Cặp Đôi Cặn Bã - Chương 5
17
Cô ta còn muốn đuổi hết tất cả phóng viên đi: “Ra ngoài! Cút ra khỏi đây, tất cả các người cút hết cho tôi!!”
Có những phóng viên thành thực, lên tiếng nói ra sự thật.
“Ôn tiểu thư, trước đây là cô mời chúng tôi tới, cô nói cô có một tin hot, thì ra là cô gày bẫy hãm hại người ta, nhưng không sao, giờ cô cũng đã trở thành tin nóng rồi.”
Tiếng cười vang lên khắp nơi, Ôn Hi Như tức đến mức lao lên đánh người.
Nhưng cô ta quên mất rằng hiện tại vẫn đang phát sóng trực tiếp, mọi hành vi của cô ta đều lọt vào tầm mắt của hơn mười vạn người người.
[Trời đất thánh thần thiên địa ơi! Cô ta vừa tự tử mà giờ còn sức đánh người à? Mau kiểm tra vết thương xem thật hay không dị?]
[Thì ra đây là nhu nhược yếu đuối, không biết tự chăm sóc bản thân, tôi suýt chút nữa đã tin cô ta rồi.]
[…]
Tôi nhanh chóng ngăn Ôn Hi Như lại rồi tát cô ta trước mặt mọi người.
“Con khốn! Mày dám đánh tao?”
Ôn Hi Như ăn đau nên muốn kéo tóc tôi, nhưng tôi rất nhanh đã né được.
Sau đó, đôi giày cao gót đang loạng choạng của tôi “vô tình” dẫm lên đôi chân trắng nõn mềm mại của Ôn Hi Như.
Ôn Hi Như đau đến chảy nước mắt, khuỵu gối xuống đất, Lạc Mộc Tắc càng đau lòng hơn vội vàng đến xem thử.
Tôi quay lại nhìn đám phóng viên đang sửng sốt.
“Cô ta muốn đánh các người, tôi giúp các người, không có vấn đề gì chứ?”
Họ lắc đầu một cách đồng loạt: “Không… không, cảm ơn Khương tiểu thư.”
Ngay cả người phóng viên từng châm biếm tôi gay gắt trước đó cũng lộ sắc mặt a dua nịnh nọt.
“Khương tiểu thư, tôi thật sự không biết cô là học trò của Uy Lãng tiên sinh. Cô có thể dành ít thời gian đến tòa soạn của tôi để nhận phỏng vấn độc quyền được không?”
Làm sao cô ta lại có đủ can đảm để mời tôi nhận một cuộc phỏng vấn độc quyền khi mà chưa nói ra câu xin lỗi nào?
Tôi khẽ mỉm cười: “Được thôi, cô đến từ toà soạn nào?”
Nghe thấy tôi dễ dàng đồng ý như vậy, đôi mắt của nữ phóng viên sắc sảo đột nhiên sáng như có ánh sao, sau đó cô ta đưa giấy tờ tùy thân ra.”
“Chúng tôi đến từ tòa soạn XX.”
Tôi lập tức cười khẩy: “Được rồi, tôi sẽ ghi nhớ. Tôi sẽ gửi thư khiếu nại cho giám đốc của cô, còn cô, cứ đợi thư mời luật sư của tôi đi.”
18
Nụ cười của phóng viên lập tức cứng đờ, so với khóc còn khó coi hơn.
“Khương… Khương tiểu thư, một nhân vật lớn như cô cần gì phải so đo với tôi chứ?”
Tôi luôn là người có thù tất báo nên nhanh chóng xua xua tay.
“Xin lỗi, tuy tôi là một nhân vật lớn nhưng tôi sống nhỏ mọn lắm.”
Thấy thế, những phóng viên khác ngay lập tức cảm thấy còn có hy vọng mời được tôi, vội vàng tiến tới ngăn cản, cũng may trợ lý Tiểu Lương có thể chống chọi lại được.
Tôi bước nhanh đến chỗ đôi cẩu nam nữ kia.
“Ôn Hi Như, cô như thế thật giống như chúa hề, ha ha ha ha ha.”
Chưa kể đến sắc mặt Ôn Hi Như có bao nhiêu khó coi, thế mà cô ta vẫn không quên mắng chửi tôi.
“Con khốn, đừng kiêu ngạo, tao còn có Mộc Tắc, mày chỉ là một chiếc giày rách không ai thèm muốn mà thôi!”
Nhưng cô ta không nhận ra rằng ánh mắt của Lạc Mộc Tắc đứng cạnh cô ta đang dần trầm xuống.
Lúc này anh ta chỉ có thể trốn vào trong góc.
Có thể trốn nhất thời, nhưng không thể trốn cả đời.
Sau khi phát sóng trực tiếp kết thúc, tôi tin rằng sẽ có nhiều người đến mắng chửi quấy rầy bọn họ.
Lạc Mộ Tắc còn là một người ngạo mạn như thế, hiện tại anh ta chỉ có thể cúi đầu làm người, đây là hình phạt tốt nhất dành cho anh ta.
Phóng viên đi theo bước chân của tôi, tôi đột nhiên xắn tay áo Ôn Hi Như lên trong lúc cô ta không để ý.
Để bọn họ quay lại cận cảnh vết sẹo trên tay cô ta.
“Trước đây cô dùng thứ này để gài bẫy tôi. Nhưng cô có bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó nó cũng sẽ trở thành bằng chứng để chứng minh cô vu oan tôi không?”
Trong khi máy quay của mọi người đang tập trung vào Ôn Hi Như thì nhờ Tiểu Lương mở đường, tôi đã rất nhanh chóng thoát khỏi căn phòng ngột ngạt này.
Trước khi rời đi, tôi quay lại, bỗng thấy Lạc Mộc Tắc đang nhìn tôi với ánh mắt ý vị không rõ.
Hình như có chút thâm tình?
Ặc, thật ghê tởm.
19
Lúc tôi đi ra, trợ lý Tiểu Lương nhịn không được hỏi tôi.
“Tiểu thư, cô cần gì phải đánh cô ta, sau này mang tai mang tiếng lại khổ.”
Tôi vừa trả lời anh ấy vừa nghĩ tới bước tiếp theo nên làm thế nào.
“Vất vả lắm mới gặp được cô ta, đương nhiên phải tặng phần quà lớn một chút.”
“Đây… Đây là quà sao? Tiểu thư quả thật là đáo để…”
Tiểu Lương nói không sai, làm như vậy quả thật sẽ mang tai mang tiếng.
Nhưng điều tôi muốn là loại hiệu quả này.
Chỉ có làm lớn chuyện lên, mới dễ thực hiện bước tiếp theo được.
Sau khi về nhà, tôi đã gọi điện cho bố mẹ cũng như nói cho họ biết tình hình chung qua điện thoại.
Chẳng bao lâu sau, mọi chuyện hợp tác của Khương thị với Lạc thị đều chấm dứt.
Bởi do lúc trước tôi đem chuyện này làm ầm ĩ rất lớn, nên từ lâu đã có không ít xí nghiệp nghía tới “cục thịt mỡ” này của nhà họ Lạc.
Cho nên những hạng mục là Khương thị dừng hợp tác cũng ngay lập tức có công ty khác tiếp nhận.
Nên là tổn thất có thể nằm ở mức thấp nhất.
Nhưng Lạc thị không may mắn như thế.
Chẳng bao lâu, sản nghiệp của công ty nhà bọn họ đã bị gián đoạn, mắt xích tài chính sụp đổ.
Cho dù muốn cầu cứu các công ty khác, nhưng nhìn đến mặt mũi Khương thị, các công ty khác cũng không dám ra tay giúp đỡ, thọc tay vào vũng nước đục này.
Lạc Mộc Tắc nhanh chóng đến cầu xin tôi giúp đỡ.
Khi tôi gặp lại anh ta, anh ta râu ria xồm xoàm.
Tôi sảng khoái trong lòng, bắt đầu giễu cợt anh ta:
“Ồ Lạc Mộc Tắc, dạo này anh sống không được tốt lắm nhỉ?”
Lạc Mộc Tắc cau mày: “Dĩ Trúc, dù sao đây là chuyện giữa hai chúng ta, sao lại làm liên luỵe đến công ty nhiều người như thế?”
Đúng là áp đặt đạo đức mà, tôi gõ ngón tay vào cốc cà phê trên bàn.
Tôi ghét bỏ nói:
“Nói chung, Khương gia chúng tôi ủng hộ nhà anh nhiều năm như vậy, nhưng chúng tôi cái gì anh cũng không học được, giải trừ quan hệ xong thì coi như chấm dứt, đến cùng thì anh cũng vẫn chỉ là một gã vô dụng!”
“Lạc Mộc Tắc, lúc anh cùng Ôn Hi Như tìm nhiều phóng viên như vậy đến, chẳng phải cũng muốn đưa tôi vào chỗ chết hay sao?”
“Bây giờ đổi ngược vị trí, liền muốn tôi đồng tình? Mơ à!”
20
Lạc Mộc Tắc muốn tiến tới nắm tay tôi, nhưng tôi lập tức tránh né.
Anh ta thâm tình nói:
“Dĩ Trúc, anh không nghĩ em lại ưu tú đến như thế, là anh hồ đồ, anh xin lỗi em được chưa?”
“Ôn Hi Như, cô ấy… cô ấy chỉ là chấp niệm thời niên thiếu của anh. Giờ anh mới nhận ra mình khốn nạn đến mức nào.”
Nói xong, anh ta vô lực ngồi phịch xuống ghế, cúi đầu thật sâu.
Tôi yên lặng nhìn anh ta diễn kịch, dường như thấy tôi im lìm chẳng động, anh ta mới ngước đôi mắt đỏ bừng lên.
Mặt đầy mong đợi: “Dĩ Trúc, em có thể tha thứ cho anh không? Chúng ta lại ở bên nhau nhé.”
Tôi giơ tay lên rồi tạt mẹ tách cà phê trên bàn lên mặt anh ta.
Ngay sau đó tôi gọi phục vụ đến, tính tiền xong rồi xách túi rời đi, chẳng thèm liếc nhìn anh ta thêm cái nào nữa.
Sau đó, Lạc Mộc Tắc thường xuyên lặng lẽ đến dưới nhà tôi, lần nào lần nấy cũng bị Tiểu Lương phát hiện sau đó nhờ bảo vệ tống cổ anh ta đi.
Theo thời gian, anh ta dần trở thành người trong danh sách đen của tiểu khu chúng tôi, tôi mới thèm qua lại với anh ta.
Sau này, tôi nghe nói nhà họ Lạc không chịu nổi lỗ hổng tài chính nữa, nợ nần chồng chất.
Thẩm Ninh buôn chuyện với tôi rằng các trưởng lão nhà họ Lạc đã đổ toàn bộ lỗi cho Ôn Hi Như về “tai hoạ” này.
Nếu không có Ôn Hi Như, bọn họ sẽ không rơi vào hoàn cảnh này.
Dù sao thì Lạc gia nhất quyết không tiếp nhận Ôn Hi Như, nhưng Ôn Hi Như làm sao chấp nhận chứ.
Cô ta cư nhiên còn dám đến nhà họ Lạc, tay đấm chân đá với mẹ của Lạc Mộc Tắc cuối cùng còn làm cho bà nội của Lạc Mộc Tắc tức đến nhập viện, hiện giờ còn chưa tỉnh lại.
Lạc gia dưới sự tức giận đã kiện Ôn Hi Như, mà Ôn Hi Như hiện tại lại tứ cố vô thân, tiếp theo còn chưa biết sẽ bị nhà họ Lạc trả thù như thế nào.
Thẩm Ninh hùng hồn nói: “Bây giờ bọn họ là chó cắn chó, cái tên cặn bã đó đứng ở giữa cũng thật không phải người mà.”
“Ơ không, ngay từ đầu anh ta đã không phải là người rồi!”
Tôi mỉm cười tiếp tục nghe cô ấy nói nhảm.
Tôi đã không còn quan tâm đến những chuyện này từ lâu.
Là do bọn họ tự mình sa đọa.
Cuộc sống rực rỡ tươi sáng, tôi tới rồi đây!
-Hết-