Phần 2 - Cận Thị Nặng Xông Vào Trò Chơi Kinh Dị - Chương 6
18
Tôi xuống tầng 1.
Vừa đặt chân lên bậc thang âm u thì đã nghe những tiếng kêu đau đớn vang lên từng hồi.
Còn có cả một tiếng tru cao vút.
Tiếng kêu gào thảm thiết là của con người, còn tiếng tru, có lẽ là của một loại động vật nào đấy.
Con dao phay trong ngực phát ra từng tiếng ‘Ong Ong’
Tôi cảm nhận được tín hiệu do Ninh Quân An truyền đến, báo rằng: “Dưới lầu có nguy hiểm!”
Tôi cởi áo khoác, để lộ bộ váy đỏ, rồi quấn ruột lên cổ, nách kẹp tay khô, tay cầm dao phay…
Với tạo hình độc đáo như thế, tôi dò dẫm bước xuống tầng 1.
Cửa lớn vừa mở ra, trên sàn nhà bằng đá thô kệch, máu tươi đã đọng thành vũng, từng chút lan đến chân tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn, bên trong cứ như một lò mổ.
Tuy mắt tôi mơ hồ không nhìn rõ, nhưng vẫn lờ mờ thấy được, nơi này có rất nhiều con quái vật to lớn cầm dao chặt thịt trong tay, mài xoèn xoẹt nhìn những người bị treo ngược trên thớt.
Những người đó là 8 người chơi còn lại mà tôi không nhìn thấy suốt đoạn đường đi.
Tôi từng hỏi bọn quỷ, nhưng bọn họ đều bảo mình không biết.
Nói từ sáng sớm các người chơi đã bàn trước sẽ xuống tầng 1, sau đó một đi không trở lại.
Bọn quái vật cao hai, ba mét, mặc quần áo, trên cổ là đầu mèo hoặc chó.
Bọn chúng để lộ cánh tay đầy lông, phía sau mông còn có cái đuôi tượng trưng cho giống loài.
Thậm chí còn có quái vật thân người đầu tê tê.
“Không phải mấy người định giết mèo à? Không phải mấy người bảo quỷ ở tầng 1 dễ giết nhất hay sao? Có giỏi thì đến đây đi, bọn con người đê tiện.”
Bọn quái vật dữ tợn cười lớn, rồi trực tiếp mổ bụng một người chơi.
m thanh máy móc lạnh lùng vang lên.
[Số lượng người chơi ban đầu: 16 người; số lượng người chơi sống sót: 8 người.]
Lúc này, tôi đã hiểu, tuy các con quỷ trong tháp quỷ tạp thời không giết người.
Nhưng tầng 1, thì không phải.
19
Một con quái vật đầu mèo túm lấy ngực người chơi, cào mạnh.
Theo tiếng kêu thảm thiết, nội tạng của gã bị quái vật đầu mèo móc ra.
[Số lượng người chơi ban đầu: 16 người; số lượng người chơi sống sót: 7 người.]
Trong con mắt xanh biết của quái vật mèo hiện lên tia sáng oán độc, như đang phát tiết cảm xúc, bắt đầu gặm ăn.
“Trong hiện thực, bọn tôi chỉ cần một chỗ để nghỉ tạm mà thôi, không hề chiếm cứ địa bàn của con người, vậy mà các ngươi lại tùy tiện giết hại bọn tôi.”
“Thậm chí, khi có người tốt muốn chuẩn bị lồng cho chúng tôi, các ngươi cũng muốn đầu độc, bẻ gãy tứ chi, muốn thưởng thức bộ dạng thê thảm của chúng tôi, để thỏa mãn những ham mê kỳ quái.”
Từng câu nói vang lên, đám quái vật xung quanh lại dùng những phương pháp tương tự để đối xử với đám người chơi này.
[Số lượng người chơi ban đầu: 16 người; số lượng người chơi sống sót: 6 người.]
“Trong trò chơi này, vốn dĩ bọn tôi không muốn đụng đến mấy người, nhưng mấy người lại cố tình trêu chọc bọn tôi, định tiêu diệt bọn tôi. Đám nhân loại ngu si độc ác, đừng nói là các người nghĩ tầng 1 đều là bọn vô dụng nhé.”
[Số lượng người chơi ban đầu: 16 người; số lượng người chơi sống sót: 5 người.]
Sau khi tìm hiểu rõ mọi chuyện, hóa ra những người chơi này không chịu an phận, lại không dám ra tay với đám ma quỷ ở lầu trên, nên định bắt đầu làm nhiệm vụ từ tầng 1.
Ai ngờ, lại chọc trúng tổ ong vò vẽ.
20
“A —— mau cứu tôi, mau cứu tôi!”
Người chơi nằm trên thớt gỗ thấy tôi, rõ ràng hắn biết tôi là người chơi, giờ này cũng chẳng màng đến gương mặt bị hủy dung, liều mạng kêu cứu.
Tôi nhìn quanh tầng 1 như địa ngục, vừa định nói vài lời, nhưng vừa há mồm, đám quái vật đã xao động.
Bọn chúng như cố tình để tôi xem cảnh chúng dùng phương thức như con người đã giết hại động vật, dùng trên con người.
“Cô gái loài người, tuy cô là người nhà ở tầng tám, nhưng cô không có tư cách can thiệp vào ân oán ở nơi này.”
“Tôi khuyên cô, mau đi đi.”
[Số lượng người chơi ban đầu: 16 người; số lượng người chơi sống sót: 4 người.]
Tôi đứng yên tại chỗ, rồi bước đến trước mặt con quái vật cầm đầu, đặt tay lên con dao trong móng vuốt của nó.
Tôi trợn to đôi mắt cận thị, cố nhìn nó bằng ánh mắt chân thành.
“Nếu các ngươi ngược sát những người vô tội, như những kẻ đê tiện trong miệng các ngươi, thì ngươi và họ có khác gì đâu?”
“Tùy tiện giết chóc chỉ mang đến sự thỏa mãn ngắn hạn, nhưng không lấp đầy sự trống rỗng dày lâu. Cuối cùng, các ngươi sẽ biến thành ma quỷ thật sự, vĩnh viễn ở lại nơi này.”
“Nhìn bộ dáng bây giờ đi, các ngươi thật sự cam lòng sống dưới hình dạng này sao?”
“Các ngươi không nhớ ánh nắng ấm áp và mùi hương hoa cỏ sao? Không nhớ khoảng thời gian lăn lộn trên đồng cỏ, không nhớ thức ăn ngon lành và cỏ mèo, không nhớ những nhân loại đã cho các ngươi sự ấm áp hay sao?”
“Nói không chừng, những nhân loại từng cứu các ngươi, bọn họ thật sự rất yêu thương các ngươi. Bọn họ cũng đang đau lòng vì cái chết của các ngươi, để rồi ngày đêm nguyện cầu, con mèo nhỏ của tôi, chú chó nhỏ của tôi, quả cầu lông của tôi có thể trải qua những tháng ngày vui vẻ ở một nơi xa xôi nào đấy không? Có còn nhớ ba mẹ hay không?”
“Thậm chí bọn họ còn ngây thơ cầu khấn trời cao, để kiếp sau, bé con của họ sẽ đầu thai thành con họ.”
“Bởi vì, bọn họ thật sự rất yêu các ngươi.”
Vô số tiếng leng keng vang lên, từng cây dao chặt thịt rơi xuống đất. Bọn quái vật trông vẫn cao lớn đáng sợ đáng sợ, lại đồng loạt cuộn người trên đất, ôm mặt khóc lớn: “Cô gái nhân loại, xin cô, hãy giúp bọn tôi.”
21
Tôi cứu được ba người chơi.
Bọn họ vừa kinh hãi vừa rối rít cảm ơn tôi, tựa hồ quá mức kinh hoàng, không dám rời tôi một bước.
Cùng lúc đó, âm thanh máy móc lại vang lên, mang chút quỷ quyệt không dễ nhận ra.
[Chúc mừng người chơi Ninh Niệm phá giải được bí mật của tám tầng lầu trong tháp quỷ, tầng chín đã mở.]
[Mời những người chơi may mắn sống sót hội hợp cùng ma quỷ, nhanh chóng đến đây, hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng.]
Phảng phất trong âm thanh thông báo, tôi mơ hồ nghe được tiếng rồng kêu.
Sau đó, cả tháp quỷ đều lắc lư chấn động.
Con dao phay trong tay tôi cũng liều mạng nhắc nhở: “Nguy hiểm! Em đứng yên đó đi, chờ anh!”
Tầng thứ chín mở ra, tất cả ma quỷ đều có thể tự do đi lại.
Tôi tranh thủ hỏi ba người chơi kia chuyện xảy ra trong mấy ngày nay, không ngờ vừa nói mấy câu, tại cánh cổng của lò mổ đã xuất hiện bốn bóng người.
Ninh Quân An, Tư Tư, ông Ruột và bà Đen.
Tôi nhanh chóng rơi vào một cái ôm lạnh lẽo, Ninh Quân An.
Anh vừa nhìn xem tôi có bị thương hay không, vừa kéo Tư Tư đang dính chặt trên đùi tôi.
Đến lúc này rồi mà hai cha con này còn cố tranh thủ tình cảm.
Nhiều năm trôi qua, cũng chẳng hề thay đổi.
Đáng yêu muốn chết.
Bọn tôi từ dưới đi lên, qua mỗi tầng, khi đám quỷ thấy tôi đều tự nguyện theo tôi đến tầng chín.
Dù nơi ấy, có thể là mồ chôn cho cuộc đời của họ.
22
Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để xem thử tầng chín là đầm rồng hang hổ gì đây.
Thế nhưng, khác hẳn với tưởng tượng.
Cả tầng chín rộng lớn chỉ chất đầy những rương nhỏ xưa cũ.
Trừ cái đó ra, không còn gì nữa.
Duy có một ông lão râu tóc bạc phơ, ngồi giữa tầng chín.
Trước mặt ông là một bàn trà nhỏ, đơn sơ, phía trên có vài cốc nhỏ, trông rất cổ kính.
Ông mặc một chiếc áo choàng xám, hơi cúi đầu, nâng quyển sách trong tay, đọc thật chăm chú.
Thỉnh thoảng lại nhấp vài ngụm trà, trông cứ như thế ngoại cao nhân, chẳng chút nào giống một Boss cuối.
Bốn người nhà quỷ của tôi đột nhiên lao đến phía trước bảo vệ tôi: “Niệm Niệm / mẹ / con dâu cẩn thận, thực lực của vị này sâu không lường được.”
Thấy bọn họ nghiêm túc như vậy, tôi lập tức nhận ra, dù bọn họ có liên thủ cũng không đánh lại cụ ông trước mắt.
Tất cả ma quỷ đều nhượng bộ lui binh, dựa sát vào vách tường, không dám nhìn ông cụ ấy.
Ba người chơi mới còn sót lại cũng giống như chim cút, nép vào một góc hẻo lánh.
Ồ, xem ra, đây là lúc một người ‘đẹp như hoa’ là tôi đây ra tay rồi.
Tôi ngẩng đầu, thừa dịp bốn người nhà không để ý, bèn nhanh chóng chạy sang chỗ ông lão đầu bạc, chẳng chút e sợ ngồi trước mặt ông.
Sau đó, tôi híp cặp mắt cận thị, giả bộ kinh ngạc hỏi: “A, đây là thần tiên nhà nào hạ phạm xuống đây thế?”
Thiên xuyên vạn xuyên, nịnh nọt là số một.
Nhưng tôi không ngờ, ông cụ lại chẳng thèm nhìn tôi, chỉ tiện tay rót một cốc trà rồi đưa nó cho tôi.
Giọng nói đầy thương hải tang điền ấy cất lên: “Cô gái, tôi có thể chữa trị gương mặt của cô.”
Nói xong, ông dùng khủy tay khô gầy đưa tôi cốc trà nhỏ.
Ánh mắt không hề bận tâm điều gì giờ lại dõi theo tôi.
“Niệm Niệm, đừng ——” Ninh Quân An vừa định ngăn cản.
Ông cụ lại nhẹ nhàng chớp mắt, từ khoảng cách hơn mười trượng đã điểm ngay huyệt câm của anh.
Thậm chí còn tiện tay điểm huyệt câm của Tư Tư, ông Ruột và cả bà Đen.
Tôi chẳng chút e ngại, cười tủm tỉm nâng cốc trà lên, uống sạch.
Tôi còn chưa kịp cảm nhận vị trà thì gương mặt đã nóng lên.
Ước chừng ba mươi giây sao, những người xung quanh đã kinh ngạc chỉ vào mặt tôi, có vẻ như muốn nói nhưng lại sợ ông cụ đầu bạc.
Tôi đưa tay lần mò, làn da nhẵn mịn bóng loáng, như trứng gà bóc.
Xem ra, dung mạo chim sa cá lặn của tôi đã trở về rồi!
Tôi vội vàng đứng dậy, cúi đầu trước ông cụ kia: “Đa tạ ông đã giúp, không biết ông họ gì?”
Ông cụ râu tóc bạc phơ bình thản đáp: “Trăm ngàn năm qua, ta mang họ Trung, nhưng giờ có lẽ đã đổi thành Hàn.”