Phần 2 - Cận Thị Nặng Xông Vào Trò Chơi Kinh Dị - Chương 4
10
Ninh Quân An nhận dao phay, thuần thục dùng nó cắt đầu mình xuống.
Lại duỗi tay, đem dao phay từng tấc từng tấc, nhét vào cơ thể qua vết sẹo trên cổ.
Một lát sau, lại dùng một cách y hệt để rút ra.
Lúc đưa đến tay tôi thì nó đã là một con dao đằng đằng sát khí.
m thanh máy móc lại vang lên bên tai.
[Chúc mừng người chơi, một lần nữa thu hoạch được đạo cụ cấp 5S “Yêu đồ đao”.]
Đây là thứ cha mẹ Ninh Quân An đã dùng để chặt đầu anh xuống.
Vẫn hệt như trước đây, Tư Tư không chịu yếu thế, cô bé nhận bộ váy trắng rồi lao thẳng đến con dao trong tay tôi, nhuộm đỏ bộ váy, rồi đưa lại cho tôi.
“Mẹ, Tư Tư sẽ dùng sinh mệnh bảo vệ mẹ.”
Đây là bộ váy mà cô bé đã mặc lúc bị giết.
Váy đỏ trở lại trên người tôi, hoàn mỹ dán lên thân thể tôi.
m thanh máy móc lại vang lên.
[Chúc mừng người chơi, một lần nữa thu hoạch được đạo cụ cấp 4S “Váy thiên sứ”.]
Ngay sau đó, ông Ruột cũng nhận đoạn ruột không còn nhúc nhích trong tay tôi, lẩm bẩm một câu: “Con bé này, lát nữa nhớ vá lại khe hở áo len cho cha đấy.”
Nói xong, ông lại xé rách ‘Áo len’ tôi vừa khâu xong, nhét ruột vào, rồi lại lấy ra một đoạn ruột đang nhúc nhích đưa cho tôi.
m thanh máy móc lại vang lên.
[Chúc mừng người chơi, một lần nữa thu hoạch được đạo cụ cấp 3S “Bụng Tể tướng”.]
Bà Đen thì đơn giản hơn nhiều, bà nhanh chóng lấy cánh tay đen như than nối lại, rồi giật luôn cánh tay khác đưa cho tôi.
m thanh máy móc lại vang lên.
[Chúc mừng người chơi, một lần nữa thu hoạch được đạo cụ cấp 2S “Cây khô gặp mùa xuân”.]
Bọn họ vì tôi, nguyện ý lập đi lập lại nỗi đau khi chết.
Tôi chớp chớp đôi mắt bị cận thị, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Tôi đúng là CMN quá khốn nạn.
Nhưng, cái tên khốn như tôi đây, lần này nhất định sẽ dùng mạng để bảo vệ họ.
11
Bão bình luận thấy cảnh này, cũng bắt đầu âm u vặn vẹo bò lên comment.
[Trời ạ! Cô ta là Ninh Thần đấy!]
[Hu hu hu, Niệm Niệm của tôi, sao mặt lại thành thế này chứ?]
Lúc bọn họ nổi điên thì bọn Ninh Quân An đã đưa tôi đến cổng tầng tám.
“Bọn anh chờ em về, nhớ để ý an toàn.”
Tôi bắt đầu nhàn nhã bước qua cửa quỷ tháp.
Bị ràng buộc bởi [Điều lệ quản lý dân cư bản địa trong quỷ tháp], bọn Ninh Quân An không thể cùng tôi xuống tầng.
Nhưng đã có đạo cụ phòng thân, vả lại còn có kinh nghiệm tích lũy suốt mấy năm qua, tôi không còn gà mờ như xưa nữa.
Trừ việc mất đi bọn họ, thì dù đi đâu, làm gì, tôi cũng không e ngại.
Bất quá, rốt cuộc phải làm sao để tiêu diệt ma quỷ, hoàn thành nhiệm vụ đây?
Tôi vẫn quyết định hành động theo cách riêng của mình, tìm hiểu câu chuyện của đám ma quỷ này trước đã.
Tôi vừa đến tầng thứ bảy, chỉ thấy hai gã đàn ông cơ bắp đang đứng trước cửa, cố gắng để mình trông thật hiền lành.
“Cuối cùng cô cũng tới, chờ lâu quá chừng, cô mau vào đi. Bọn tôi đã dàn xếp với đám ma quỷ này rồi, sẽ nói tốt cho cô.”
Tôi nhìn bọn họ thật kỹ, rồi cất bước đi vào bên trong.
Sau lưng truyền đến tiếng khóa cửa như không kịp đợi.
Quỷ quái ở tầng bảy là nhân ngư!
Bất quá, không phải những nhân ngư xinh đẹp trong các bộ phim truyền hình.
Mà là những con nhân ngư thối rữa, bốc mùi, bụng trương phình đang lớn tiếng kêu gào.
Dù tôi cận nặng, cũng có thể thấy rõ từng con giòi trắng trắng mập mập chui ra chui vào dưới lớp vảy của họ.
Tầng bảy trông như một bãi rác đầy hải sản hư thối.
Tiếng gào của nhân ngư như đâm thẳng vào màng nhĩ của tôi. Không tới ba giây, lỗ tai của tôi đã rịn máu.
Hai đạo kình phong từ sau lưng đánh tới.
Tôi cũng không quay đầu, lần này đạo cụ ‘Bụng tể tướng’ do ông Ruột cho tôi đã có đất dụng võ.
Vốn đoạn ruột trông rất bình thường lại như biến thành ống nước, bay thẳng ra phía sau tôi, trói chặt hai gã kia.
“Bụng tể tướng! Quả nhiên đạo cụ của mày không mất hiệu lực! Ninh Niệm, mày đáng chết, dám gạt người trong công hội, còn sớm đề phòng bọn tao!”
Tôi chăm chú nhìn gương mặt mơ hồ không rõ của bọn họ, mỉm cười nói: “Tự mấy người nghĩ tai tôi bị thương nên mới vội vàng ra tay, sao lại đổ hết lên đầu tôi vậy? Sát thủ trong liên minh bốn công hội lớn mấy người, đều vô dụng như Thanh Mộc à?”
Đoạn ruột nhúc nhích, từng chút từng chút tiêu hóa hai gã đàn ông kia.
Trước khi chết, gã đàn ông cơ bắp điên cuồng cười lớn: “Ha ha ha, Ninh Niệm, mày trốn không thoát đâu!”
12
[Số lượng người chơi ban đầu: 16 người; số lượng người chơi sống sót: 9 người.]
m thanh máy móc thông báo.
Không còn hai người chướng mắt.
Tôi chậm rãi nhìn về phía đám người cá đang nằm trên mặt đất.
Khẽ thở dài, tôi mở giao diện đổi điểm của hệ thống, chọn khu mua bán vật phẩm, bắt đầu tìm kiếm.
Chỉ trong chốc lát, tôi đã thấy thuốc điều trị cho sinh vật biển.
Một chuỗi số không thật dài ghi giá bán chói mù mắt chó của tôi.
Một lộ giá hai ngàn điểm tích lũy!
Mà lượng dùng chỉ đủ cho một nhân ngư!
Tôi liều sống liều chết làm nhiệm vụ, dù có thiên phú trời ban, mỗi lần đều qua ải với giá trị kinh dị là 0, thì khó khăn lắm mới có thể thu được 100 điểm tích lũy.
Tính luôn cả việc ngẫu nhiên mở được nhiệm vụ ẩn, thì một phó bản cao lắm cũng chỉ được tầm 600 đến 1000 điểm.
Mà số lượng người cá ở đây, có hẳn 8 con!
Tức là tôi phải tốn 16000 điểm tích lũy!
Sống lại chỉ mất 9999 điểm tích lũy.
Hệ thống, thôi mày cướp luôn đi cho rồi, còn bày đặt bán.
Nhưng tôi nhìn đám nhân ngư vì sợ tôi… à không… sợ đám đạo cụ trong tay tôi, nên cố dằng cơn đau đớn, tôi chỉ đành nén đau ấn mua.
Sau khi dùng tám bình thuốc điều trị cho sinh vật biển, đám nhân ngư đều trở nên rạng rỡ hẳn.
Mái tóc màu lam tung bay, vảy cá lấp lánh, bọn họ bắt đầu vây quanh tôi vui vẻ hát ca.
Bọn họ ngâm nga ca khúc cảm tạ ân nhân.
Bọn họ bảo rằng, họ vốn bị loài người lừa nhốt ở vùng nước bẩn ô nhiễm. Nên họ rất căm hận con người, sau khi chết đi liền trở thành quỷ, chuẩn bị ở đây giết sạch người chơi.
Nhưng còn chưa kịp bắt đầu, đã gặp tôi.
13
Tôi tiếp tục xuống lầu, đến tầng thứ sáu.
Tôi còn chưa kịp gõ, cửa đã mở ra.
Bên trong cánh cửa là một đứa trẻ có gương mặt vỡ vụn, quần áo rách nát.
Cô bé sợ hãi nhìn dao phay và ba đạo cụ khác trong tay tôi.
“Chị ở tầng tám ơi, chị có thể đừng giết em không? Em chưa từng hại ai hết…”
Đương nhiên tôi biết, đây là một phó bản mới, bọn họ có thể hại ai được chứ.
Sau lưng cô bé là vô số con quỷ có hình dáng tương tự.
Có cụ già đeo kính, có người phụ nữ có thai cả người đẫm máu, còn có cả vài em học sinh đang đeo cặp.
Tính luôn đứa trẻ này, có tổng cộng 11 người cùng chung sống.
Tôi đã đoán được thân phận của bọn họ, liền cố chớp mắt, ngăn nước mắt mình đừng rơi xuống.
Thủ phạm là một gã đàn ông muốn trả thù xã hội, cố tình phóng xe lao thẳng vào đường dành cho người đi bộ.
Lúc đó cạnh đèn giao thông có mười một người đang đi đường, bất hạnh bị tông chết.
Tôi nhìn bộ dạng thê thảm của đứa trẻ ấy, cô bé chỉ mới tầm năm tuổi, thậm chí còn đi chân đất, cố gắng nháy nháy mắt, không cho nước mắt của mình đến rơi xuống.
“Bé cưng, nói chị nghe nào, các em có tâm nguyện gì không?”
Trong nửa tròng mắt của đứa bé bị cán chợt ánh lên vẻ vui sướng: “Chị ơi, em muốn gặp mẹ.”
Nhưng cô bé lại chợt e sợ nhìn tôi, xoắn xoắn ngón tay: “Chị ơi, vậy có phiền quá không ạ? Hay là, nếu có cơ hội chị nhắn giùm em cũng được.”
“Hôm đó là tự em đòi đi mua đồ, tất cả đều là lỗi của cái chú lái xe đụng chết em, không phải lỗi của mẹ, chị bảo mẹ em đừng tự trách nữa, cũng đừng đau khổ nữa.”
Ở một nơi tôi không nhìn thấy, từng dòng comment lướt qua như mưa, không ngừng than khóc:
[Hu hu hu! Niệm Niệm máu giúp họ đi, Niệm Niệm tốt; đứa nhỏ thật đáng thương, đứa nhỏ cũng ngoan lắm; người đáng chết là cái tên gây tai nạn kia kìa, xấu xa quá.]
[Tôi khóc chết mấy, ma quỷ trong phó bản này vừa vô tội vừa bi thảm.]
[Niệm Niệm thiên sứ, cô có thể giúp cho họ một chút không?]
Tôi không nói hai lời, bắt đầu lục tìm trong hệ thống mua bán.
Không tìm được vật phẩm liên thông đến hiện thực, nhưng có tìm được một cái bùa báo mộng.
Giá 500 điểm một tấm.
Tôi vừa khóc vừa mua 11 tấm, đưa cho bọn họ: “Nếu có gì cần nói, thì mọi người có thể báo mộng cho người thân.”
Một cụ bà bước đến, nở nụ cười hòa ái: “Cô gái trẻ, cháu có thể chuẩn bị chút nước cho bà không? Bà muốn chỉnh trang lại quần áo một chút, để khi báo mộng, đừng để bọn nhỏ thấy cảnh bà chết, để bọn nó không đau lòng.”
Tôi nghẹn ngào mở giao điện mua bán mua thêm 11 bộ quần áo sạch, không đắt lắm.
Nhưng đến lúc này, giá cả với tôi mà nói, không còn quan trọng nữa.