ kín, nuốt trọn những lời còn lại.
Tay tôi bị anh giữ chặt trên lồng ngực, không cách nào cựa quậy.
Mãi đến khi tôi gần như không thở nổi, anh mới khẽ buông ra, trong mắt đầy vẻ kìm nén cùng khát vọng không che giấu.
“Không có ai khác, từ đầu đến cuối, chỉ có mình em.”
Tôi sững người: “Nhưng anh nói anh thích cô ấy suốt mười năm…”
Anh khẽ cười: “Chúng ta quen nhau chưa đến mười năm sao? Em thật sự ngốc đến vậy à?”
“Tất cả đều không có cơ sở. Chúng ta thậm chí chẳng có mấy lần nói chuyện.”
Anh kéo tôi lại gần hơn, hơi thở ấm áp phủ lên vành tai tôi, vừa ngọt ngào vừa tê dại.
“Sao lại không có cơ sở?
“Anh thích cô bé lương thiện luôn xông lên phía trước bảo vệ người khác.”
“Thích cô bé thâm trầm dùng ná bắn vỡ cửa sổ nhà kẻ xấu để dạy dỗ hắn.”
“Thích cô gái dũng cảm dám đáp trả khi đối mặt với những tin đồn thất thiệt…”
Tôi vội vàng lấy tay che miệng anh lại, xấu hổ đến mức chóp tai cũng nóng bừng.
“Đừng nói nữa!”
Hóa ra mấy chuyện xấu hổ thời bé đều bị anh nhìn thấy hết!
Trong đôi mắt của Ôn Sơ An ánh lên ý cười, vừa chiều chuộng vừa mê hoặc.
“Bây giờ em đã biết anh đang nói đến ai chưa?”
Tôi né tránh ánh mắt của anh, nhưng khóe miệng lại không thể ngừng cong lên.
9.
Không ngờ, Mạnh Như Nguyệt lại chủ động hẹn tôi đi uống cà phê.
Cô ta đi thẳng vào vấn đề: “Nói chuyện đi.”
Tôi thong thả nhấp một ngụm cà phê, rồi mới ngẩng lên nhìn cô ta.
“Muốn nói gì?”
Mạnh Như Nguyệt nở một nụ cười đầy thách thức, hoàn toàn khác với hình tượng thỏ trắng ngoan ngoãn trước mặt Ôn Sơ An.
“Hôm qua cô cũng đã thấy rồi, tôi và Ôn Sơ An tâm đầu ý hợp.”
“Cô và anh ấy chỉ là kết hôn vì gia đình, không nói lên điều gì cả. Hy vọng cô đừng xen vào chuyện của tôi và anh ấy.”
Tôi mỉm cười nhìn cô ta, ý cười không hề thân thiện.
“Tâm đầu ý hợp? Là Ôn Sơ An nói với cô sao?”
Sắc mặt cô ta thoáng thay đổi, ngón tay siết chặt, nhưng lại lấy hết can đảm nhìn thẳng vào tôi.
“Anh ấy nói rằng thích một người suốt mười năm. Tôi và anh ấy lớn lên bên nhau, ngoài tôi ra thì còn ai khác?
“Hơn nữa, chỉ có tôi là người hiểu anh ấy nhất. Còn cô, chắc đến cả việc anh ấy thích ăn gì cũng không biết, đúng không?”
Tôi không nhịn được bật cười thành tiếng.
“Xin lỗi, mấy chuyện đó là việc của người giúp việc.”
Cô ta gần như không giữ nổi biểu cảm, vẻ mặt đầy xấu hổ và tức tối.
Tôi thản nhiên, không chút che giấu sự mỉa mai của mình.
“Nếu cô tự tin về bản thân như vậy, hôm nay đã không cần đến tìm tôi rồi.”
Sắc mặt Mạnh Như Nguyệt tái nhợt, trong mắt hiện rõ sự căm hận.
“Vả lại, hành vi cố chen vào hôn nhân của người khác như cô, gọi là tiểu tam đấy.”
Cô ta trừng mắt nhìn tôi, chẳng những không thấy xấu hổ mà còn cứng rắn đối mặt.
“Người không được yêu mới là tiểu tam. Cuộc hôn nhân của các người vốn không có tình cảm. Anh ấy căn bản không yêu cô, hà tất gì phải cố chấp như vậy?”
Tôi thu lại ánh mắt, chậm rãi lật màn hình điện thoại lên.
Con ngươi của cô ta đột ngột co rút, cả người cứng đờ.
Bởi vì trên màn hình rõ ràng hiển thị trạng thái đang trong cuộc gọi.
“Chồng ơi, anh nghe thấy chưa? Cô ta bảo anh không yêu em kìa, có thật không vậy?”
Tôi ung dung thưởng thức vẻ mặt biến hóa đầy sắc thái của Mạnh Như Nguyệt, tựa như bảng màu rực rỡ.
Từ đầu dây bên kia, giọng nói quen thuộc truyền đến, mang theo sự cưng chiều.
“Anh chỉ yêu mình em thôi.”
Tôi hài lòng nở nụ cười.
“Mạnh Như Nguyệt, ai cho cô lá gan dám chia rẽ quan hệ giữa tôi và Ôn Sơ An vậy?”
Sắc mặt cô ta trắng bệch không còn chút máu, hoảng loạn phủ nhận.
“Sơ An, không phải đâu… em không có…”
Tôi dứt khoát ngắt điện thoại, trên môi hiện lên nụ cười nham hiểm như nữ phụ ác độc.
“Làm gì vậy hả, Kiều Uyển, cô cố ý đấy à!”
Nói rồi cô ta định đứng lên hất cà phê vào tôi, nhưng tôi nhanh tay hơn, giữ chặt cổ tay cô ta lại.
Bẻ mạnh một cái, cô ta đau đến mức mồ hôi lạnh tuôn ra ở thái dương.
“Ban đầu cứ tưởng cô chỉ muốn làm tiểu tam thôi, không ngờ còn có ý định hủy hoại tôi nữa?”
Mặt Mạnh Như Nguyệt biến sắc, trong mắt lóe lên vẻ kinh hoàng, nhưng rồi lại cố đè nén xuống.
“Tôi không hiểu cô đang nói gì.”
Tôi khẽ cười.
“Đừng giả vờ nữa. Cô tưởng chuyện cô xúi giục Lý Bân bỏ thuốc tôi giấu được kỹ lắm sao? Nghĩ rằng cho hắn chút tiền thì hắn sẽ không khai cô ra à?”
Con ngươi cô ta khẽ run lên, không dám nhìn thẳng vào tôi, nhưng vẫn cố chấp không thừa nhận.
“Có bằng chứng không? Đừng có vu oan giá họa!”