Cẩn Tú Yên Hoa - Chương 6: Ngoại Truyện - Dương Chi Cẩn
1.
Ta bắt đầu đọc sách từ năm ba tuổi, từ đó về sau, mỗi ngày đều không có gì thay đổi.
Không là đọc sách, thì là viết chữ.
Cha mẹ ta luôn tự hào về ta, vì ta hơn hẳn tất cả những đứa trẻ cùng trang lứa, mười bảy tuổi thi đỗ trạng nguyên, trở thành trạng nguyên trẻ nhất trong trăm năm từ khi Đại Chu khai quốc.
Ta tận hưởng vinh quang sau những nỗ lực của mình, cũng không cảm thấy cuộc sống nhàm chán.
Không biết từ khi nào, mấy nha hoàn trong sân của ta bắt đầu trang điểm, thường xuyên gây sự trước mặt ta.
Ta không để ý, nhưng mẫu thân rất giận, bà đã đuổi bốn nha hoàn đi, tìm bốn người mới vào.
Những việc này ta không cần phải lo, ta cũng không quan tâm ai trải giường cho mình, ai gấp quần áo, y ai pha trà cho ta uống.
Cho đến một ngày, ta về nhà sau khi xong việc, thấy một nha hoàn đang lén ăn vặt trong phòng của ta.
Chuyện này vốn không có gì lớn, nhưng nha hoàn đó ăn rất tinh vi. Nàng cắt một cái bánh tròn ra, ăn một miếng, rồi ghép các miếng còn lại thành một chiếc bánh tròn hoàn chỉnh.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, ta chắc chắn sẽ không phát hiện ra chiếc bánh đã bị ăn mất một miếng.
Sau khi nàng rời đi, ta ngồi suy nghĩ rất lâu mới hiểu cách làm của nàng.
Buổi tối, ta nghe ngóng được, nha hoàn đó tên là Tú Hà, vốn là nha hoàn làm việc vặt trong hậu viện, vì biết chữ nên mẫu thân đã giữ nàng ở lại trong sân của ta.
Tú Hà còn lén đọc sách của ta, nàng đọc bất cứ loại sách nào, khi gặp chỗ khó hiểu, nàng sẽ nghiên cứu những chú thích ta để lại, nhưng cũng có lúc nàng vừa đọc vừa chửi thề.
Ví dụ: “Cưới thê rồi còn lấy thêm vợ bé rồi còn mang cái danh vì đại nghĩa gia quốc, đây rõ ràng là hành vi của kẻ cặn bã, ca tụng kiểu gì chứ?”
Ví dụ: “Loại ca tụng này thật vớ vẩn, nữ tử cả đời khổ sở, bị đạo đức trói buộc, thật đáng khinh!”
Ví dụ: “Thủ đoạn này thật quá trẻ con, nếu ta là Lương vương, chỉ cần nói ngược lại là tấu chương đã bị người chỉnh sửa rồi, hoàn toàn không có cách nào chứng minh!”
Lời của nàng khó nghe, nhưng ý kiến lại vô cùng thú vị.
Đó là những góc nhìn ta chưa từng nghĩ tới.
Một đêm nọ, ta đang ngủ thì đột nhiên nhìn thấy một quyển sách bên cạnh giường. Không hiểu sao, ta lập tức nghĩ rằng đó là do nàng viết.
Những gì nàng viết trong sách… khiến mặt ta nóng bừng, quá đỗi táo bạo, phản nghịch.
Nàng làm sao lại biết nhiều điều đến thế, ai dạy nàng, rõ ràng nàng còn trẻ, còn chưa thành gia lập thất.
Sau khi đọc xong, Tú Hà mới nhận ra bản thân làm rơi đồ. Khi nàng vội vã xông vào phòng, ta đang cởi áo để chuẩn bị đi tắm.
Nàng đứng ở cửa, thấy ta đang thoát y, hai mắt sáng rực.
Ta nhìn rất rõ.
Nhưng ngay sau đó nàng giật lấy quyển sách, còn hỏi ta đã đọc chưa. Dĩ nhiên ta đã phủ nhận.
Dương Chi Cẩn ta, sao có thể đọc loại sách như thế chứ? Nàng rất vui, thở phào nhẹ nhõm.
Trước khi rời đi, nàng còn không quên nhìn ta thêm một cái.
2
Tú Hà rất thích ăn uống, gần như mỗi lần ta thấy nàng, nàng đều đang ăn gì đó.
Hạt dưa, kẹo mứt, khoai lang nướng, thậm chí cả ớt xanh, nàng cũng nhấm nháp vài miếng.
Cách nàng ăn trông rất đáng yêu, có lẽ chính nàng cũng không nhận ra.
Nàng còn dùng váy che mặt, ngồi trong góc sân gặm nhấm, nhai nhóp nhép như một con chuột nhỏ.
Ta phát hiện Tú Hà không còn lén lút vào thư phòng của ta để đọc sách nữa.
Sau một hồi suy nghĩ, ta bèn mua vài cuốn thoại bản để trên kệ.
Không lâu sau, Tú Hà lại đến, nhẹ nhàng rón rén bước vào thư phòng.
Nàng đọc sách rất nhanh, nhưng vì thời gian không nhiều, nên một quyển sách nàng phải đọc lắt nhắt trong hai, ba ngày.
Tú Hà dường như đang tiết kiệm tiền, mỗi lần ra phố cùng bạn, bạn của nàng mua rất nhiều đồ ăn, nhưng nàng lại không mua gì.
Khi về, nàng tiếp tục lén lút ăn bánh trong phòng ta.
Nàng có vô số cách để ăn vụng mà không để lại dấu vết nào.
Có lẽ nàng muốn dành tiền để chuộc thân?
Ta phát hiện Tú Hà biết y thuật. Nàng kê thuốc cho bạn. Ta đã cầm toa thuốc đó đi tra cứu và nhờ đại phu kiểm tra lại, đại phu nói toa thuốc được kê rất tinh tế và cẩn thận.
—
Trung thu năm ấy, ta nghe Tú Hà nói nàng muốn đi xem đèn nên ta đã cho tất cả mọi người trong phủ nghỉ.
Nàng về rất muộn, lúc đó ta đang mở cửa sổ đọc sách.
Nàng lảo đảo trở về, toàn thân đầy mùi rượu.
Nhìn thấy ta, nàng nấc lên, tay che miệng lại, nghiêm túc nói chuyện với ta như chưa có gì xảy ra.
Nàng tưởng rằng mình không để lộ ra, nhưng toàn thân nàng phảng phất mùi rượu quế hoa.
Ta nảy ra ý định trêu chọc nàng, bảo nàng mài mực cho ta.
Nàng không nói gì, ngoan ngoãn mài mực, nhưng sau một hồi lại bắt đầu ngẩn ngơ.
Có lẽ men rượu đã ngấm vào. Đột nhiên, nàng nắm lấy tay ta đang cầm bút, xoay qua xoay lại nhìn rất lâu, sau đó vỗ nhẹ vào tay ta: “Tay này thật thích hợp để châm cứu!”
Ta trêu nàng, hỏi vì sao lại hợp để châm cứu.
Nàng thực sự cầm kim lên châm cho ta, vừa châm vừa nói về các huyệt đạo, còn bắt mạch, xem lưỡi ta.
Người nàng đầy mùi rượu, đôi mắt long lanh, nếu nói nàng đang say, những điều nàng nói lại rất có lý.
Nếu nói nàng tỉnh táo, rõ ràng nàng đang mơ hồ, không biết mình đang làm gì.
Nàng châm cứu xong liền ôm tay ta mà ngủ thiếp đi.
Ta nhìn nàng rất lâu, ngay cả khi ngủ nàng vẫn không ngừng nói chuyện, miệng không nghỉ.
Nhưng sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, nàng chẳng nhớ gì cả, lễ phép cúi chào ta, không dám nhìn ta lâu dù chỉ một chút.
Ngay cả vết kim ta cố tình để lộ ra trước mặt nàng, nàng cũng không thèm để ý.
3
Trưởng công chúa mời ta uống rượu.
Ta biết rõ ý định của nàng ta, nàng ta cũng biết mối quan hệ giữa ta và thái tử.
Nhưng điều đó không ngăn cản nàng tiếp tục qua lại, cố gắng lôi kéo ta về phe mình.
Trong tiệc rượu, dù ta có đề phòng, nhưng vẫn không tránh được.
Quản gia đến mời rượu, trong ly rượu của ta có bỏ thêm thứ gì đó.
Khi rượu xuống bụng, ta cảm nhận được một ngọn lửa vô danh từ dưới bụng lan lên đến ngực, thần trí dần dần mất đi.
Ta biết tiểu thư nhà Bá Dương Hầu đang ở căn phòng bên cạnh.
Khi ta không còn giữ được mình nữa, vị tiểu thư đó sẽ xuất hiện…
Trưởng công chúa muốn Lưu tiểu thư gả cho ta, dùng hôn nhân để ràng buộc ta, đó là cách tốt nhất để lôi kéo ta.
Ta đã bỏ chạy, loạng choạng trở về nhà.
Có lẽ là ý trời, ta nhìn thấy Tú Hà trong phòng, nàng đang vừa hát vừa trải giường cho ta.
Khi nàng quay đầu nhìn thấy ta, đôi mắt trong veo đầy ngạc nhiên và tò mò.
Nàng hỏi: “Đại công tử, ngài say rồi sao?”
Ta cố gắng kiềm chế không tiến về phía nàng, nhưng nếu là người khác, có lẽ ta đã giữ được bình tĩnh hơn.
Nhưng người trước mặt ta là Tú Hà, rất khó để ta có thể kiềm chế.
Nàng lại bước về phía ta, đỡ lấy cánh tay ta.
Bàn tay nàng đặt lên cổ tay ta, mát lạnh, khiến ta cảm nhận được sự dễ chịu chưa từng có.
Những gì xảy ra sau đó không còn nằm trong tầm kiểm soát của ta.
4
Tú Hà đã trở thành thông phòng của ta.
Ta rất vui, mỗi ngày sau khi từ nha môn về, ta đều háo hức muốn được nhìn thấy nàng.
Tú Hà đã có thai.
Vẫn chưa tan buổi chầu, nhưng ta đã vội vã về nhà.
Tuy nhiên, điều khiến ta không ngờ là Tú Hà đã nói với mẹ ta rằng, hiện tại, lựa chọn tốt nhất là đưa nàng về trang viên.
Lời nói ấy như một cú đập mạnh vào đầu ta.
Ta chưa bao giờ nghĩ rằng nàng không muốn ở bên ta, không muốn làm thông phòng hay thị thiếp của ta.
Ngày ấy, ta ra ngoài làm việc, bị truy sát, bị thương, ta vô tình đến trang viên.
Nàng ngồi trên cây, vui vẻ ăn dâu tằm, khuôn mặt đầy nước dâu màu tím, trông thật sinh động và thú vị.
Đôi mắt nàng sáng rực, giống như một con khỉ hoang đã trở về núi rừng, giống như một con chim được thoát khỏi lồng.
Nàng thật sự rất vui vẻ.
Ta dày mặt ở lại trang viên.
Nàng đối xử với ta rất khách sáo, khi nhìn thấy phong thư màu hồng của trưởng công chúa, nàng cũng không phản ứng gì.
Nàng nói thẳng với ta rằng nàng không muốn làm thiếp.
Trên đời này, tất cả tỳ nữ đều muốn tiến thân, nhưng nàng lại không muốn.
Khi đó ta mới hiểu rằng, có những người phụ nữ không muốn điều đó.
Ta suy nghĩ cả đêm không ngủ. Nếu nàng không muốn làm thiếp, vậy ta sẽ cưới nàng, cưới hỏi đàng hoàng.
Nàng nói với quản gia Đoạn rằng nàng hận ta, sao có thể yêu một người đã ép buộc, thay đổi cả cuộc đời nàng.
Ta để lại tiền cho nàng, rồi rời khỏi trang viên.
5
Sau đó, vài ngày một lần, ta lén lút đến thăm nàng.
Ta yêu nàng, điều này ta vô cùng chắc chắn.
Nhưng ta cũng biết rằng nàng không yêu ta.
Mẫu thân đã định hôn cho ta với tiểu thư nhà Bá Dương Hầu, ta không phản đối vì biết hôn sự này sẽ không thành.
Tú Hà sắp sinh con, ta đã dặn Đoạn quản gia nhất định phải báo cho ta biết.
Nàng liên tục kêu đau, còn mắng ta.
Nhưng may mắn thay, nàng và con gái đã bình an vượt qua nguy hiểm.
5
Ta đã đưa cho nàng khế ước bán thân.
Thật ra, ta đã muốn đưa nó cho nàng từ lâu, nhưng ta lại sợ rằng nàng sẽ rời đi ngay khi có khế ước trong tay, khi ấy nàng còn đang mang thai,rời khỏi nơi này rất nguy hiểm, ta không dám.
Không bằng đợi khi nàng sinh con, cơ thể khỏe lại rồi hẵng quyết định ở hay đi. Nhưng ta vẫn giữ một chút đề phòng, ta mua cho nàng một tiểu viện trong thành.
Quả nhiên, nàng không rời đi mà chuyển vào ở trong căn nhà đó. Ta thở phào nhẹ nhõm.
Trường Công chúa không chịu an phận, ta tạm thời không thể tiếp xúc với nàng ấy. Nếu để nàng ta biết đến sự tồn tại của Tú Hà, nàng ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Tú Hà.
May mắn thay, mọi chuyện đều diễn ra như ta mong muốn. Tú Hà và Mai Tuệ đều rất tốt.
Nàng muốn mở một y quán, ta giúp nàng mở, nàng có tay nghề y thuật xuất sắc, chẳng bao lâu đã vững vàng ở kinh thành. Mọi người khi nhìn thấy nàng đều kính trọng gọi nàng là Tô đại phu. Những người gặp ta còn gọi ta là phu quân Tô đại phu
Ta rất thích cách gọi này.
Tú Hà đã đồng ý gả cho ta, ta tự mình chuẩn bị mọi thứ, cưới hỏi đàng hoàng, dùng thập lý hồng trang đón nàng về.
Nàng hỏi ta, nàng có điểm nào tốt mà ta lại yêu nàng.
Nàng thật sự không hiểu bản thân chút nào, nàng như một viên minh châu, trong mắt người khác là một tồn tại vô cùng rực rỡ, nàng không hề tầm thường chút nào.
Tú Hà rất tự đắc, nàng nói không ngờ bản thân lại xuất sắc đến vậy.
Nàng đâu chỉ là xuất sắc, nàng đã phá tan sự trống rỗng và nhàm chán trong cuộc đời ta, đem lại cho ta những niềm vui mà ta chưa từng trải nghiệm, sự sống động, đầy sinh khí. Nàng tốt như vậy, chỉ có nàng không biết mà thôi.
Ngày chúng ta thành thân, cây dâu ta trồng đã kết đầy quả, trĩu trịt từng chùm.
Nàng ôm Mai Tuệ đứng dưới gốc cây, nụ cười rạng rỡ, trong mắt đều là ngọt ngào.
-HẾT-