Phần 2 - Cận Thị Nặng Xông Vào Trò Chơi Kinh Dị - Chương 1
01
[Chào mừng đến với phó bản ‘Quỷ tháp chín tầng’.]
[Trong vòng bảy ngày, tiêu diệt toàn bộ ma quỷ là qua ải.]
[Số lượng người chơi ban đầu: 16; số lượng người chơi sống sót: 16.]
[Chúc các vị chơi game vui vẻ!]
Một luồng sáng trắng hiện lên, tôi đã được dẫn đến trước một tòa tháp cổ nguy nga đen nhánh, bên tay vang lên những âm thanh máy móc quỷ dị.
Bởi vì tôi là một người bị cận thị nặng, nên ngoài phạm vi ba mét sẽ không phân biệt được gì.
Quả nhiên, có tiếng kêu đầy ngạc nhiên của mấy người chơi bên cạnh.
“Đây là đâu? Tôi nhớ lúc tôi chơi nhảy cầu thì bị đứt dây cáp, tôi rơi rồi mà!”
“Tôi hình như cũng chết vì bệnh, vậy đây là m tào Địa phủ à!”
Hai người đàn ông đầy cơ bắp đi tới, tự xưng là người chơi lâu năm, bắt đầu truyền đạt quy tắc cho những người mới, dự định sẽ quản lý đám người chơi này.
Còn bảo nếu qua ải, tích đủ 9999 điểm trong truyền thuyết thì có thể sống lại.
Vừa nghe có thể sống lại, ai nấy đều xúc động.
Nhưng hai người đàn ông cơ bắp kia lại nói: “Điểm tích lũy đạt được có liên quan đến giá trị giá trị kinh dị, nếu qua ải với giá trị kinh dị là 99 thì chỉ có thể đạt được 1 điểm tích lũy. Nhưng nếu giá trị kinh dị đạt mốc 100, thì người chơi sẽ lập tức chết luôn.”
“Đương nhiên, nếu có thể khống chế giá trị kinh dị trong phạm vi 50 là tốt lắm rồi. Trước nay chỉ có một người có thể qua ải với giá trị kinh dị là 0 thôi.”
Nghe cũng hơi nhột, nên tôi bèn kéo mũ xuống thấp hơn một chút.
Mọi người nghe xong, cũng thấy hơi thất vọng.
Đột nhiên, có một người đàn ông trung niên bụng bự mặc đồ Tây gào lớn:
“Cái cuộc sống chó má gì thế này, tôi không phục! Tôi làm quần quật từ sáng tới khuya hơn nửa đời người, khó khăn lắm hôm qua mới trả xong tiền vay mua nhà thì đột tử, giờ còn phải cày điểm tích lũy trong cái trò chơi rách nát này để sống lại! Phải tích tới lúc nào mới đủ chứ? Tôi không chơi!”
Nói xong, hắn như phát điên lao về đám sương đen nồng đậm, trong nháy mắt, đã bị sương đen nuốt sạch.
Đến mức chỉ còn một mẩu xương, ‘lạch cạch’ rơi trên đất, tiếng động như đánh thẳng vào lòng tôi.
m thanh máy móc lạnh lẽo vang lên,
[Số lượng người chơi ban đầu: 16; số lượng người chơi sống sót: 15.]
Ở một nơi tôi không nhìn thấy, bão bình luận lại chạy ngang dọc màn hình.
[Đệch! Cái đám này xui dữ thần, rớt trúng một phó bản mới mở! Lại còn là phó bản 5S có xác suất qua ải là 0 mới đau!]
[Lạ thật đấy! Phó bản mới mà có tới bốn người chơi ẩn danh! Chẳng lẽ là mấy đại thần do bốn công hội lớn phái tới dò đường?]
02
Âm thanh máy móc lại vang lên, nhắc nhở chúng tôi đã đến lúc chọn tầng.
Tòa tháp cổ này có chín tầng, càng lên cao, Boss càng nguy hiểm.
Trước mắt, người chơi có thể chọn từ tầng một đến tám, mỗi tầng có nhiều nhất hai người, nếu không chọn sẽ bị xóa bỏ.
Nhưng mỗi tầng đều có quỷ, điều này có nghĩa là người chơi sẽ phải sống chung với quỷ.
Còn tầng thứ chín chỉ có thể mở sau khi đã tiêu diệt hết đám quỷ ở tám tầng kia.
Cùng đám quỷ cùng ăn cùng ở suốt bảy ngày, thậm chí còn to gan muốn giết luôn bọn nó, nghĩ thôi cũng thấy kích thích rồi, thế nên giá trị kinh dị không tăng sao được?
Đám người mới chen nhau giành tầng thấp nhất.
Vì cận thị, nên tôi không tham gia tranh giành, định đợi mọi người chọn trước rồi đi sau.
Cuối cùng, trong tòa tháp cổ chỉ còn lại tầng bảy và tầng tám.
Bên ngoài tòa tháp cổ, tính luôn tôi thì có bốn người vẫn đứng yên không động đậy.
Hai người đàn ông cơ bắp lạnh nhạt nhìn tôi rồi cùng nhau đến tầng thứ bảy.
Tôi vừa định đi dạo xung quanh để tìm manh mối, thì một bàn tay yếu ớt tái nhợt nhẹ nhàng nắm lấy góc áo tôi.
“Chị, chị ơi, chị có thể tổ đội với em không?”
Một cậu bé vừa ho khan, vừa sợ sệt hỏi tôi.
Ban nãy, hầu như mọi người đều không muốn chung tầng với hắn, họ không ưa gì bộ dạng yếu ớt ấy, sợ vướng tay vướng chân.
Tôi nhíu mày, thân thiện gật đầu, rồi cất bước bò lên tầng tám.
Đáng chết, tôi lương thiện như thế đấy!
Ở nơi tôi không nhìn thấy, những người đang bão bình luận đều thể hiện như đang xem kịch vui.
[Ồ, bốn người cuối cùng không hiện tên, hóa ra bọn họ là người chơi ẩn danh tham gia phó bản.]
[Sao cô gái kia lại quấn kín mít vậy chứ? Không dám lộ mặt à!]
[Báo cáo! Trừ cô gái đó không nhìn rõ mặt ra thì mấy người còn lại đều lộ mặt, tôi kiểm tra bản điểm rồi, không thấy mấy người này!]
[Thôi xong, xem ra không có đại thần, phó bản này đoàn diệt chắc rồi.]
03
Dưới ánh nến, tòa tháp cổ rộng lớn, giống như Trấn Yêu Tháp trong phim truyền hình.
Quanh tường đều là xương trắng âm u, vách tường được làm bằng những tảng đá lớn lởm chởm, trên đó còn có những vết đỏ chói mắt và những quả cầu tròn tròn.
Tôi không thấy rõ, nhưng có cảm giác nó trông giống sọ người.
Tôi vội vàng leo lên tầng tám, nhưng khi bước đến bậc thang cuối cùng lại bị một cánh cửa màu đỏ ngăn lại.
Một cánh cửa đậm mùi máu tanh, cùng cái lạnh thấu xương từ bên trong truyền đến.
Cậu thiếu niên tự xưng là Thanh Mộc, đang rủ mắt, hạ giọng hỏi: “Chị ơi, chúng ta phải làm sao bây giờ? Không vào được tầng tám, đến tối chúng ta sẽ bị hệ thống xóa bỏ đó.”
Tôi nhíu mày: “Đừng nóng vội, để chị bộc lộ tài năng.”
Nói xong, tôi rút từ trong ba lô ra một cái dây kẽm.
Tôi dán mặt vào lỗ khóa trên cánh cửa màu đỏ, chổng mông, bắt đầu ra sức bới móc.
Rốt cục, ổ khóa ‘lạch cạch’ mở ra.
Tôi tùy tiện đẩy cửa, rồi hô to: “Tôi về rồi đây!”
Bão bình luận bị dọa đến ngây người.
[Điên rồi à? Lại dám lén lút xông vào nhà của quỷ!]
[Tôi cũng sắp điên rồi đây, năm nay dạng gì cũng có, tôi còn định kiếm chút kinh nghiệm.]
[Tôi có sao nói vậy thôi, chứ cái kỹ thuật mở khóa này hơi bị đỉnh đấy, có khi nào chị hai này hồi còn sống là phường trộm cắp không?]
Nếu tôi có thể thấy những comment này, nhất định tôi sẽ phản đối.
Toàn nói hươu nói vượn! Đây rõ ràng là kỹ thuật mà tôi phải tốn cả đống tiền mới học được đấy! 1000 điểm chứ ít gì đâu!
Thanh Mộc đơ người, túm chặt lấy góc áo tôi, hỏi: “Chị ơi, chị không sợ à?”
Tôi khoát tay, thì thầm vào tai hắn, trong mắt hiện lên vẻ giảo hoạt.
“Sống sót qua bảy ngày thì dễ lắm, muốn tiêu diệt ma quỷ thì khó hơn nhiều.”
“Nhưng em nghĩ thử xem, nếu chị lấy được lòng tin của đám ma quỷ, để bọn chúng xem chị là người nhà, rồi cuối cùng tặng cho chúng một đòn chí mạng thì sao? Dễ hơn nhiều đúng không.”
“Vũ lực là hạ sách, công tâm mới là thượng sách.”
Nếu đã coi ma quỷ là người nhà, thì khi về nhà mình đương nhiên phải muốn sao làm vậy rồi.
Gõ cửa? Lễ phép? Không có đâu.
Thanh Mộc nhìn tôi, trong mắt ánh lên vẻ sùng bái.
Tôi cùng Thanh Mộc vừa đi vào, thì một cô bé loli mặc chiếc váy đẫm máu đằng đằng sát khí lao thẳng đến.
Bão bình luận lập tức kinh hãi.
[Má ơi! Là bé loli mặc váy máu mất tích năm năm về trước đấy à!]
[Sao, sao cô bé lại xuất hiện trong phó bản mới này?]
[Vậy có phải ba Boss khác ở tầng 30 trong phó bản ‘Gia đình hạnh phúc’ cũng sẽ xuất hiện sao?]
Tôi mơ mơ hồ hồ thấy hai bím tóc vừa đen vừa dài, như hai con trăn khổng lồ cuốn lấy tôi và Thanh Mộc.
Tôi thậm chí còn nghe thấy tiếng xương mình đang vỡ vụn.
Một giây sau, tôi cố nén đau đớn, nhìn về phía nhóc loli mặc váy máu.
Khóe miệng rướm máu, mỉm cười đưa tay, sờ lên hai bím tóc của cô bé, cất tiếng gọi khàn đặc.
“Tư Tư, váy của con sao lại bẩn rồi? Mau thay ra đi, để mẹ giặt… à không… để mẹ bảo cha con giặt cho con.”
Bão bình luận liên tục tuôn ra những comment trào phúng.
[A a a! Còn tự nhận là mẹ luôn kìa, cô ta tưởng mình là Ninh Thần năm ấy sao!]
[Còn dám bắt chước Ninh Thần nữa à? Mấy năm nay không biết có bao nhiêu người bắt chước phong cách của Ninh Thần, nhưng đều chết thảm.]
[Nói mới nhớ, Ninh Thần mất tích lâu rồi, không biết đã xảy ra chuyện gì?]
[Đúng là xui xẻo! Cầu cho cái con hàng giả này chết phứt cho rồi!]
Trên gương mặt nhỏ nhắn của bé loli mặc váy máu hiện lên chút mơ hồ và giãy dụa, hai bím tóc lớn đầy sát khí thoáng chốc buông lỏng, miệng cô bé thốt ra từng tiếng nỉ non: “Mẹ ơi…”
Tôi mất đi trọng tâm rơi thẳng xuống đất.