Phần 2 - Cận Thị Nặng Xông Vào Trò Chơi Kinh Dị - Chương 3
07
Ninh Quân An càng nghe, sắc mặt càng âm trầm.
Anh ta đau lòng nhìn gương mặt tôi, cả người đầy khí đen, như sắp sửa bùng nổ.
“Giờ anh sẽ đi giết hết tất cả người chơi! Trong bọn họ có thể còn có sát thủ!”
Tôi nín khóc mỉm cười: “Cần anh ra tay à? Anh yêu, cứ để bọn họ tự tàn sát đi.”
m thanh máy móc lại đúng lúc vang lên.
[Số lượng người chơi ban đầu: 16 người; số lượng người chơi sống sót: 11 người.]
Tôi lấy điện thoại ra, dán mặt vào màn hình, nhìn rõ thông tin trong group người chơi.
Hai người chơi chết dưới tay ma quỷ, một người chơi chết vì giá trị kinh dị cán mốc 100 .
Một người chơi cuối cùng là bị đồng đội hại chết, bị bạn cùng tần đẩy ra dò đường.
Xem đi, con người ấy mà, giỏi nhất là tự giết lẫn nhau.
Lúc tôi và Ninh Quân An cùng ra khỏi phòng, mọi thứ đã bình thường trở lại, cũng không cần giấu diếm thân phận nữa.
Dù sao, ở trước mặt người nhà, tôi không cần mệt mỏi đóng kịch, có thể thoải mái lười biếng.
Tư Tư đã phục hồi lại cơ thể bị đập bẹp, giờ đang gật gù đắc ý. Cô bé vẫn mặc một bộ váy đỏ đằng đằng sát khí, hai bím tóc trở nên vừa to vừa dài, đang quấn chặt cậu thiếu niên Thanh Mộc ném lên ném xuống.
Vừa thấy tôi, bộ váy đỏ lập tức chuyển thành màu trắng, Tư Tư mặc kệ Lâm Mộc lao thẳng về phía tôi, vui vẻ kêu: “Mẹ ơi!”
Xem ra, cô bé ngốc này cũng nhớ tôi.
Ánh mắt Thanh Mộc sâu thẳm, gương mặt bị siết đến đỏ bừng, ra vẻ tội nghiệp gọi tôi: “Chị ơi, mau cứu em… Loli mặc váy máu bắt nạt em…”
Tôi đứng cạnh Ninh Quân An, hai tay ôm ngực, nhíu mày nói: “Xin lỗi nhé, tôi cận thị không thấy rõ. Em đang chơi bập bênh hay nhảy dây đấy?”
“Con gái chị trời sinh vừa đẹp vừa ngoan, lại rất lương thiện, con kiến cũng không nỡ giết, sao lại bắt nạt em chứ?”
“Chị biết rồi, là em chọc con bé đúng không, thật đáng đời.”
Bão bình luận lại liên tục bài tỏ ý kiến.
[Ôi đệch, cái cô này, cả cái bệnh cận thị của Ninh Thần cũng bắt chước!]
[Yếu ớt chen vào một câu, tuy cô ta bị hủy dung, nhưng từ phong cách đến khí chất đều giống hệt Ninh Thần.]
[Đúng là lăng kính của mẹ ruột siêu dày, bà chị ơi, đó là nhóc loli mặc váy máu giết người như ngóe đấy, nhìn thiện lương chỗ nào chứ.]
Khuôn mặt nhỏ của Tư Tư khẽ nhíu, bộ váy trắng biến thành một cối xay thịt cỡ lớn, từng chút từng chút cắn nuốt Thanh Mộc: “Người xấu, lén dò la tin tức của mẹ! Tư Tư ghét ngươi.”
A?
Tôi vội vàng nhanh tay lẹ mắt kéo nhóc loli sắp phát điên từ trên trời xuống: “Mau xuống, để cha con lên.”
Tư Tư ngoan ngoãn phun Thanh Mộc ra, rồi lại hóa thành áo bông nhỏ tri kỷ, dựa sát vào tôi: “Dạ.”
Mà Thanh Mộc nhìn động tác của một nhà ba người bọn tôi, như chợt nhận ra điều gì.
Hắn như một bãi bùn nhão nằm bẹp trên đất, gương mặt vốn trông ốm yếu nay lại đầy vẻ kinh hoàng, hắn tuyệt vọng nhìn tôi, kêu lớn: “Ninh Niệm, cô đã sớm biết tôi được phái đến đây để giết cô, có đúng không? Làm sao cô biết được?”
Tôi mỉm cười, tốt bụng giải thích: “Trong cái trò chơi này, vốn dĩ không có bạn bè, nhưng cậu lại hết lần này đến lần khác gọi tôi là chị.”
Tôi đã quấn như một cái kén tằm rồi mà hắn lại cố tình tiếp cận tôi, cái loại nam trà xanh này, chị đây nhìn một cái là nhận ra ngay!
Thứ xấu xa!
Tôi nâng cằm, ra hiệu Ninh Quân An mau khen tôi đi.
Thanh Mộc vò mẻ không sợ sứt, còn định phản kích. Cuối cùng, Ninh Quân An vung tay, dễ dàng bẻ gãy đầu hắn.
Vừa giết người xong, chợt có hai âm thanh già nua từ ngoài cánh cổng tầng tám truyền đến.
“Khặc khặc khắc, khách tới nhà cũng không gọi bọn ta.”
Hai Boss lớn lại tới!
08
Tôi sải bước, rồi móc từ trong ba lô ra bộ kim chỉ đã chuẩn bị sẳn, đứng cạnh cửa cười tủm tỉm nói: “Cha, có cần con khâu cho cha một cái áo len mới không?”
Ông Ruột thuần thục cõng hai bao tải, bên trong là lương thực dự trữ của họ, ở miệng túi mơ hồ còn lộ mấy ngón tay.
Bụng ông mở rộng, trông bụng rớt ra một đống ruột lộn xộn.
Đương nhiên, vì tôi cận thị nặng, nên trong mắt tôi chỉ là mấy ‘cọng lông’ màu đỏ.
Mấy ‘Cọng lông’ ấy như có linh hồn, quấn quanh vết rách.
Nơi đó đi qua, máu tươi đầy đất.
Nhìn thấy tôi, gương mặt vốn đầy quỷ khí âm trầm của ông Ruột lại chợt nở một nụ cười tươi như bông cúc: “U là trời, hèn chi hôm nay mới dậy đã nghe tiếng chim báo hỉ, hóa ra là Niệm Niệm về nhà…”
Vành mắt của tôi nóng lên, đây mới đúng là người nhà.
Dù tôi đã hoàn toàn thay đổi, dù họ đã mất đi ký ức, nhưng họ vẫn có thể lập tức nhận ra tôi.
Tôi vội vàng vá lại cái bụng cho ông, sau đó lại tiện tay lấy ra một hộp mặt nạ, đưa cho bà Đen: “Mẹ à, đây mà mặt nạ dưa leo mà mẹ thích nhất đó.”
Bà Đen luôn thích chưng diện lần này lại không nhận mặt nạ, mà lập tức ôm chầm lấy tôi, đau lòng sờ lên mặt tôi.
Vừa mắng: “Đồ trời đánh, ai lại biến một cô bé xinh đẹp thành ra thế này chứ!”
Vừa khóc: “Yên tâm, mẹ sẽ báo thù cho con.”
Bà lão có dáng người nhỏ nhắn rõ ràng bị lửa thiêu, cả người cháy đen, nhưng vẫn hừng hực khí thế đòi ra mặt cho tôi.
Bộ dáng bao che này làm tôi rất cảm động.
Bão bình luận kinh hãi.
[CMN, chẳng lẽ cái người chơi ẩn danh này là Ninh Thần mất tích đã lâu thật à?]
[Không chắc lắm, để xem kỹ lại xem.]
Sau khi thuận lợi gặp lai người nhà, bọn tôi lại chuyển về trạng thái ở chung hồi trước.
Tôi nấu cơm còn anh ta rửa chén, rảnh rỗi thì bàn về kế hoạch sinh đứa thứ hai.
Thế nhưng, thời gian hài hòa ấm áp này cũng không duy trì được bao lâu.
Nhiệm vụ của phó bản như lửa sém lông mày.
Tiêu diệt ma quỷ trong quỷ tháp chín tầng, với tôi mà nói, quả là một lựa chọn sinh tử.
Bởi vì bốn người bọn họ cũng nằm trong phạm vi nhiệm vụ của tôi.
09
Bởi vì đây là một phó bản 5S hoàn toàn mới, tất cả người chơi đều giống như con ruồi không đầu, chỉ có thể tự mình mài mò tìm hiểu.
Trong mắt những người chơi khác, tầng tám là nơi nguy hiểm, bọn họ chắc sẽ không lên.
Nhưng thời gian cấp bách, tôi phải nhanh chóng tìm cách phá giải.
Ngày thứ hai, khi tôi đang chuẩn bị xuống lầu tìm manh mối, thì nhận được tin nhắn của người đàn ông cơ bắp tầng bảy.
[Xin chào, bọn tôi đã làm quen với ma quỷ ở tầng bảy, nếu cô muốn tìm hiểu, có thể xuống đây.]
Đúng là buồn ngủ còn có người đưa gối.
Tuy hơi trùng hợp, nhưng tôi cũng không ngại.
Vì vậy, tôi trực tiếp đưa điện thoại ra mắng vốn.
“Tư Tư, mẹ nói rồi mà, luôn có mấy điêu dân muốn hại mẹ.”
“Hu hu hu, cha mẹ ơi, con nghi ngờ cái phó bản mới này có vấn đề lớn lắm đó.”
“Chồng ơi, anh xem bọn họ kìa, ai nấy cũng muốn ám toán em! Chồng, anh mau nói một câu xem nào!”
Bốn con quỷ đơn thuần đương nhiên không chịu nỗi thế công như lửa đốt của tôi.
Ninh Quân An chăm chú nhìn tôi một lúc, ánh mắt đầy vẻ cưng chiều.
Rồi đưa tay về phía tôi: “Lấy dao ra đây.”
Tôi hí ha hí hửng lấy bốn đạo cụ từ trong ba lô ra.
Dao phay rỉ sét, bộ váy trắng, thứ giống ‘Cọng lông’, cánh tay cháy đen.
Chỉ là, giờ đây những món đạo cụ này không còn tỏa ra khí đen nữa, cứ như vậy chết.
Cũng vì chúng, tôi đã bị công hội đệ nhất đâm lén sau lưng, lại bị các công hội khác liên minh truy sát.
Ninh Quân An tràn đầy áy náy nói: “Có lẽ là vì năm năm qua bọn anh rơi vào trạng thái ngủ say, nên đạo cụ mất hiệu lực.”
“Thật xin lỗi, đã để em chịu khổ.”
Đúng là một tên ngốc.
Nếu năm xưa không phải có những đạo cụ này, thì tôi đã chết lâu rồi.
Dù sau này, tôi gặp được những đạo cụ khác trong những phó bản khác, thì thực lực và cả ý nghĩ đều không bằng những đạo cụ này.
Ngày tháng dần trôi, cùng nỗi nhớ về bọn họ, đêm nào tôi cũng ôm bốn đạo cụ này gian nan chìm vào giấc ngủ.