Cẩn Tú Yên Hoa - Chương 4
“Ngài đợi ta một chút.” Ta biết việc này sớm muộn cũng xảy ra, có vẻ, phu nhân đã không nghe lời khuyên của ta.
Ta thay đồ rồi cùng hắn lên xe ngựa. Trên đường đi, ta hỏi hắn những triệu chứng xảy ra trước và sau khi phu nhân ngất.
Hắn trả lời không mấy rõ ràng: “Xin lỗi, gần đây triều đình quá bận rộn, ta đã bốn ngày chưa về nhà.”
Ta gật đầu, tỏ vẻ thấu hiểu.
“Bệnh tình của Hoàng thượng vẫn chưa ổn sao? Nếu… Thái tử có phải sẽ kế vị không?” Ta hỏi.
Đây là lần đầu tiên ta tiếp xúc với những nhân vật như Hoàng đế, Thái tử.
Mặc dù đã xuyên không đến đây hai năm, nhưng đối với ta, hoàng quyền vẫn là thứ gì đó xa vời, giống như ảo ảnh không thể chạm đến.
“Chuyện không dễ dàng như vậy đâu.” Dương Chi Cẩn không thấy việc trò chuyện với ta về triều chính là vô dụng. “Gần đây trong triều có người đã bắt đầu nhắc về về xuất thân của Thái tử.”
Hắn nói, khi Thái tử ra đời, trong cung có lời đồn Thái tử không phải con ruột của Hoàng thượng. Nội dung lời đồn đại khái như chuyện “Lý miêu hoán Thái tử.”
“Có chứng cứ không?” Ta hỏi.
“Không có, nhưng lời đồn rất đáng sợ, nhất là liên quan đến huyết thống hoàng tộc.” Dương Chi Cẩn nhìn ta, “Nàng và Mai Tuệ sống tốt chứ?”
Ta nói, chúng ta sống rất tốt, vừa có tiền, vừa an yên nhàn rỗi.
Dương Chi Cẩn mỉm cười, nụ cười của hắn luôn ấm áp, như dòng suối trong, khiến người khác cảm thấy dễ chịu thư thái.
13
Bệnh của phu nhân nói phức tạp thì phức tạp, mà nói đơn giản cũng đơn giản.
Đó là do chứng tắc nghẽn động mạch do táo bón gây ra, may mắn là vị trí máu đông không nguy hiểm, giúp bà giữ được mạng sống. Sau này chỉ cần uống thuốc và điều dưỡng là được.
“Người nhớ uống thuốc đúng giờ, mỗi ngày cố gắng đi lại, làm các động tác con đã chỉ sáng trưa tối mỗi ngày ba lần.” Ta dặn dò phu nhân và Vương ma ma.
Phu nhân nói năng có chút khó khăn, nhưng vẫn có thể thốt ra thành lời:
“Đa tạ, nếu lúc trước ta nghe theo lời ngươi, đã không có kiếp nạn hôm nay.”
Vương ma ma đứng bên cạnh khóc lóc xin lỗi ta: “Là nô tỳ quá ngu ngốc, còn nghĩ rằng cô nương vô lễ, xen vào chuyện riêng của phu nhân.
“Tú Hà, xin lỗi.”
Ta cười đáp không sao, trong mắt thầy thuốc, những suy nghĩ của họ đều là điều bình thường.
Dương Chi Cẩn đưa ta ra ngoài, khi đi ngang qua viện của hắn, ta phát hiện bên ngoài viện có thêm một cây dâu. Ta thắc mắc nhìn hắn.
“Năm ngoái trồng, không biết năm nay có kết quả không, nếu có ta sẽ mang cho nàng.”
Ta có chút sững sờ, hạ ánh mắt nói: “Đại công tử không cần làm thế, ngài sắp cưới thê, làm vậy là không công bằng với nàng ấy.”
Dương Chi Cẩn khoanh tay đứng đó, im lặng nhìn ta. Gió tháng tư ấm áp, nhưng cả người hắn lại toát ra vẻ lạnh lùng thờ ơ. Một lúc lâu sau, hắn khẽ gật đầu: “Đi thôi, ta đưa nàng về.”
14
Từ khi nghe Dương Chi Cẩn nói về triều chính, ta cũng bắt đầu chú ý đến những việc đó. Thường xuyên nghe người dân bàn luận về chuyện quan lại trong triều tranh cãi, ta nghe cũng không khỏi cảm thấy có chút khó tin: “Còn có thể đánh nhau sao?”
“Đánh nhau thì không đến mức, nhưng cãi nhau thì không thua gì dân đen chúng ta. Không lời bẩn thỉu nào không nói, lời lẽ cay nghiệt đến cả tổ tông mười tám đời của nhau cũng không tha.”
Ta tặc lưỡi ngạc nhiên.
Quan lớn tuy văn hóa cao, nhưng cũng chỉ là người mà thôi.
Tháng năm, triều đình tranh cãi càng dữ dội, thậm chí đến trưởng công chúa cũng bắt đầu can dự vào.
Tuy là nữ tử, nhưng huyết thống nàng ta thuần khiết, có nhiều người ủng hộ nàng ta.
Ta bắt đầu lo sợ, sợ Thái tử và trưởng công chúa đánh nhau, nên quyết định tích trữ lương thực. Ta cùng Đoạn ma ma như hai con chuột, mỗi ngày đều lặng lẽ ra ngoài mua đồ về.
Chiều hôm đó, khi ta và Đoạn ma ma mỗi người cầm hai bao bột trở về, không ngờ lúc đi thì đường còn thông, lúc về đã phong tỏa rồi, chúng ta vội vã rẽ vào một con hẻm.
Không ngờ, trong hẻm còn tệ hơn, có người đang đánh nhau.
Một đấu sáu, sáu người mặc đồ đen, còn một người mặc đồ trắng.
Người mặc đồ trắng hành động rất nhanh, sử dụng kiếm, võ công cực kỳ cao siêu.
Hắn điềm tĩnh vung kiếm, một nhát cắt đứt cổ họng hắc y nhân. Máu bắn ra từ cổ của kẻ đó, bộ y phục trắng của hắn vẫn như cũ không nhiễm chút bụi bẩn.
Có thể thấy, hắn đã tính toán kỹ lưỡng từng góc độ.
Ta không khỏi mở mang tầm mắt.
Đoạn ma ma thì sợ đến ngây người, chỉ vào người mặc đồ trắng, vừa khóc vừa nói: “Đó có phải Đại công tử không?”
Tôi ngẩn người một lúc, quả thật là vậy.
Thế nhưng, một người luôn nhẹ nhàng yếu ớt như Dương Chi Cẩn, hóa ra lại có võ nghệ cao cường đến vậy, giết người gọn gàng không chút do dự, hệt như Diêm Vương.
Sự tương phản này thực sự khiến ta bất ngờ.
“Đi thôi, chỗ này không thể ở lâu.” Ta kéo Đoạn ma ma đi, bà lo lắng: “Đại công tử có gặp nguy hiểm không?”
“Ta không biết hắn có nguy hiểm hay không, nhưng nếu chúng ta ở lại đây thì chắc chắn không vui vẻ chút nào.”
Nhưng thật không may, chúng ta chưa kịp ra khỏi con hẻm thì đã bị một tên hắc y nhân đang bị thương chặn lại.
Hắn nhìn lướt qua mặt ta và Đoạn ma ma, cuối cùng lại chọn ta. Hắn túm lấy ta, lưỡi dao kề trên cổ, rồi quay mặt về phía Dương Chi Cẩn:
“Đừng động đậy, nếu không ta sẽ giết nàng ta.”
Ta bất đắc dĩ, lo sợ, bất an nhìn thẳng vào Dương Chi Cẩn.
Khuôn mặt lãnh đạm của hắn, trong khoảnh khắc nhận ra dung mạo ta đột nhiên trở nên lạnh lẽo, trong ánh mắt tràn ngập sát khí.
“Một người qua đường, ngươi nghĩ có thể đe dọa ta?”
Dương Chi Cẩn cầm kiếm tiến về phía trước, tên áo đen hiển nhiên sợ hãi, kéo ta lùi lại.
“Đại ca,” ta không nhịn được mà khuyên hắn, “Ngươi thả ta ra đi, ta sẽ chắn giúp ngươi, ngươi có thể trốn thoát nhanh hơn, vẫn còn đường sống.”
“Ngươi dùng tính mạng ta để đe dọa người khác, chẳng những không thành công mà ta còn sẽ trở thành gánh nặng cho ngươi.”
Tên áo đen khá nóng nảy, khuỷu tay hắn đập mạnh vào vai trái của ta, khiến nơi đó của ta ngay lập tức mất cảm giác, đau đớn đến mức nước mắt rơi lã chã.
Mắt Dương Chi Cẩn đỏ ngầu, ngay khoảnh khắc đó, hắn lao lên, kiếm đâm trúng cổ tay hắc y nhân, ta cũng thuận thế rơi vào lòng hắn. Hắc y nhân phản ứng rất nhanh, cũng lập tức vung đao về phía chúng ta.
Nhưng đao không chạm được vào ta, vì Dương Chi Cẩn đã chắn cho ta.
Hắn hừ nhẹ một tiếng, sau đó nhanh chóng kết liễu hắc y nhân.
“Nàng có sao không?” Hắn hỏi ta.
“Không, còn chàng thì sao, bị thương ở đâu?” Ta lo lắng hỏi.
“Phía sau lưng,” Dương Chi Cẩn đặt tay lên vai ta, “Đau quá, Tú Hà.”
Đau thật, nhát đao đó không nhẹ, không biết có làm tổn thương xương hay không.
“Ta không muốn về nhà, mẫu thân đang bệnh, sẽ làm bà lo sợ, nàng cứ để ta ở đây là được.” Hắn tựa vào người ta, muốn đẩy ta ra, “Sẽ có người đến đón ta.”
Ta thở dài, đỡ hắn: “Hay là, chàng về nhà ta nhé?”
“Được không?” Hắn hỏi, “Nàng ghét ta đến thế, nếu ta ở lại, có phải nàng sẽ càng ghét ta hơn không?”
“Không ghét, làm sao mà ta ghét chàng được chứ? Mau đi thôi, chỗ này không an toàn.”
Dương Chi Cẩn đồng ý, quay người cầm theo túi bột mì mà ta chưa nỡ vứt lại, đi còn nhanh hơn cả ta.
15
Dương Chi Cẩn bị thương không quá nặng.
Ta đoán, hắn đã tiên liệu được lực ra đòn của hắc y nhân, nên tránh kịp.
Nhưng nếu nhát dao đó rơi vào ta, chín phần là ta đã mất mạng.
“Bây giờ vết thương trước ngực và sau lưng của chàng đã đối xứng rồi.”
Hắn nằm sấp trên giường, quay mặt sang, đánh giá căn phòng, dường như phát hiện ra đây không phải phòng ngủ của ta, có chút thất vọng.
“Chàng lại cứu ta. Hai lần cứu mạng, ta chẳng biết lấy gì báo đáp.”
Lúc này hắn trông thật yếu ớt, ta lại nhớ đến vẻ lạnh lùng của hắn khi giết người ban nãy. Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Dương Chi Cẩn đến ở, Đoạn ma ma rất vui mừng, phấn khởi đến mức lại muốn nấu canh gà cho hắn uống.
Ta nhắc bà ấy: “Hôm nay là mùng ba tháng năm, chỉ còn năm ngày nữa là hắn sẽ thành thân rồi.”
Đoạn ma ma ngồi xổm trong sân, im lặng không nói gì.
Lần này Dương Chi Cẩn chỉ ở nhà ta một ngày một đêm, sáng hôm sau hắn lại rời đi. Trước khi đi, hắn lén ôm Mai Tuệ, tưởng rằng ta không biết, nhưng thật ra ta đều biết cả.
Nửa đêm hắn không ngủ, lén mang Mai Tuệ vào phòng ta, hai cha con ngồi bên giường ta suốt đêm. Cũng không rõ hắn đang nghĩ gì nữa.
Mùng sáu tháng năm là ngày phủ Dương gia gửi sính lễ, rất náo nhiệt, đến ta còn nghe thấy tiếng pháo trên phố.
Đoạn ma ma ra ngoài xem náo nhiệt, nhìn một lúc lại lặng lẽ trở về.
Chiều tối mùng bảy tháng năm, kinh thành bỗng nhiên trở nên tĩnh lặng, như thể có ai đó đã ấn nút tạm dừng chiếc ti vi trong kiếp trước.