Phần 2 - Cận Thị Nặng Xông Vào Trò Chơi Kinh Dị - Chương 7
23
Tôi sợ hãi lui về sau ba bước.
Lần này, thật sự đã bị dọa!
Chỉ trong chốc lát, âm thanh máy móc lại vang lên.
[Chân thành nhắc nhở: Giá trị kinh dị của ngài đã đạt 50.]
Bão bình luận cũng kinh ngạc đến mức châu đầu ghé tai bàn luận.
[Đúng là sống lâu chuyện gì cũng thấy! Có thể khiến Ninh Thần mất kỷ lục qua ải với giá trị kinh dị bằng 0, ông cụ này đỉnh đấy.]
[Trời ạ! Ban nãy tôi còn nghe được tiếng long ngâm, ông ta nói ông ấy sống hơn năm ngàn năm, chẳng lẽ ông ấy là rồng trong truyền thuyết?]
[Ôi trời đất ơi, tôi có một suy đoán mơ hồ, nhưng không dám nói.]
Trong lúc bão bình luận đang định hỏi xem suy đoán của người kia là gì.
Thì ông lão đã phất tay, vô số rương nhỏ từ trong tường bắn ra.
Đập vào mặt chính là mùi thuốc vô cùng nồng đậm.
Ông lão nhếch môi: “Cô gái trẻ, cô đã uống thuốc của lão, thì tiếp theo, cô phải thực hiện lời hứa rồi.”
“Mau tiêu diệt tất cả ma quỷ nơi này, đó là mục tiêu của cô, lão đây sẽ giúp cô một tay.”
“Trong dược vực của lão, bọn họ không thể động đậy. Mau giết chúng đi.”
Không ngừng có âm thanh vang lên bên tai tôi, tựa như âm thanh từ thời viễn cô liên tục nhắc nhở.
“Giết chúng.”
“Giết chúng.”
“Giết chúng.”
“Giết chúng.”
“Giết những con người đáng thương không chốn dung thân.”
“Giết những thứ bị bỏ rơi như ta đi.”
Đầu của tôi đột nhiên trở nên mơ hồ, ánh mắt cùng dần ngập tràn màu máu.
Giống như bị người ta khống chế, tôi nhấc dao, đi đến chỗ Ninh Quân An.
m thanh già nua ấy lại nói: “Lập lại cái chết của chúng, kết thúc cuộc đời ma quỷ.”
Tôi nhấc dao phay, đặt lên cổ Ninh Quân An, trên vết sẹo dữ tợn kia.
Nơi đó, là chứng cứ cho hành động tin vào sự mê hoặc của Tà Thần, cho việc cha mẹ anh đã chặt đầu anh, rồi bổ xương lấy tủy, mong cầu trường sinh.
Anh ta không thể cử động, không thể nói chuyện, chỉ mỉm cười nhìn tôi.
Tựa như đang nói: Không sao đâu, Niệm Niệm, anh biết em không phải tự nguyện, anh sẽ không trách em.
Niệm Niệm, em phải sống thật tốt.
24
Tôi dùng sức thoát khỏi trói buộc, chống lại luồng sức mạnh to lớn này.
Không biết ông lão đầu bạc đã làm cái gì quỷ, dao phay lại có thể thương tổn Ninh Quân An.
Nhìn dao phay cắt một đường lên cổ Ninh Quân An.
Tôi rốt cục dựa vào ý chí mạnh mẽ, thoát khỏi sự khống chế.
Rồi phun ra một ngụm máu đen, ngã lăn trên đất.
Tôi lung la lung lay đứng dậy, nước mắt giàn giụa.
Lần đầu tiên, tôi thấy mình không còn duy trì được vẻ đứng đắn, gào to với ông cụ kia: “Ngài sai rồi, bọn họ không phải những kẻ đáng thương không chốn dung thân, càng không phải thứ bị bỏ rơi!”
“Bọn họ là người nhà của tôi, là người nhà mà tôi đã mất năm năm ròng rã tìm kiếm!”
“Những con quỷ còn lại, cũng có người trong hiện thực lo lắng cho chúng.”
“Mà cũng như vậy! Ngài cũng không phải kẻ đáng thương, cũng không phải thứ bị vứt bỏ!”
Nói xong, tôi chỉ vào đám học sinh chăm chỉ nghiên cứu ở lầu bốn, vừa khóc vừa nói: “Ngài thâm cư trong tòa tháp cổ này, tuy chưa từng bước chân khỏi nhà, nhưng đã là chủ tháp, có lẽ ngài nắm rõ mọi thứ trong lòng bàn tay.”
“Bọn họ chăm chỉ hiếu học, bọn họ không ngừng vươn lên, tựa như ánh dương buổi sáng, tràn đầy hy vọng, dù ở một nơi quỷ quái không nhìn thấy tương lai.”
“Mà trong hiện thực, cũng có vô số người như họ, những người trẻ tuổi trong thời đại mới cũng đang cố gắng. Bọn họ chỉ mới bắt đầu, vẫn đang không ngừng học tập văn hóa truyền thống, phát triển tinh thần dân tộc, truyền bá cho mọi người đều biết!”
“Cho dù là những đứa nhỏ bướng bỉnh nhất, trong mắt cha mẹ chỉ biết lên mạng chửi nhau, là đám vô dụng chỉ biết nằm ở nhà, thì khi những kẻ họ Hàn kia đến cướp nhà ngài, thì họ cũng liều mạng cất cao tiếng nói*!”
(*đoạn này ám chỉ Hàn quốc ăn cắp văn hóa Trung quốc)
“Chúng tôi, bọn họ, mỗi người dân Hoa Hạ, chưa từng từ bỏ ngài, chưa bao giờ từ bỏ.”
“Xin ngài hãy cho những đứa trẻ ấy một chút thời gian.”
“Trung y lão Tiên sinh.”
25
Nói xong lời cuối cùng, ông cụ râu tóc bạc phơ vẫn thờ ơ.
Tôi tuyệt vọng nhặt dao phay lên, cúi người trước ông ấy.
“Thật sự vô cùng cảm ơn ngài đã cống hiến vì chúng tôi, nhưng có lẽ, chúng tôi đã phụ lòng ngài.”
“Ngài nói ngài chữa khỏi gương mặt của tôi, thì tôi nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ tiêu diệt ma quỷ. Nhưng thật sự xin lỗi, tôi không làm được.”
“Tựa như tôi vĩnh viễn không thể nào mắng chửi xúc phạm ngài, tôi vĩnh viễn cũng không thể tổn thương người nhà của mình. Cho nên, tôi chỉ còn cách đem gương mặt này trả lại cho ngài.”
Nói xong, tôi nâng dao phay lên, không chút do dự rạch lên mặt.
Nhưng một luồng sức mạnh ôn hòa đã ngăn tôi lại, đẩy tôi về phía Ninh Quân An.
Cùng lúc đó, mọi người xung quanh đã có thể cử động.
Bốn người Ninh Quân An đỡ lấy tôi.
“Chúc mừng cô, Ninh Niệm, cô đã thông qua khảo nghiệm.”
Ông lão đầu bạc nở nụ cười từ ái nhìn tôi.
Cùng lúc đó, bên tai tôi vàng lên âm thanh máy móc quen thuộc.
[Chúc mừng người chơi Ninh Niệm đã viên mãn thông qua phó bản ‘Quỷ tháp chín tầng’, thu hoạch được 50 điểm tích lũy.]
[Chúc mừng người chơi Ninh Niệm đạt được thành tựu ở phó bản ‘Quỷ tháp chín tầng’, thu hoạch được 500 điểm tích lũy ngoài định mức.]
Cái gì? Tôi qua ải rồi à? Không phải phải tiêu diệt toàn bộ ma quỷ hay sao?
Vậy bọn Ninh Quân An sao rồi?
Tôi lo lắng ôm lấy bốn người bọn họ, sợ bất cẩn mất đi bọn họ.
“Lão Tiên sinh! Vậy bọn tôi thì sao?” Ba người chơi kia đợi mãi không thấy thông báo của hệ thống bèn vội vàng lên tiếng.
Ông cụ đầu bạc lườm bọn họ: “Rắp tâm bất lương, mưu đồ xấu xa, ta không thích.”
Chỉ một câu, đã phán bọn họ tội tử hình.
Ba người chơi vô năng cuồng nộ hồi lâu, lại e ngại ông cụ, mới hung hăng vọt đến chỗ tôi: “Ninh Niệm, có phải là do cô giở trò hay không! Ban nãy cô nói gì với ông già chết tiệt kia vậy?”
“Cô đã sớm biết bọn tôi định giết cô, nên mới cố tình…”
Đợi đã! Tới giết tôi à?