Cành Mai Giữa Trời Xuân - Chương 6
15.
Sau khi trở về kinh thành, Hoàng đế phong ta làm Quận chúa Lê Dương và cho phép ta có thể theo phu quân xuất chinh.
Ta chỉnh tề quỳ trong điện, Hoàng đế hỏi ta có cần phần thưởng gì khác không. Ta cúi sâu đầu xuống.
“Từ gia thông địch bán nước, ai ai cũng ghét bỏ, ta cũng lấy họ Từ làm nhục. Xin bệ hạ thương xót, ban cho ta họ mới.”
Điện hạ im lặng hồi lâu, hoàng đế mới nói một chữ “Được”.
Từ đó về sau, trên đời không còn Từ Phượng Uyển, không còn Từ Mai, chỉ có Công chúa Lê Dương Triệu Lãnh Hương.
Triệu Chấn nói rằng là ca ca thì phải tổ chức lại lễ thành hôn cho ta và Lăng An Bình. Hoàng hậu cũng nói rằng, Công chúa hoàng thất thì không thể qua loa được.
Ba tháng sau, ta và Lăng An Bình lại tổ chức lễ thành thân.
Ta và chàng ấy cùng đứng trên bệ ngoài điện, ánh mặt trời từ từ mọc lên, nắng ấm bao phủ khuôn mặt ta.
Lãnh Hương không sợ lạnh, mỹ nhân cuối cùng cũng tỏa sáng.
Ngoại truyện về Lăng An Bình
Khi ta trở về từ Tây Sách, Hoàng thượng phong ta làm Minh Uy tướng quân và ban hôn đại tiểu thư của Ngự sử đại phu, Từ Phượng Uyển cho ta.
Khi Triệu Chấn biết tin này, hắn cười đến mức không cầm nổi ly rượu.
Hắn nói, vị tiểu thư này có dã tâm không nhỏ, từ khi mười ba tuổi đã dùng nhiều cách khác nhau để thu hút sự chú ý của hắn.
Hắn còn nói, bên cạnh vị tiểu thư này có một tỳ nữ lợi hại, mỗi lần đều giúp Từ Phượng Uyển hóa nguy thành an.
Ta thì không mấy bận tâm, phụ thân và mẫu thân ta đã hy sinh trên chiến trường khi ta bảy tuổi.
Hoàng thượng thấy ta đáng thương nên đưa ta vào cung cùng lớn lên với Triệu Chấn. Nhưng dù sao có một nương tử cũng là điều tốt.
Trước khi đi Tây Sách lần nữa, ta đã leo qua tường viện của Ngự sử đại phu, dự định gặp mặt vị hôn thê tương lai của mình.
Đi gặp người ta thì không thể tay không được, ta đã mua kẹo mạch nha mà nữ nhi thường thích và nhét vào trong áo.
Tránh khỏi sự chú ý của đám hộ vệ trong viện, ta dễ dàng tìm thấy sân viện của tiểu thư đó.
Nói thật, hành động của ta đúng là giống kẻ trèo tường đột nhập.
Vừa trèo lên đầu tường, ta đã thấy một nữ tử có vẻ ngoài xinh đẹp đang quỳ trong tuyết.
Khuôn mặt cô ấy rất đẹp, chỉ là trên má có một vết rạch, máu đỏ nổi bật trên nền tuyết trắng.
Nàng ấy thấy ta thì có vẻ hoảng sợ, mắt mở to. Ta ra hiệu bảo nàng ấy đừng lên tiếng rồi ném cho nàng một miếng kẹo.
Bỗng nhiên trong nhà có tiếng hét lớn, nàng ấy cúi đầu, miệng lẩm bẩm: “Ta là tiện tỳ hèn mọn nhất của Từ Phượng Uyển.”
Nghe vậy ta hơi ngạc nhiên, sau đó mới hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tức giận, ta rút k iếm định nhảy vào trong sân.
Nàng ấy rụt rè lắc đầu, ta cũng dừng lại trước cửa phòng.
Lúc này mà vào trong thì không có lợi gì cho nàng ấy, thậm chí còn có thể bị phản tác dụng.
Ta đưa miếng kẹo trong túi áo cho nữ tử đang quỳ trong tuyết.
Triệu Chấn nói đúng, nữ nhi của Ngự sử đại nhân không phải là người tốt.
Khi ta đang ở Tây Sách, thì kinh thành xảy ra một chuyện lớn.
Triệu Chấn bị tấn công trong trại săn và được tiểu thư Từ gia cứu.
Nghe tin này ta rất ngạc nhiên, cô tiểu thư này thật là có thủ đoạn. Nhưng lá thư của Triệu Chấn khiến ta không thể không quay về ngay lập tức.
Hắn nói, người cứu hắn có một vết sẹo trên mặt. Trong đầu ta lúc đó xuất hiện vô số ý nghĩ, nhưng khi gặp Từ Phượng Uyển, tất cả đều tan biến.
Không phải là nàng ta. Thần thái, cử chỉ, dáng điệu, tất cả đều không giống. Ngoại trừ khuôn mặt đó.
Nhưng mặt của Từ Phượng Uyển trắng mịn không tì vết, không có chút sẹo nào.
Ta hoang mang, rối bời, ngày ngày ôm bình rượu uống đến say mèm. Chẳng lẽ những gì đã thấy trước đây đều là một giấc mộng?
Triệu Chấn cầm bình rượu tìm đến, hắn nói hắn nhớ rõ người cứu mình có một vết sẹo trên mặt.
Rõ ràng, người cứu hắn không phải là Từ Phượng Uyển.
Ta lục soát toàn bộ phủ Từ gia suốt đêm, cuối cùng tìm thấy nàng ấy trong một căn nhà kho.
Nàng ấy rất yếu, vết thương trên cánh tay và chân chưa được xử lý tốt.
Ta nhìn thấy mà đau lòng, nhưng lại không biết phải nói gì, chỉ có thể giúp nàng ấy xử lý vết thương.
Khi nhìn thấy vết thương, ta không khỏi cười khẩy, Triệu Nguyên chắc không ngờ rằng mũi tên của mình lại để lại vết thương dễ nhận biết nhất.
Ta kể chuyện này cho Triệu Chấn. Triệu Chấn bắt đầu điều tra và phát hiện ra tham vọng của Triệu Nguyên.
Để hoàn thành ván cờ này, nhiều chuyện chúng ta đành phải giữ im lặng.
Nữ tử đó tên là Từ Mai, một cái tên không đẹp lắm nhưng rất hợp với nàng ấy.
Ta lặng lẽ tặng nàng ấy nhiều thứ, trong đó có một chiếc trâm hoa mai. Ta hy vọng nàng ấy có thể hiểu được lòng ta.
Khi Triệu Chấn tiễn ta đi Tây Sách, hắn rút từ trong ngực ra một chiếc khăn tay, trên đó thêu một cành mai. Triệu Chấn nói, chiếc khăn tay này khả năng lớn là do nàng ấy thêu.
Dù còn do dự, ta vẫn nhận lấy từ tay hắn. Để bảo vệ nàng ấy an toàn, ta cần lập thêm nhiều chiến công hơn.
Cuối cùng, ta cầm chiếc khăn tay ấy và vượt qua vô số cửa ải sinh tử.
Khi trở về từ Tây Sách, ván cờ của Triệu Chấn đã gần hoàn thành.
Hắn nói với ta, người có khả năng gả cho ta chính là nữ tử tên Từ Mai đó.
Ta vui mừng đến mức mấy ngày liền không ngủ được, còn Triệu Chấn thì luôn giữ nét mặt căng thẳng. Ta biết, ván cờ này quá lớn.
Nhưng ta không quan tâm, nếu thực sự có chuyện xảy ra, ta sẽ dùng tất cả chiến công của mình để bảo vệ nàng ấy.
Ta không tin rằng không thể cứu được một nữ nhân. Nàng ấy thông minh hơn ta tưởng, không hỏi gì mà vẫn luôn vượt qua mọi thử thách.
Ngày đó ở Vạn Cẩm Viện, nàng ấy lạnh lùng bình tĩnh diễn vai phu nhân tướng quân Minh Uy một cách hoàn hảo.
Ta biết, từ ngày đó, nàng ấy chỉ thuộc về ta. Dù là tên Từ Phượng Uyển hay Từ Mai.
Khi đi ngăn chặn Man di, nàng ấy nhất quyết đòi theo.
Dù ta giận dữ, nàng ấy cũng không lùi bước. Nhưng khi nàng ấy nói ra mối nguy từ bản đồ phòng thủ thành, ta một lần nữa nhận ra rằng, nữ nhân trước mặt ta không chỉ đơn giản là người của nội viện.
Ta viết thư cho Triệu Chấn, yêu cầu hắn sắp xếp để Hoàng đế cử binh tiếp viện. Ở phần kết thư, ta để lại một lời trăn trối.
Ta nói với Triệu Chấn, nếu ta tử vong, xin hắn chăm sóc cho nàng ấy.
Ta từng nghĩ rằng ta sẽ không thể gặp lại nàng ấy nữa, nhưng nàng ấy đứng trên tòa thành với chiếc cung nặng. tựa như một vị tướng trên chiến trường. Ta bật cười.
Đúng vậy, nàng ấy được gọi là Lãnh Hương. Làm sao mà nàng ấy có thể thất bại dưới mưa băng?
Nàng ấy sẽ mãi nở trên cành cao nhất.
Lãnh Hương của ta.
Ngoại truyện về Triệu Chấn:
Đích nữ của Từ gia đóng kịch thật là tệ hại.
Nhìn dáng vẻ thô lỗ của nàng ta, làm sao có thể thêu ra được bông mai đẹp như thế? Nhưng ta vẫn nhận lấy, vì ta đã thấy tỳ nữ đứng bên cạnh nàng ta.
Đôi mắt của tỳ nữ này rất giống với Từ Phượng Uyển. Ta cảm nhận được mùi vị của bí mật, nhưng trong quá trình điều tra, ta lại bị phụ hoàng phát hiện.
Ông xem qua những gì ta tìm được và cuối cùng ném đống chứng cứ lại cho ta.
Ngày hôm sau, phụ hoàng ban hôn cho Lăng An Bình cùng với đích nữ Từ gia.
Mẫu hậu nói với ta rằng triều đình không cần nữ tử nhà quan trở thành Hoàng hậu. Khi một người có quyền lực quá lớn sẽ dễ mất kiểm soát.
Lăng An Bình đi đến Thập Sóc, đích nữ Từ gia xuất hiện ngạo nghễ ở khắp mọi nơi.
Nhưng ta có thể nhận ra nàng ta ngay từ lần nhìn đầu tiên.
Rốt cuộc là nàng ta hay là tỳ nữ tên là Từ Mai?
Ở bữa tiệc săn bắn, ta nhìn thấy Từ Phượng Uyển đã thay đổi kiểu dáng, vì tò mò, ta mời nàng ta tham gia đi săn cùng ta.
Kỹ năng cưỡi ngựa của nàng ấy thực sự xuất sắc, phép lễ cũng hợp lý, như một tiểu thư Từ gia đích thật.
Nhưng ai ngờ, có người lại tấn công ta tại vùng săn bắn. Ta có giáp vàng, nàng ấy thì không, mặc dù bị thương nặng hơn ta nhưng nàng ấy vẫn cố gắng.
Ta nhẹ nhàng tựa vào lưng nàng ấy, nhìn vào mặt bên trái của nàng, trên má có một vết sẹo.
Trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười, Từ gia lại có thể đối xử với tỳ nữ như vậy. Ta nói lại chyện này với Lăng An Bình ở Tây Sách.
Không ngờ hắn lại ngày đêm trở về, ta nghĩ hắn đến thăm ta nhưng hắn lại quay đầu đến Từ phủ.
Chà, người này vì sắc mà quên bạn. Hắn bị Từ Phượng Uyển đuổi ra, thất vọng suốt một thời gian dài.
Ta cầm theo bình rượu đi tìm hắn, an ủi hắn. Nói thật, sau khi lành vết thương, ta cũng đã đến Từ phủ mấy lần.
Mỗi lần nhìn thấy Từ Phượng Uyển diễn kịch đều xem như trò vui.
Lăng An Bình dường như biết một bí mật quan trọng, cùng ngày đó đuổi đến Từ phủ lần nữa.
Ngày hôm sau, hắn nói với ta rằng chỉ có bộ khúc của Triệu Nguyên mới có thể gây ra miệng vết thương của tỳ nữ của Từ Phượng Uyển.
Ta nhíu mày, không ngờ hắn cũng để ý đến Từ Mai. Mọi thứ tiếp theo dường như trở nên rõ ràng.
Ta báo cáo những gì ta đã điều tra cho phụ hoàng. Phụ hoàng nhìn chăm chú vào nội dung đó trong một thời gian dài, mới từ từ hỏi ta: “Vậy con có thật sự yêu nàng ta không?”
Ta không biết phải trả lời như thế nào. Bởi vì ta không biết rằng đó có gọi là yêu không.
Phụ hoàng mập mờ nói với Triệu Nguyên, nếu có sự ủng hộ của Thái sư, hắn có thể trở thành Thái tử.
Tiểu tử ngu ngốc Triệu Nguyên, thực sự là lương phối với Từ Phượng Uyển. Nhưng ta không ngờ hai người họ lại có thể phối hợp với nhau.
Hoàng hậu nói với ta, có tham vọng là một điều tốt. Nhưng tham vọng không có tầm nhìn sẽ hủy hoại bản thân.
Thật sự, gần đến ngày thành thân, Từ Phượng Uyển đã mang thai. Chỉ có một người có thể thay thế nàng ta làm tân nương.
Ta không thể nói được đó là cảm giác gì, chỉ là trong lòng ta cảm thấy rất căng thẳng.
Chiến thuật của ta đã được triển khai một cách tối đa, mục đích duy nhất là triệt để loại bỏ những người có ý đồ xấu xa.
Lăng An Bình và nương tử của hắn cũng hợp tác rất đồng điệu. Người gọi là Từ Phượng Uyển đó, có lẽ sẽ không bao giờ thấy ánh sáng mặt trời nữa.
Sau một thời gian, ta lại gặp Từ Phượng Uyển tại Vạn Cẩm Viên.
Ta đã sai người đi cứu nữ nhân ở thôn trang Tây Giao, và đưa bà ta vào Vạn Cẩm Viên để giúp nàng ấy thoát khỏi vòng vây.
Ta không nói dối, mỗi câu đều không phải là dối lừa.
Nhưng ta vẫn bị Hoàng Hậu nương nương phạt, quỳ gối trong Vạn Cẩm Viên hơn nửa giờ.
Một vị vua không thể tiết lộ những sở thích riêng của mình. Nàng ấy theo Lăng An Bình đến Tây Sách. Ta không hiểu, một nữ nhi yếu ớt đi Tây Sách làm gì.
Không lâu sau đó, ta nhận được thư từ Lăng An Bình. Ngoài việc giải thích tình hình ở Tây Sách, trong thư còn có một lời trăn trối.
Hắn nói rằng nếu hắn tử vong, hắn mong ta sẽ chăm sóc nàng ấy. Bức thư này đã được ai đó mở ra, nhưng ta vẫn quỳ gối trên sảnh đại điện.
Phụ hoàng hỏi ta, điều gì khiến ta như vậy.
Ta nói, vì bách tính của Tây Sách và ba vạn chiến sĩ.
Ta quỳ gối trên sảnh đại điện cả một đêm.
Ngày hôm sau, phụ hoàng ban cho ta mười vạn đại quân, ta lập tức khởi hành đến Tây Sách.
Ở Tây Sách, ta thấy cảnh tượng khắp nơi như địa ngục. Nhưng nàng ấy lại tỏ ra bình tĩnh, sự kiên định trong đôi mắt của nàng ấy là điều ta chưa bao giờ thấy.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy nàng, ta muốn vươn tay vuốt ve mái tóc mượt mà của nàng nhưng cuối cùng chỉ là vỗ nhẹ vai.
Với tư cách là tân đế tương lai, ta lại gần như mất bình tĩnh.
Sau khi hoàn thành sứ mệnh trở về triều đình, ta không biết phụ hoàng đã nói gì với nàng ấy. Nàng ấy được phong vị làm Lê Dương quận chúa.
Trở thành Lê Dương quận chúa Triệu Lãnh Hương.
Như vậy cũng tốt. Dù đã thay đổi danh phận, nhưng ta vẫn có thể bảo vệ nàng ấy một cách công khai.
[HẾT]