Cặp Đôi Ngốc Nghếch - Chương 2
4.
Lên xe, hơi ấm từ máy sưởi khiến tôi càng nóng hơn.
Trong ánh nhìn thoáng qua, Ôn Sơ An đang nghiêm túc lái xe lại trở nên càng anh tuấn hơn, đường nét lạnh lùng trên gương mặt như chạm thẳng vào tim tôi. Tôi không nhịn được nuốt nước bọt, lúng túng dời ánh mắt đi chỗ khác.
Anh liếc tôi một cái, yết hầu khẽ động:
“Nhịn thêm chút nữa, sắp về đến nhà rồi.”
Tôi ngẩn người, rồi bất chợt cơn tức bốc lên:
“Ôn Sơ An, tôi bị người ta bỏ thuốc!”
Anh không thèm nhìn tôi lấy một cái, chỉ nhàn nhạt đáp:
“Tôi biết, tôi đã gọi bác sĩ gia đình đến rồi.”
Nhiệt độ trong xe vốn đã cao, giờ mặt tôi lại nóng đến mức có thể rán chín một quả trứng. Tôi bực bội xoay người, buông xuôi lấy áo khoác của anh phủ lên mặt mình.
Một mùi hương nhàn nhạt truyền đến, rất dễ chịu, nhưng nó càng làm lý trí của tôi tan vỡ thêm phần nào.
Qua một lúc, anh hình như nhịn cười:
“Vậy nên, em tưởng…”
“Im ngay!”
Về đến nhà, Ôn Sơ An bế tôi đặt lên giường.
Tôi theo bản năng bám chặt lấy người anh, khiến anh không thể nhúc nhích.
Gương mặt anh lạnh buốt, tôi liền áp sát vào.
Động tác của Ôn Sơ An bỗng khựng lại, đầu ngón tay khẽ run.
“Kiều Uyển, em đang làm gì vậy?”
Nhưng tôi chỉ có thể tập trung vào đôi môi mỏng quyến rũ của anh, lý trí hoàn toàn sụp đổ, nhắm mắt lại và hôn lên.
Đồng tử anh hơi rung động, ngẩn ra hai giây rồi vội vàng đẩy tôi ra.
“Bác sĩ gia đình sắp đến, em cố nhịn thêm chút nữa.”
Nhưng tôi lại giữ chặt lấy cổ anh, không buông.
“Ôn Sơ An, tôi không nhịn được nữa. Không phải anh nói chúng ta đã kết hôn sao?”
Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Đôi mắt đen của anh nhìn thẳng vào tôi, mang theo sự áp bức chưa từng có.
“Kiều Uyển, tôi chỉ hỏi em một lần, em nghiêm túc chứ?”
Lý trí như trở lại một chút, tôi vừa định mở miệng.
Điện thoại của Ôn Sơ An đột ngột reo lên, anh đưa tay bắt máy nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi tôi.
“Ôn tiên sinh, tôi đến nơi rồi.”
Anh không nói gì, rõ ràng đang đợi tôi trả lời.
Lời từ chối nghẹn lại trong cổ họng, không cách nào nói ra, tôi chỉ có thể ngây người nhìn anh lúc này.
Hai tay vô thức siết chặt.
Hình như Ôn Sơ An khẽ cười, âm thanh đó trong màn đêm lại càng rõ ràng.
“Tiến sĩ Hứa, tạm thời không cần nữa. Cảm ơn anh, cuối tháng tôi sẽ tăng lương cho anh.”
Nói xong, anh cúp máy, tiện tay ném điện thoại xuống đất.
Chưa kịp để tôi phản ứng, một nụ hôn mang theo sự lạnh lùng đã phủ xuống, mạnh mẽ và mang theo sự chiếm hữu, khiến tôi run rẩy.
……
5.
Khi tỉnh lại, đầu tôi đau như búa bổ.
Nhìn thấy người bên cạnh, tôi theo phản xạ kéo chăn lên che kín người.
Ôn Sơ An chậm rãi mở mắt, lồng ngực rắn chắc đầy những dấu đỏ chói mắt, đối lập rõ rệt với làn da trắng của anh.
Tôi nuốt khan, ánh mắt lảng tránh, không dám nhìn thẳng vào anh.
Anh chống tay ngồi dậy, dáng vẻ nhàn nhã nhìn tôi, hoàn toàn khác với con người tối qua.
“Cô Kiều không phải có nhiều kinh nghiệm sao? Sao kỹ thuật hôn lại kém thế, môi tôi còn bị cô cắn rách rồi.”
Giọng anh lười biếng, đầy vẻ trêu chọc.
Tôi không chịu thua, cãi lại ngay:
“Còn anh không phải dân chơi tình trường à? Sao đến cả cởi cúc áo cũng không biết thế?”
Anh bất ngờ ho khan hai tiếng, ánh mắt né tránh, vành tai nhanh chóng đỏ lên.
Tôi được đà mỉm cười đầy khiêu khích.
“Với lại, cảm giác chẳng ra sao cả.”
Ôn Sơ An nhìn tôi như không tin nổi, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên chút xấu hổ và tức giận.
Anh nghiến răng: “Tôi thậm chí còn chưa từng nắm tay cô gái nào!”
Tôi: ???
Nén lại cơn chấn động trong lòng, tôi cố giữ vẻ điềm tĩnh.
“Vậy thì cũng có thể hiểu được.”
“Kiều Uyển! Rõ ràng tối qua cô đã…”
“Im miệng!”
…
Gần như là chạy trốn, tôi vội vàng về nhà.
Chị tôi không đến công ty, cố ý ở nhà chờ tôi.
Ánh mắt chị dừng lại trên xương quai xanh của tôi, khẽ nhướng mày, ánh nhìn nửa cười nửa không khiến mặt tôi lập tức đỏ bừng.
Tôi nhào vào lòng chị làm nũng, cố gắng chuyển chủ đề.
“Chị, chị nhất định phải giúp em xử lý tên Lý Bân kia, tối qua suýt chút nữa em đã bị hắn hại rồi.”
Chị nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, ánh mắt vốn luôn lạnh lùng giờ lại ngập tràn sự dịu dàng.
“Yên tâm, dám bắt nạt em gái chị, thì một tên cũng đừng mong thoát.”
Rõ ràng là một khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, nhưng giọng nói lại chẳng chút cảm tình, lạnh lẽo đến đáng sợ.
Tôi ngây người nhìn chị, trong mắt tràn đầy sự sùng bái và ỷ lại.
*Mỹ nhân rắn rết, chị thật sự A quá đi!
(*) 蛇蝎美人,A 爆了!
“Chị, ý chị là hắn còn có đồng bọn sao?”
Chị liếc nhìn tôi.
“Chứ em nghĩ sao? Lý Bân lúc trước chỉ là một thợ sửa xe nghiện cờ bạc, làm sao có thể dễ dàng vào được những hội sở cao cấp thế này làm phục vụ?”
Tâm trạng tôi trầm xuống.
Xem ra, đồng bọn của anh ta cũng là người cùng một tầng lớp với tôi.
Và kẻ đó thực sự muốn hủy hoại tôi.
“Chị, có cách nào điều tra ra được là ai không?”
Ánh mắt chị hạ xuống, lóe lên một tia lạnh lẽo.
“Miệng Lý Bân rất kín, chắc hẳn kẻ kia đã hứa hẹn điều gì với hắn.
“Nhưng chị có cách khiến hắn mở miệng.”
Tôi mỉm cười, rúc đầu vào lòng chị.
“Chị, em yêu chị chết mất!”
Chị cũng khẽ cong môi.
“Đừng nịnh bợ nữa, nói đi, chuyện em với Ôn Sơ An là sao đây?”
“…”
6.
Khi đối mặt với Ôn Sơ An, tôi bất giác cảm thấy không thoải mái.
Anh cũng hoàn toàn khác lạ, luôn xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi có thể cảm nhận được bầu không khí giữa chúng tôi đã thay đổi.
Nhưng hiện tại, tôi không muốn đối mặt với điều đó.
Tìm đại một cái cớ, tôi trở về nhà ở vài ngày.
Thẩm Vãn biết tôi gặp chuyện, nhất quyết đến ở cùng tôi.
Cô ấy vẫn còn sợ hãi.
“Xin lỗi, Uyển Uyển, mình không nên để cậu ở lại một mình, nếu thật sự xảy ra chuyện thì biết làm sao đây!”
Tôi vỗ nhẹ vai cô ấy.
“Không liên quan đến cậu, mục tiêu của Lý Bân là mình. Hắn chắc chắn đã nắm rõ hành tung của mình, chỉ chờ mình ở một mình thôi.
“Vả lại, mình mệnh lớn, không phải chẳng có chuyện gì sao?”
Dỗ dành một hồi, cuối cùng cô ấy cũng mỉm cười trở lại.
“Nghe nói, tình cảm của cậu với Ôn Sơ An đang có tiến triển sao?”
Mặt tôi nóng lên: “Cậu nghe ai nói vậy?”
“Đương nhiên là Lục Thành rồi. Anh ấy nói Ôn Sơ An bây giờ chẳng khác nào một con công trống xòe đuôi, mặt mày hớn hở, không muốn nhận ra cũng khó.”
Tôi sững sờ.
Với mối quan hệ giữa tôi và Ôn Sơ An, không đến mức như vậy chứ?
Thẩm Vãn cười hì hì ghé sát lại.
“Ôn Sơ An chẳng lẽ đã thầm yêu cậu từ lâu rồi?”
Tôi không nghĩ ngợi gì đã lập tức phủ nhận:
“Không thể nào, bọn mình cơ bản chẳng có gì liên quan.”
Cũng không phải tôi đã giúp anh điều gì, để anh từ đó nảy sinh tình cảm với tôi.
Dù quen biết từ nhỏ, nhưng chúng tôi cũng chẳng nói chuyện với nhau bao nhiêu.
Chỉ là quen biết mà thôi.
Nghĩ đến đó, trong lòng tôi bỗng nảy sinh một cảm xúc khó tả.
Nụ cười tươi như gió xuân của anh không phải vì tôi.
Thẩm Vãn nhìn điện thoại một cái, ngay lập tức trở nên tức giận.
“Được lắm Lục Thành, một ngày tôi không ở đây mà anh đã dám đi lêu lổng, còn có cả cô gái khác bên cạnh!”
Tôi ngáp một cái.
“Chúng ta cũng hay đi mà, yên tâm đi, anh ta không dám làm gì đâu.”
Thẩm Vãn nhìn tôi với ánh mắt đầy ẩn ý.
“Cậu biết cô gái đó là ai không?”
“Ai vậy?”
“Mạnh Như Nguyệt!”
Chỉ mới chuẩn bị nằm xuống, tôi lập tức ngồi dậy.
Bởi vì Mạnh Như Nguyệt là một người rất quen thuộc.
Cô ta là con gái của bảo mẫu ở Ôn gia, cùng tuổi với Ôn Sơ An.
Ôn gia đối đãi rất tốt với cô ta, thậm chí để cô ta học cùng trường với Ôn Sơ An, và mỗi khi tìm gia sư riêng cũng đều mang theo Mạnh Như Nguyệt.
Hai người này gần như là cùng nhau lớn lên.
Thời trung học, Ôn Sơ An đi đâu, Mạnh Như Nguyệt cũng đi theo đến đó, với lý do là phải chăm sóc anh.
Mọi người đều gọi Mạnh Như Nguyệt là cái đuôi nhỏ đi theo sau Ôn Sơ An.
Tôi từng đi qua một lần và chứng kiến mối quan hệ rắc rối của họ.
Sau giờ học, Ôn Sơ An rủ bạn bè đi chơi, Mạnh Như Nguyệt lại không bao giờ chịu rời xa.
Mạnh Như Nguyệt đi theo sau lưng anh, nhút nhát kéo tay áo của anh, nhẹ nhàng lên tiếng.
“Ôn Sơ An, anh có thể đừng đi không, em không thể nhìn anh học những điều xấu.”
Anh tỏ vẻ không kiên nhẫn, giọng nói lạnh nhạt.
“Mạnh Như Nguyệt, cô có thể đừng lúc nào cũng lảng vảng trước mặt tôi không? Thật sự rất phiền phức.”
Cô ta cảm thấy tủi thân, nước mắt rơi xuống từng giọt to, cắn chặt môi, khiến người ta thấy đau lòng.
Nhưng Ôn Sơ An hoàn toàn không có chút cảm giác thương tiếc, trong mắt anh còn lóe lên một tia chán ghét.
“Cách này không có tác dụng với tôi đâu, cô muốn tố cáo với ai thì tùy, đừng làm phiền tôi.”
Tuy nhiên, vào ngày hôm sau, Mạnh Như Nguyệt vẫn đi theo anh, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
Tôi thật sự ngưỡng mộ nghị lực của cô ta.
Mọi người đều nhìn ra rằng Mạnh Như Nguyệt thích Ôn Sơ An.
Dần dần, mọi người bắt đầu cá cược liệu Ôn Sơ An có phải sẽ rơi vào tình huống “vướng vào mối quan hệ vợ chồng khó thoát” không.
Nhưng trời đùa người, anh lại cưới tôi, người mà chẳng có chút liên quan nào.
Thật khiến người ta phải thở dài.