Cành Mai Giữa Trời Xuân - Chương 4
12.
Ta nghỉ ngơi trong nhà vài ngày, sau đó nghe tin Triệu Chấn lại được phong làm Thái tử.
Lăng An Bình vừa vẽ mày cho ta vừa nói: “Điều này là đương nhiên, không chỉ có Triệu Nguyên mà còn có nhiều hoàng tử khác cũng tham vọng. Nhưng lần này Triệu Chấn tìm ra nhiều chứng cứ kết tội nhiều người không làm gì lại còn hút máu dân chúng, không phong cho ngài ấy là không thích hợp.”
Ta nhìn chàng ấy, gương mặt rạng rỡ, thần thái sáng láng, thật sự là một chàng trai tràn đầy khí thế.
“Chàng có hiểu biết về triều chính không?”
“Nàng cũng đừng coi thường phu quân của nàng.” Chàng ấy nhíu mày nhẹ, vuốt nhẹ má ta, vùng vết thương ở bên má.
“Còn đau không?”
Ta lắc đầu, sau thời gian dài như vậy, sẹo chỉ còn lại màu nhạt, làm sao mà vẫn đau được?
Chàng ấy ngơ ngác, từ trong ngực kéo một chiếc khăn tay ra, cẩn thận hỏi xem nó có phải do ta làm không.
Đúng là chiếc khăn tay mà ta đã thêu cho Từ Phượng Uyển cách đây mấy năm, những mũi thêu vẫn còn khá non tay, ngoài ra còn có những vệt máu nhạt, rõ ràng là thứ mà chàng ấy luôn mang theo khi ra chiến trận.
Nhìn thấy ta ngẩn người, Lăng An Bình mới vui mừng giấu chiếc khăn tay vào trong áo của mình, miệng còn nói rằng tên nhóc Triệu Chấn này không phải là lừa gạt ta.
Ta cũng tươi cười, có những điều không cần phải vạch trần.
Sau nửa tháng, Hoàng hậu mời ta vào cung, nói là có chuyện muốn thương lượng.
Ta đưa tay tính toán, ngày Từ gia rời thành không còn xa nữa, Từ Phượng Uyển cũng không thể chờ lâu được.
Lăng An Bình cẩn thận đưa ta lên xe ngựa, mặt đầy lo lắng, ta cười nhẹ với chàng, bắt đầu đếm từng ngón tay những gì ta muốn ăn: bánh tằm long, tào phớ, bánh táo, và thịt lợn quay mới của chùa Giác Tư, ta đều muốn hết.
Chàng ấy mới cười rạng rỡ, nhắc nhở ta nhớ đúng giờ về nhà ăn cơm. Ta vỗ nhẹ tay chàng ấy, bày tỏ chàng không cần lo lắng quá nhiều.
So với Lăng An Bình, ta cảm thấy bình tĩnh hơn thậm chí còn có một chút phấn khích.
Chàng ấy có thể không rõ về cách ứng xử của nữ nhân thế gia ở kinh thành, nhưng ta biết rõ.
Ta không chỉ hiểu cách cư xử của nữ nhân thế gia ở kinh thành, mà còn hiểu rõ hoàng thất cần một phu nhân Tướng quân như thế nào, và một đại tiểu thư Từ gia như thế nào.
Vạn Cẩm Uyển trong cung hiện tại chính là thời điểm trăm hoa đua nở, ngồi cùng một bên với Hoàng hậu chính là Từ Phượng Uyển không hề đeo khăn che mặt.
Ta đi lên phía trước hành lễ, sau đó vững vàng ngồi xuống. Ta có thể chắc chắn mỗi động tác của mình vừa lễ phép vừa tự nhiên, ngay cả các ma ma giáo huấn nghiêm khắc cũng không thể tìm ra một lỗi lầm nào.
Hoàng hậu nhìn ta, rồi lại nhìn Từ Phượng Uyển ngồi bên cạnh, ánh mắt dò xét, sau đó mới đặt tay lên bó hoa trước mặt.
“Hoa nguyệt quý và hoa hồng thật sự giống nhau, có lúc cả bổn cung cũng không phân biệt được.”
Từ Phượng Uyển rõ ràng không hiểu Hoàng hậu nói gì: “Hoàng hậu, hoa có thể thưởng sau, nhưng nha hoàn ti tiện của thần đã hoán đổi thân phận với thần trong ngày đại hôn, còn nhốt thần lại. Phụ mẫu của thần có thể làm chứng, nàng ta đây là phạm tội khi quân, không thể tha thứ!”
Ta dùng khăn tay che miệng mỉm cười: “Sự khác biệt giữa hoa nguyệt quý và hoa hồng tự có người sáng suốt nhìn thấy rõ. Quan trọng nhất, dù là hoa nguyệt quý hay hoa hồng cũng không nên si tâm vọng tưởng trở thành hoa mẫu đơn.”
Hoàng hậu ngước mắt, trong mắt có vẻ hài lòng, sau đó lập tức thu ánh mắt lại.
“Nàng ta đã nói như vậy, ngươi có lời nói gì để biện hộ không?”
Hoàng hậu nhìn ta, hình như có ý thăm dò. Ta vẫn giữ nguyên thái độ không nhanh không chậm, nhẹ nhàng nói: “Chỉ vì một khuôn mặt giống ta một chút mà cho rằng mình là phu nhân Tướng quân à? Thật là một nô tài không biết nặng nhẹ, dám phát biểu những lời làm dơ tai của Hoàng hậu nương nương.”
Từ Phượng Uyển rất bất mãn, tay ngọc đập mạnh lên bàn, gọi người hầu đưa Mạc Đại Nương lên.
Hoàng hậu nhẹ nhàng hỏi Mạc Đại Nương, yêu cầu bà chọn ra đúng ai mới là nữ nhi Từ gia giữa ta và Từ Phượng Uyển.
Mạc Đại Nương quỳ gối xuống đất, chỉ vào ta.
Trước khi ta kịp nói lời nào, Từ Phượng Uyển đã vội vàng nói: “Ngươi đừng quên người ở thôn trang Tây Giao!”
Ta ngước mắt lên, nhìn thẳng vào Từ Phượng Uyển.
Nàng ta luôn nghĩ rằng ta chỉ là ngẫu nhiên giống hệt nàng ta, nhưng không biết rằng mẫu thân ta chính là thê tử đầu tiên của Từ lão gia.
Ngay từ khi sinh ta ra bà đã bị hãm hại, bị chính muội muội ruột của mình vu oan bà ngoại tình với nam nhân bên ngoài, đứa trẻ trong bụng cũng là đồ bẩn thỉu.
May mắn là ta sống sót, Mạc Đại Nương chính là nô tỳ thiếp thân của mẫu thân ta, từ khi ta mới sinh đã bị đổi với thai chet của một nữ nhân nông thôn trong trang trại, mới giữ được tính mạng của ta, ngày đại phu nhân tìm được ta đã cho người rút lưỡi của Mạc Đại Nương.
Nhưng Mạc đại nương từ trước đến nay không con không cháu, có thể làm cho nàng lo lắng cũng chỉ có một người, chính là mẫu thân của ta.
Mạc đại nương cau mày, muốn nói tiếp thì trong Vạn Cẩm Uyển lại có một người tiến vào. Chính là Thái tử điện hạ Triệu Chấn.
“Cái gì mà thôn trang Tây Giao, mọi người đang tán gẫu chuyện gì thú vị vậy?”
Thấy Thái tử đến, Hoàng hậu liền kể chuyện vừa rồi cho hắn nghe.
Thái tử nghe xong chỉ biết cười lớn: “Cái này có gì khó đâu? Tiểu tử Lăng An Bình kia đã nói với ta, từ lúc định hôn với Từ tiểu thư đã lén gặp qua nàng. Lúc đó có mang theo kẹo mạch nha cùng với một cành hoa mai, nhưng lại không cẩn thận mới khiến mặt của Từ tiểu thư mang sẹo.”
Triệu Chấn vừa dứt lời sắc mặt Từ Phượng Uyển chợt thay đổi, như là bỗng nhiên nhớ tới gì đó, nàng ta chỉ vào ta nói: “Làm sao có thể, vết sẹo trên mặt nàng ta rõ ràng là do ta r ạch n át. Thì ra từ lúc đó trở đi, hai người bọn họ đã bắt đầu thông đồng với nhau!”
“Không thể nói như vậy được.”
Triệu Chấn cười cười: “Đó gọi là lưỡng tình tương duyệt, ngươi cho rằng Lăng An Bình ở trên chiến trường liều mạng như vậy để làm cái gì? Còn không phải vì muốn kiếm công danh để dễ cưới thê tử sao?”
Hoàng hậu ngồi giữa, nhìn qua nhìn lại, trong lòng không biết đang nghĩ gì.
Triệu Chấn uống một ngụm trà trước mặt: “Hơn nữa, Từ gia tiểu thư cũng là người đã cứu mạng ta. Ngày đó khi nàng đưa ta về doanh trại, quả thật thấy trên gò má bên trái của nàng có vết sẹo.”
Hoàng hậu nhìn về phía ta, ta dùng khăn lau nhẹ lớp phấn trên mặt, để lộ ra vết sẹo nhàn nhạt kia.
Kết quả đã rõ ràng không cần nói thêm.
Từ Phượng Uyển lúc này mới nhận ra mình sẽ phải đối mặt với điều gì, ngay lập tức quỳ xuống cúi đầu trước Hoàng hậu, trước Thái tử và trước ta.
Hoàng hậu và Thái tử đều không có phản ứng gì, cuối cùng nàng ta chỉ có thể bò đến trước mặt ta: “Ta sẽ không đ ánh ngươi nữa, ta cũng sẽ không mắng ngươi nữa, chúng ta đổi lại thân phận đi, ngươi muốn cái gì ta đều cho ngươi.”
Ta nhẹ nhàng mỉm cười, dùng ngón tay nâng cằm nàng ta lên: “Tiện tỳ ở đâu ra, lại vội vàng muốn chet như vậy, kéo xuống đ ánh năm mươi trượng.”
Đồng tử của Từ Phượng Uyển lập tức mở to, dường như không thể tin vào những gì ta nói.
Ta lại gần tai nàng ta hỏi: “Không biết, nghiệt chủng của Khánh vương có còn ở trong bụng ngươi không?”
Tiếng gào thét của nàng ta nhỏ dần giữa những cú đ ánh liên tiếp.
Hoàng hậu mượn cớ đầu đau bảo chúng ta giải tán.
Ta đứng dậy chỉnh trang lại y phục, sắc mặt nhu hoà, gần như không có sự thay đổi so với lúc đến.
Ta biết rõ, cho dù là Hoàng hậu hay Thái tử, hay bất kỳ ai trong hoàng thất, họ cần một phu nhân của Tướng quân biết cách giữ phép lịch sự, điềm tĩnh và luôn trung thành với họ.
Nếu phu nhân này còn có một chút điểm yếu nào trong tay họ thì càng tốt. Còn việc đúng sai, có cần thiết đến như vậy không?
Tiếc là, Từ Phượng Uyển không hiểu được điều này, nàng ta nghĩ rằng, m áu chảy trong cơ thể mình có thể cứu lấy mạng sống của nàng ta.